Bùi Nguyên Minh mim cười, thật sự là đang cười.

Ở một nơi như Dương Thành này, tuy rằng có rất nhiều người hận không thể chôn Bùi Nguyên Minh xuống đất nhưng những kẻ này chỉ dám lén lút giở trò mà thôi. Mạnh như Bùi Văn Kiên cũng không dám đối đầu trực diện với anh, bởi vì anh ta sẽ không có được phần thắng nào.

Vậy mà tên nhãi con mới vào nghề này lại dám nói câu đó với anh ở chính Dương Thành, đúng là nực cười mà.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh cười, đối phương cảm thấy hơi kì lạ, nói: “Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi vẫn nên giới thiệu bản thân một tí đã

“Tôi tên là Thường Kinh Hạ”

Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không quen biết, hình như anh cũng không phải nhân vật lớn gì ở Dương Thành này nhỉ?”

Nghe được câu nói này của Bùi Nguyên Minh, ánh mắt Thường Kinh Hạ trở lên lạnh lẽo. Đúng vậy, anh ta không phải nhân vật lớn gì, bởi vì một nhân vật lớn sẽ không cần hạ mình đi làm loại chuyển cỏn con này.

Tuy rằng anh ta không phải nhân vật lớn nhưng lại vô cùng tự phụ.

Bấy giờ Thường Kinh Hạ khẽ cười, móc móc lỗ tai nói: “Đã rất lâu rồi tao không nghe thấy ai hỏi tao câu này, hai đời của kẻ dám hỏi tao câu này lúc trước có kết cục gì ấy nhỉ?”

Một tên tiểu đệ đứng sau lưng Thường Kinh Hạ tiếp lời: “Đại ca, lần trước anh đã cắt đứt lưỡi hai đời nhà nó. “Nghe thấy không, đây chính là kết cục của việc nói chuyện

với tao như vậy. Thường Kinh Hạ nói: “Coi như nể tình lúc nãy

mày cũng có thành ý, chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống bỏ qua đũng quần tao, tao sẽ tha thứ cho mày”

“Có thể.” Bùi Nguyên Minh đáp: “Anh quỳ đi, tôi không có thời gian”

“Mày!” Vừa nghe câu này của Bùi Nguyên Minh, trong nhất thời Thường Kinh Hạ tức quá bật cười: “Chỉ là một thằng ở rể thôi, tao đã kiêu ngạo rồi không ngờ mày còn kiêu ngạo hơn cả tao!”

“Đây là cơ hội tôi cho anh.” Bùi Nguyên Minh thành thật nói, bởi vì không có thời gian nên anh không muốn phí lời với mấy tên này.

“Ha ha ha ha…”

“Xin lỗi, thực sự thì tao không nhịn được, mày biết nói đùa thật đấy.” Thường Kinh Hạ vừa cười vừa nói.

“Nhưng mà hình như mày không tự mình biết mình nhỉ? Rõ ràng chỉ là một thằng ở rể mà thôi vậy mà còn làm cao, mày có biết chữ “chết” viết như nào không?”

“Đại ca, làm sao phải nhiều lời với thằng oắt con này như vậy, trực tiếp xử lý là được rồi” Đàn em Thường Kinh Hạ cười nói.

“Haiz, vậy thì chúng mày không hiểu rồi, rất ít người được Thường Kinh Hạ tao khâm phục nhưng tao rất khâm phục thẳng ở rể trước mặt này.

“Rõ ràng chỉ là một thắng bám váy đàn bà, vậy mà bây giờ còn cao cao tại thượng như vua chúa, không biết là đầu óc có vấn đề hay bị ảo tưởng nữa”

“Hay là ngày nào nó cũng bị bố mẹ vợ kích thích nên não không còn bình thường nữa? Thế thì thật sự rất đáng thương.” Thường Kinh Hạ quái gở nói.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, đi về phía anh ta. Cùng lúc đó, mấy tên tay chân chắn trước mặt Thường Kinh

Ha.

“Xử lý, ném xuống sông cho cá ăn, đúng là lãng phí thời gian của tao mà, xem ra nhiệm vụ của vị quý nhân kia cũng chả có gì…” Thường Kinh Hạ thở dài một hơi, vốn nhiệm vụ không phải như vậy nhưng nếu không biết điều thì giết chết đi.

Nói xong lời này, anh ta xoay người chuẩn bị rời đi.

Từ sau lưng truyên tới âm thanh đánh nhau, Thường Kinh Hạ chả thèm liếc nhìn, đám tay chân này của anh ta ít nhất cũng đã từng làm bảo vệ, ít nhất ai cũng có hai ba phần võ.

Nhìn là thấy thằng ở rể kia chẳng khác gì đồ bỏ đi, có quỷ mới đỡ được.

Chỉ tiếc trời không cho người toại nguyện.

Lúc Thịnh Bân chuẩn bị bước bước thứ ba, đột nhiên có một tay người vòng qua từ sau lưng, nhanh chóng kẹp lấy cổ anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play