Nhưng loại cảm giác phức tạp này lại là một sự kích động. Những năm qua, cô ta đã làm việc rất chăm chỉ để có thể đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh và nói với anh rằng: Năm đó anh coi thường bà đây, nhưng bây giờ anh muốn trèo cao với bà đây là chuyện không thể rồi.

Tốt nghiệp đã ba năm mà vẫn không có cơ hội gặp lại, không ngờ hôm nay lại có được cơ hội này.

“Bạn học cũ, anh đến Dương Thành lúc nào vậy?” Lê Ngữ Đồng nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, tùy ý nói.

Bùi Nguyên Minh đáp: “Nửa tháng trước.”

“Nè, tốt nghiệp nhiều năm rồi nhưng thật ra tôi vẫn có nghe nói tới chuyện của anh. Nghe nói bây giờ anh là con rể của một gia tộc giàu có của thành phố Hải Dương, đúng không? Sao nào? Sao bây giờ lại chạy đến Dương Thành vậy? Chẳng lẽ người ta không cần anh nữa nên anh mới đi ra ngoài xem có người phụ nữ giàu có nào muốn bao nuôi anh hay không à? Nói đi nói lại thì khi còn học đại học, tôi đúng là ngu ngốc, tự dưng lại đi tỏ tình với anh. Bây giờ anh còn độc thân hả? Nếu bây giờ tôi tỏ tình, không biết có còn cơ hội hay không nhỉ?” Giờ phút này, Lê Ngữ Đồng tỏ vẻ xúc động mà nói.

“Cái gì? Quản lý Đồng, sao chị có thể nói lung tung vậy hả?” “Đúng đó! Bây giờ chị không chỉ là quản lý của chúng tôi mà còn là quán quân doanh thu nữa”

“Giờ chị kiếm được tới vài chục tỷ một năm đấy.”

“Có nhà, có siêu xe, lại còn có ngoại hình xinh đẹp như vậy.” “Chị hoàn toàn là nữ thần, người đó sao xứng với chị được!”.

“Tôi đoán là hiện tại anh ta sẽ hối hận vì lúc đó đã từ chối lời tỏ tình của chị, bây giờ thấy chị chắc chỉ sợ anh ta đang hận không thể quỳ xuống liếm chân chị đó.”

“Quản lý Đồng, người này là rác rưởi. Anh ta vốn dĩ không xứng với chị đâu”

Mấy người nhân viên bán hàng này khá là tinh tường, có loại người nào mà họ chưa gặp qua chứ? Vừa nghe thấy Lê Ngữ Đồng nói như vậy, những người này lập tức hiểu được Lê Ngữ Đồng muốn khiến cho Bùi Nguyên

Minh khó xử và hối hận.

Vì vậy bọn họ rất tự nhiên mà hợp tác với cô ta.

Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh mới nhàn nhạt liếc nhìn Lê Ngữ Đồng, cảm thấy nghẹn lời. Lúc trước, Tống Kiều Linh cũng giả vờ trước mặt anh như thế, không ngờ Lê Ngữ Đồng cũng như vậy.

Có vẻ như anh đã thực sự xung khắc với bát tự của các hoa hậu giảng đường của mấy năm đại học đó rồi.

Nhưng mà mọi người đều là bạn học với nhau, vả lại năm nay coi như là ngẫu nhiên gặp lại, Bùi Nguyên Minh cũng không muốn khiến mọi người quá mất mặt nên cười nói: “Bạn học Đồng thật là lợi hại.”

Không ngờ, khi Lê Ngữ Đồng nghe xong những lời Bùi Nguyên Minh nói lại càng thêm đắc ý: “Người như tôi, không giàu có gì, cũng không có nhiều mối quan hệ, chỉ có thể ra làm mấy công việc bán hàng. Bây giờ mỗi tháng tôi cũng chỉ thu vào có hơn tỷ mà thôi…”

Anh nói xem, nếu có thể quay ngược thời gian, tôi cho %3D anh đến nhà tôi ở rể, tôi sẽ nuôi anh, anh có đồng ý hay không..” Giờ phút này, tuy Lê Ngữ Đồng nở nụ cười nhưng ý tứ rất rõ ràng. Anh chỉ là một thằng trai bao, không có tư cách làm việc khác.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi, thật sự không thể đồng ý. ”

“Ái chà, anh còn chưa bị đuổi ra khỏi nhà nữa à? Thật là đáng tiếc! Đúng rồi, mấy ngày nữa trường đại học của chúng ta có tổ chức buổi họp mặt cho cựu sinh viên, nghe nói ai ở Dương Thành đều có thể đi dự tiệc. Bùi Nguyên Minh à, hẹn ngày chi

bằng gặp ngày, anh cũng cùng đến đó đi ha? Đừng bao giờ cảm thấy tự ti, lỡ như có bạn học nào có điều kiện tốt cũng tham gia, để cậu ấy nói giúp anh một chút, có lẽ anh sẽ nhanh chóng phất lên thôi. Lê Ngữ Đồng ra vẻ “tốt bụng” nói.

“Họp mặt cựu sinh viên à? Vậy tôi cũng sẽ tham gia” Bùi Nguyên Minh gật đầu. Hiếm khi trở lại Dương Thành, đi đâu đó chút cũng được.

“Vậy tốt quá rồi!” Lê Ngữ Đồng trưng ra vẻ mặt vui mừng vì được gặp lại nhau sau một thời gian dài. Nhưng thật ra, cô ta rất thất vọng với Bùi Nguyên Minh.

Theo cô ta nghĩ, Bùi Nguyên Minh đi tham gia buổi họp mặt cựu sinh viên của trường đại học hẳn là vì muốn nịnh bợ những người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play