Thời gian trôi qua nhanh, không biết từ lúc nào đã đến tháng 7, Giang Châu mùa hè nóng nực, ngày vô cùng khô hanh, nhất là nửa tháng gần đây, mỗi ngày đều là trời trong, bên ngoài giống như là một cái lò nướng tự nhiên.

Mà Tần Đại Quang thua Tần Nhã cho Dương Chấn, cũng sống được nửa tháng.

Vốn Dương Chấn cho rằng, Tần Đại Quang sẽ đi tìm Tần Nhã và Tần Yên, nhưng làm anh không ngờ là, từ sau ngày đó rời khỏi Vương Giả Chi Thành, ông ta chưa từng xuất hiện.

Thành phố Giang Châu, Quảng trường Nhân Dân.

Mặt trời đỏ sáng sớm chậm rãi treo lên, vô số ánh nắng dịu dàng chiếu vào mỗi ngõ ngách của trái đất.

Tần Đại Quang nằm trên ghế trong công viên nghỉ ngơi, như là cảm nhận ánh mặt trời, dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, giãn thân một chút.

Ông ta đi đến hồ nhân tạo bên cạnh công viên, rửa mặt, nhìn gương mặt tang thương chiếu trên mặt nước, trong lòng ông ta ngập tràn đau thương, lúc này, ông ta nhớ rất nhiều thứ.

Thật tế là hai người con gái của mình, từ sau khi ông ta bị nhà họ Tần đuổi ra khỏi công ty, cũng không đi tìm công việc khác, nhưng hai người con gái cũng không nói ông ta một câu, ngược lại mỗi tháng đều cho ông ta sinh hoạt phí đầy đủ, làm ông ta không có gánh nặng gì hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng mà con gái ưu tú như vậy, lại bị ông ta lấy làm tiền đặt cược thua mất, nhất là nhớ đến người đàn ông đeo mặt nạ kia đã nói sau này ông ta không thể nào gặp lại Tần Nhã.

Nếu như mạng của mình có thể đổi lại tự do cho Tần Nhã, ông ta tuyệt đối sẽ không chút do dự.

Nửa tháng này, mỗi ngày ông ta đều đi tìm việc làm, mặc dù không có công ty nào cần ông ta, thậm chí ngay cả cửa hàng nhỏ bên đường, ông ta cũng từng đến, vẫn không ai chịu nhận ông ta.

Trong lúc bất giác, ông ta đã rơi lệ đầy mặt, một giọt lại một giọt rơi vào trong hồ nhân tạo.

Cuối cùng ông ta cũng không cách nào áp chế đau khổ của mình, lớn tiếng khóc lên.

Khóc cũng chỉ là một loại giải phóng, khóc đủ, Tần Đại Quang lại dùng nước hồ rửa mặt, lần nữa đứng lên.

“Tiểu Nhã, ba nhất định sẽ tìm được con!”

Ý niệm duy nhất làm ông kiên trì chống đỡ chính là lần nữa tỉnh lại, cố gắng kiếm tiền, nghĩ cách tìm Tiểu Nhã, khôi phục sự tự do cho cô.

Quãng đời còn lại, ông ta sẽ không còn sống vì mình, chỉ vì hai người con gái!

Ánh mặt trời nóng bỏng, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi đường, cho dù có, cũng là đều che ô.

Nhiều ngày không no bụng, làm ông ta gầy đi rất nhiều, gương mặt tái nhợt, trên môi từng mảng trắng, đều là da khô.

Tóc dài rồi, râu ria cũng dài ra, nửa tháng chưa từng thay quần áo, trên người có một mùi chua, cả người nhìn qua vô cùng chật vật, trên đường ngẫu nhiên gặp người qua đường đi ngang qua, cũng nhíu chặt mày, bịt mũi tránh xa.

Nhưng lúc này, ông ta lại như không có cảm giác gì, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về trước, trong ánh mặt vô cùng kiên nghị, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại ở quảng cáo trên cột điện, cố gắng tìm một công việc.

“Két!”

Ông ta đang nhìn đông nhìn tây xem có nơi nào có dán quảng cảo tuyển dụng, đột nhiên không cẩn thẩn đâm vào một chiếc xe dừng ở trước mặt.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý.”

Gương mặt Tần Đại Quang sợ hãi, vội vàng xin lỗi.

Nhưng mà lúc này, cửa xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

“Dương Chấn!”

Tần Đại Quang có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, trên mặt ông ta xuất hiện sự áy náy, đỏ mắt nói với anh: “Dương Chấn, thật xin lỗi, là ba sai rồi, thua Tiểu Nhã cho người khác.”

Những thay đổi mấy hôm nay của ông ta, đều có người báo cáo cho anh, cho nên phản ứng như vậy của Tần Đại Quang, anh không chút kinh ngạc.

“Nhưng mà con yên tâm, ba nhất định sẽ không buông tay, cho dù đi tìm đến chân trời góc bể, ba cũng phải tìm được Tiểu Nhã, khôi phục tự do cho con bé.”

Đột nhiên, ông ta kiên định nói, nói xong, ông ta xoay người rời đi, không có chút ý tứ muốn mượn tiền Dương Chấn.

“Ba!”

Đúng lúc này Tần Nhã và Tần Yên vẫn luôn ngồi trong xe, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tần Đại Quang thì lệ rơi đầy mặt.

Tần Đại Quang vừa mới xoay người đi mấy bước, nghe thấy hai giọng nói quen thuộc thì cả người run lên, cơ thể cứng ngắc tại chỗ, trong mắt vô cùng kinh ngạc, ông ta không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại, không có gì cả, âm thanh cũng là ảo giác.

Ngay lúc ông ta hoài nghi là ảo giác, hai cô gái mở cửa xe vọt đến, ôm Tần Đại Quang thật chặt, hoàn toàn không ghét bỏ mùi thối trên người Tần Đại Quang.

Lúc này, ông ta mới xác định, đó không phải là ảo giác, đúng là con gái của mình.

Nhất là giọng của Tần Nhã, càng làm ông kích động, vốn cho rằng, đời này không thể gặp lại được cô.

Tần Đại Quang ngây ra, dần dần trở nên kích động, nhịn không được nước mắt giàn dụa, cũng không khống chế cảm xúc của mình nữa, ôm chặt hai cô con gái, ba người khóc rống lên.

“Ba sai rồi, ba thật sự biết sai rồi..”

Tần Đại Quang vừa khóc vừa nói, giống như là một đứa bé.

Dương Chấn nhìn hình ảnh này, khóe miệng hơi nhếch lên, vốn còn lo lắng biện pháp này không dùng được, bây giờ xem ra, hiệu quả rất tốt.

Tần Đại Quang mơ mơ màng màng bị hai người con gái kéo lên xe, ba người ngồi ghế sau, trong xe đều là mùi thối trên người Tần Đại Quang, nhưng Tần Nhã và Tần Yên, không chút ghét bỏ, một trái một phải ôm lấy cánh tay của ông, thân mật tựa trên vai ông.

Dương Chấn lái xe đến cửa một trung tâm tắm rửa, sau khi đỗ xe lấy một tập tiền màu xanh ra, đưa cho Tần Đại Quang: “Ba, ba đi tắm trước đi, sau đó bọn con dẫn ba đi mua quần áo!”

Với cơ thể hôi rình này của Tần Đại Quang, nếu như đến cửa tiệm quần áo, chỉ sợ còn chưa vào đã bị đuổi ra.

Mặc dù Tần Đại Quang rất ngại, nhưng bây giờ trên người không có đồng nào, vẫn nhận tiền của Dương Chấn, nhưng mà rất trịnh trọng nói: “Tiền này xem như ba nợ con, chờ ba tìm được công việc kiếm tiền, sẽ trả lại cho con.”

Nói xong, cũng không đợi Dương Chấn đáp lại, ông đã xuống xe.

Dương Chấn cười cười, nhìn Tần Nhã đỏ cả mắt nói: “Hai người cũng đừng khó chịu, mặc dù ba phải chịu tội nửa tháng, nhưng đã thay đổi rất lớn, sẽ không bao giờ giống như trước kia sống cho qua ngày nữa.”

“Dương Chấn, cảm ơn anh, nếu như không có anh, em thật sự không biết ba sẽ thành thế nào nữa.” Tần Nhã cảm kích nói.

Tần Yên cũng đỏ mắt: “Anh rể, chị có thể gả cho anh, thật sự rất hạnh phúc, em chúc phúc hai người!”

Dương Chấn mỉm cười: ” nhất định rồi!”

Bên kia, Tần Đại Quang bước vào trung tâm tắm rửa.

“Tên ăn mày thối, ai cho ông vào? Bảo vệ đâu? Nhanh đuổi ra đi! Thối chết!”

Một người phụ nữ ở quầy lễ tân bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ quát lớn.

“Tôi không phải ăn mày, tôi đến tắm rửa, tôi có tiền.”

Tần Đại Quang sốt ruột giải thích, lấy tiền Dương Chấn cho ông ra.

Rất nhanh, mấy tên bảo vệ cầm theo gậy đi đến, nhìn Tần Đại Quang, dùng gậy chỉ vào mắng to: “Một tên ăn mày thối, cũng dám đến Hoàng Hà chúng tôi tắm rửa? Nếu không biến, ông đây sẽ ra tay!”

“Tôi thật sự đến tắm rửa.”

Tần Đại Quang sốt ruột nói.

“Cút mẹ nó đi! Tắm rửa Hoàng Hà là loại người bỏ đi như ông ta có thể vào sao? Có tiền cũng không cho ông tắm.”

Bảo vệ đi đầu không nói hai lời, một cước đạp đi, Tần Đại Quang vốn nửa tháng chẳng ăn uống gì, cơ thể đã sớm yếu không chịu được.

Sao có thể chịu nổi một cước của người bảo vệ hơn 100kg này chứ? Ngay lúc bị đạp, đã bay ra khỏi cửa trung tâm tắm rửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play