Trần Trản cũng không biết một chương truyện gây nên huyết án, lúc đem tiền thưởng đi đóng tiền điện, quản lý cười nói: "Tôi chưa thấy ai đi đóng tiền mà vui như cậu."
Trần Trản cười cười không đáp.
Khu dân cư này quy hoạch không được tốt, đường xe đi hầu như đều hỏng, Trần Trản theo con đường ngoằn ngoèo ra đến gần cổng, phát hiện hôm nay xung quanh thùng rác không một bóng người.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, thường thường ông cụ kia đều ở tầm này ra nhặt ve chai.
Cắm chìa vào ổ khóa cũ kỹ, Trần Trản do dự một chút, sang bấm chuông cửa đối diện.
"Ai vậy –" bên trong vang lên giọng nói tràn đầy khoẻ mạnh.
Trần Trản mặt không cảm xúc quay người, lần nữa móc ra chìa khóa.
Đúng lúc này sau lưng có tiếng mở cửa, ông lão thò đầu ra, lúc nhìn thấy Trần Trản có chút ngạc nhiên.
"Đi nhầm cửa." Trần Trản để lại một câu xem như là giải thích.
Ông cụ con ngươi hơi chuyển, đang muốn mở miệng, liền nghe tiếng đóng cửa vang trầm.
Nhìn chằm chằm cửa đối diện vài giây, ông bất đắc dĩ chép miệng, quay vào trong phòng.
Tuy cùng kiểu thiết kế, phòng ở của ông so với Trần Trản còn ngăn nắp hơn, nguyên nhân gói gọn hai chữ đơn điệu.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa đóng góp không ít nhan sắc làm cả phòng sáng hơn trông thấy, tóc y hơi dài hơn so với đàn ông bình thường.
"Hàng xóm?"
Ông lão gật gật đầu: "Cả ngày chỉ toàn ở trong nhà, nhưng xem ra tính tình không xấu."
Bởi vì thấy mình không đúng giờ đi nhặt rác còn có lòng sang đây xem ông.
Hàng xóm bên kia.
Trần Trản ngáp một hơi, ngẫm nghĩ một ngày làm việc mới.
Trong lúc trầm ngâm bỗng nhiên sinh ra chút tò mò, mở ra chương truyện nhìn một ít bình luận bên dưới, giữa thuần một màu thoá mạ thế mà cũng thấy được một ít sắc màu khác biệt.
【 Mxx: Người đọc nóng tính, online thúc ra chương. 】
【 Tuyết Báo Nhị Thế: Xin hỏi thời gian ra chương mới. 】
【 Làn tóc Maria: Thưởng đậm, ra chương mới mau lên! 】
...
Lượng người rất nhiều, muốn tất cả mọi người phát biểu đồng lòng gần như là mơ giữa ban ngày, tuy nhiên phản ứng này xuất hiện còn sớm hơn dự tính Trần Trản.
Vì để tránh khiếu kiện, toàn bộ nội dung dưới ngòi bút của Trần Trản đều là tả thực, cũng không có cảnh sốc quá mức hoặc mắng chửi nhân vật, thậm chí còn rất ít nhắc tới tên, phần lớn đều dùng đại từ nhân xưng.
Cậu từng dự tính, Khương Dĩnh là người trong showbiz, mà sang năm còn ra phim mới, hành động lần này của bản thân có thể nói là giúp đối phương lấy tiếng miễn phí, dưới tình huống không quá đáng hẳn cũng sẽ không bị cản trở trực diện.
Tâm tình Trần Trản hay lên xuống theo khí trời, nên cậu càng yêu thích đánh chữ lúc hoàng hôn, lúc chuẩn bị khép lại sổ tay, bên ngoài trời bỗng nhiên xuống sắc.
Cửa sổ để mở, cậu dường như đã có thể nghe đến tiếng tí tách mưa rơi.
Tâm tình thương cảm lên men một chút, Trần Trản mới ung dung đưa tay đặt trên bàn phím, bắt đầu gõ phần của hôm nay.
Vẫn là phong cách tả thực, dùng một đoạn rất dài miêu tả quá trình cậu bắt đầu dây dưa Khương Dĩnh, về cuối thì dành cho lần đụng độ đầu tiên của Trần Trản và nam chính, cũng chính là bạn trai tương lai của Khương Dĩnh:
Bất kể tôi tiếp cận em ra sao, Khương Dĩnh đều không nhìn tôi lấy một lần.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy ngón tay em có vết thương, tôi quyết định đi theo con đường dụ dỗ, trước tiên đi mua băng dán cá nhân.
Ở cửa hàng tiện lợi phía nam sân bay, tôi lần đầu tiên gặp được kẻ địch tương lai của cả đời này... Lâm Trì Ngang.
Anh ta, là con trai một nhà họ Lâm, thành thạo tiếng Anh, Pháp, Nga, Slovenia,... mười mấy ngôn ngữ khác nhau;
Anh ta, nội tâm sâu sắc lại lạnh lùng xa cách, ngay cả một sợi tóc đều tinh quý hơn người.
Số phận để hai bên tình cờ chạm mặt nơi đây, một cơn đố kị khôn tả từ lòng tôi cuộn trào, tại sao trên đời có người vừa sinh ra đã cao sang quyền quý? Có người dù nắm bao nhiêu bạc vàng cũng không thoát khỏi cái danh nhà giàu mới nổi?
Đúng ngay lúc này, tôi tận mắt trông thấy anh ta đưa ra một tờ một trăm, nói với nhân viên cửa hàng một tiếng không cần thối, xong vội vã rời đi.

Đây là cố tình nhục nhã tôi!

Là cố ý làm cho tôi xem! Chứng minh anh ta hào phóng!

Bằng không tại sao anh ta không chịu quét thẻ thanh toán?
Mới vừa đăng lên chưa tới nửa phút, vậy mà đã có vài bình luận, Trần Trản nhìn sơ qua hai lần:
【 Làn Tóc Maria: Không chê văn phong nổi, mà không hiểu sao cảm thấy tâm lý tác giả ở đoạn cuối đúng chuẩn cơm mẹ nấu! 】
【 Người Tình U Linh: Đồng ý +1. Logic cũng rất chặt chẽ. 】
Trần Trản nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương, tản đi cơn mỏi mắt.
Trận mưa này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nếu không có hương cỏ đất pha trong gió, gần như không hề thấy vết mưa để lại.
Hưởng thụ gió mát một chốc, Trần Trản đứng lên vươn tay vươn chân, bắt đầu âu lo vì cơm tối.
Tự truyện còn chưa tới giai đoạn thu phí, chỉ có thể dựa vào tiền thưởng mà sống qua ngày, vừa trả xong tiền điện nước lại phải sầu vì ngày ba bữa.
Tiếng gõ cửa cộc cộc cộc đánh gãy suy tư, ngoài cửa là một khuôn mặt già nua.
Trần Trản theo bản năng nói: "Thùng rác dưới lầu không phải con móc."
Ông lão xua xua tay: "Không đến nói chuyện chú mày đoạt mối với ông."
Chỉ chỉ chai rượu xách theo: "Là của một đứa trẻ ngày xưa ông từng giúp đỡ mang tới, một mình uống không vui."
Trần Trản cau mày: "Không thể quá tin người, ông nên có chút ý thức bảo vệ an toàn bản thân."
Lão cho rằng cậu muốn từ chối, không ngờ giây sau liền nghe Trần Trản nói: "Đã từng học một khoá giáo dục an toàn, chai rượu này con đành đứng ra chịu trận."
Một phút sau, Trần Trản hiện thân trong phòng ông cụ, vận dụng tay nghề xoàng xoàng xào hai món nhắm.
Cậu hiện giờ thích nhất cùng người trên năm mươi giao thiệp, bởi vì những người này thường rất ít khi lên mạng, cũng không mấy hứng thú với showbiz, không biết mấy chuyện ồn ào của nguyên thân ngày trước.
Rượu có độ không cao, sau khi xuống cổ họng còn có chút ngọt ngào, Trần Trản nhấp một ngụm, híp mắt thoải mái.
Ông cụ bắt đầu tán chuyện rằng học trò ông từng giúp đến trường nay có tương lai đầy triển vọng thế nào, đã vậy còn rất có tâm: "Biết được người ông không thoải mái, hai hôm nay luôn cố ý đến thăm nom ông."
Trần Trản liếc mắt qua một hộp quà bình thường chứa trứng gà bình thường đặt tại góc phòng, thực sự không nhìn ra có triển vọng ở đâu, đợi người già thân thể không khoẻ mới liên lạc thăm hỏi, không khỏi khiến người nghĩ nhiều.
Sống trong hoàn cảnh không như bình thường, Trần Trản đều dùng ác ý để phỏng đoán hành vi của một người đầu tiên.
Mấy ngày trước vừa có tin một người trẻ tuổi không học vấn, vì để ý di sản của một người già neo đơn, thường thường giả vờ đến nhà chăm sóc, lừa người để lại tài sản cho mình, sau khi cụ già phẫu thuật thành công lại lạnh lùng xuống tay giết người.
Trần Trản rót đầy một ly rượu, nhíu mày lại: "Lần sau lúc anh ta đến thăm, nếu được thì gọi con sang đây."
Ông lão nghi hoặc mà nhìn cậu.
Trần Trản tựa như lơ đãng nói: "Con muốn lấy ít kinh nghiệm."
Ông ngẩn ra rồi bật cười nói: "Cũng được, có thằng nhỏ chỉ điểm, không chừng con có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, chuyển sang ở Hải Thượng Minh Châu."
Người ở Hải Thượng Minh Châu không giàu thì quý, hai chữ xa xỉ cũng không đủ để hình dung giá cả nhà đất ở đấy.
Trần Trản cười một tiếng, không để trong lòng.
Cả một buổi chiều, cậu vừa ngồi nhâm nhi rượu ngon vừa nghe ông lão kể chuyện quá khứ, thản nhiên không biết mình đã làm người khác nổi một phen.
Chỉ trong nửa giờ sau khi Trần Trản đăng chương mới, một hot search thần tốc leo lên top 3, tiêu đề là # Tổng giám đốc Không cần thối #
Nhà họ Lâm.
Lâm Trì Ngang ngày hôm nay về nhà rất sớm, sau khi bị bạn gái mắng một trận vì lí do nực cười, làm việc không vô.
Vừa suy nghĩ Khương Dĩnh làm sao nhìn thấy anh post bài, vừa cởi ra áo khoác đưa cho hầu gái trong nhà.
Nhà họ Lâm thuộc loại cao sang bậc nhất, cũng là một gia tộc rất có truyền thống, ông của Lâm Trì Ngang thời trẻ vẫn luôn đóng quân trong quân đội, dạy dỗ con cháu luôn chú trọng nghiêm cẩn. Cụ Lâm qua đời đã nhiều năm, nhưng sức ảnh hưởng từ những quy củ cụ định ra lúc sinh thời vẫn còn đó.
Ba Lâm mẹ Lâm yên tĩnh ngồi chờ anh cùng dùng bữa.
Lâm Trì Ngang nhạy bén cảm giác được không khí hôm nay khác thường, mới vừa cầm đũa, liền nghe một giọng nghiêm nghị vang lên: "Tại sao không để cho người ta thối tiền lẻ?"
Lâm Trì Ngang đầu óc mơ hồ.
Quản gia nhìn anh từ nhỏ lớn lên, không đành lòng mới ám chỉ xem tin tức.
Lâm Trì Ngang lấy điện thoại ra, cũng không cần cố ý tìm kiếm, hot search treo cao nhắc anh xảy ra chuyện gì.
Mẹ Lâm: "Trong truyện viết có thật không?"
Lâm Trì Ngang nhớ lại một chút, có lẽ vì có liên quan Khương Dĩnh, dù kí ức đã rất lâu vẫn xem như rõ ràng, khẽ gật đầu nói: "Hôm đó vừa lúc có việc gấp."
Mẹ Lâm từng làm nghề kế toán, nghe vậy cau mày nói: "Con có biết vậy sẽ làm nhân viên bán hàng gặp phiền phức thế nào không?"
Lâm Trì Ngang buồn bực: "Phiền phức gì chứ?"
Mẹ Lâm cười lạnh: "Đó là cửa hàng tiện lợi, không phải nhà hàng mà ai cũng có thể nhận tiền boa. Hành vi của con sẽ làm ảnh hưởng người khác mất thêm thời gian xử lý."
"Bao lớn rồi còn phải dạy bảo." Ba Lâm lạnh lùng nói: "Thằng ranh này bị chiều hư, bắt đầu từ ngày mai khoá vài tấm thẻ ngân hàng là được."
"..."
Một bữa cơm cũng nuốt không trôi.
Lâm Trì Ngang sau khi về phòng nghiêm túc lật truyện ra nhìn, tầm mắt cố định ngay tên tác giả, xoa xoa ấn đường, nửa ngày mới thấp giọng mắng: "Thứ quỷ yêu."
---
Lời Không Cánh:
Nhớ những huyền thoại Lãnh Hàn Băng Phong
thành thạo năm mươi thứ tiếng IQ 300
là con tập đoàn đứng đầu thế giới chẹp chẹp chẹp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play