Phiên ngoại 4 (thượng): Tuân Dịch x Bùi Nhiễm, tiểu Bạch Đồ làm khách mời, thận mua~

Tuân Dịch trước khi bái nhập môn hạ Tiên Quân Côn Luân từng là thế gia công tử kinh thành.

Tuân gia có vị trí rất cao ở kinh thành, ngay cả hoàng thất cũng phải nhún nhường ba phần, nhưng thế hệ này lại ra một tai tinh.

Lúc Tuân Dịch mới sinh thân mẫu chết vì khó sinh, sau đó cả nhũ mẫu và hai tỳ nữ cũng nối tiếp qua đời, Tuân gia mời đạo sĩ tới làm phép mới biết đối phương trời sinh mệnh cô độc, ai ở gần y sẽ gặp họa. Vì vậy khi Tuân Dịch còn bé liền bị người nhà đưa tới núi Tiên tu hành.

Vừa vặn còn chưa tới núi Tiên đã gặp được Tiên Quân Côn Luân xuất quan, người nhìn qua đã chọn trúng căn cốt y, dù thế nào cũng muốn thu Tuân Dịch làm đồ đệ.

Sau khi trở thành đại đệ tử của Tiên Quân Côn Luân, Tuân Dịch từng hỏi Tiên Quân Côn Luân có phải mình thật sự có mệnh cô độc không, đối với chuyện này Tiên Quân Côn Luân chỉ đáp bốn chữ.

"Đều là nói láo!" Tuân Dịch cứ như vậy ở lại Côn Luân Sơn.

Từ trước đến nay y không tập trung tu hành mà say mê y thuật, chưa tu kiếm tu hai năm đã chuyển sang y tu. Thiên phú vô cùng cao, cấp bậc tu vi tiến triển vô cùng nhanh, nhất là khi so với tiểu sư đệ thỏ tiên của y.

Đối với chuyện này Bạch Đồ cũng không ít lần hâm mộ sư huynh nhà mình.

Khi đó sư huynh đệ hai người còn chưa phi thăng, hai người phụng mệnh xuống núi lịch lãm.

"Sư huynh, sư huynh!" Thanh âm thiếu niên ngây ngô trong sạch, giòn giã, vô cùng nổi bật trong khu rừng tĩnh lặng.

Hiện tại Bạch Đồ chỉ mới 15 16 tuổi, một thân bạch y đoản sam, phác họa thân hình thon gầy nhỏ nhắn.

Đây là lần đầu y xuống núi, tu vi còn chưa cao nên không thể cảm ứng được đối phương đang ở đâu, không mục đích tìm kiếm trong khu rừng, gấp đến độ viền mắt đỏ lên: "Sư huynh..."Thanh âm lười biếng của Tuân Dịch truyền tới từ trên cây: "Ở đây."

Bạch Đồ ngửa đầu nhìn Tuân Dịch đang nằm trên một nhánh cây, tay phải giơ một bầu rượu một chân co lại, vạt áo rũ xuống.

Bạch Đồ: "Sao sư huynh ở đây, ta tìm ngươi rất lâu."

Tuân Dịch lười nhác nói: "Không phải kêu ngươi trước che chở thôn dân rời đi sao, sao trở về rồi? Nếu chút nữa vật tà ám kia không cẩn thận đả thương ngươi, sư tôn sẽ cắt chân ta."

Bạch Đồ không nghe, dùng cả tay cả chân leo lên cây: "Sư tôn phái chúng ta cùng đi giết tà, ta sao có thể một mình đi trước được chứ. Thôn dân đã được đưa đến nơi an toàn, sư huynh yên tâm."

Y ngập ngừng lại nói: "Sao sư huynh lại lén uống rượu nữa, nếu như sư tôn biết...."

Tuân Dịch nói: "Ngươi không nói cho sư tôn không phải tốt sao?"

Bạch Đồ cười hắc hắc giơ tay với y, nói điều kiện: "Năm củ cà rốt cùng một bao bánh hoa quế."

Tuân Dịch liếc y, vỗ lên bàn tay y: "Sư tôn kêu ngươi luyện ích cốc, ăn gì mà ăn, không cho ăn."

"Vậy ta sẽ nói cho sư tôn ngươi lén uống rượu."

Tuân Dịch: "..."

"Tiểu tử ngươi..." Tuân Dịch đang định nói gì thì đột nhiên gió phất lên.

Ánh mắt Tuân Dịch chăm chú, Bạch Đồ bên cạnh cũng đã thu liễm ý vui đùa ôm chặc kiếm trong lòng, vẻ mặt hơi khẩn trương: "Sư huynh..."

Tuân Dịch: "Tới."

Y vừa dứt lời đột nhiên truyền tới tiếng lưỡi dao sắc bén cắt ngang hư không từ trong bóng tối, khói đen đánh tới hai người.

Tuân Dịch kéo Bạch Đồ qua, mũi chân điểm nhẹ lên nhánh cây, lui nhanh vài thước trên không trung. Tiếng nổ ầm ầm, cây gỗ sam hai người mới vừa đứng đã bị cắt thành khúc.

Gỗ sam sau lưng liên tục đổ xuống, Tuân Dịch mang theo Bạch Đồ né tránh né phải ở trong rừng.

Bạch Đồ hỏi: "Sư huynh, kia rốt cuộc là gì vậy?"

"Bắt được sẽ biết." Tuân Dịch đáp. Dù tình hình khẩn cấp, trong mắt y vẫn không chút hoảng loạn: "Nhìn kỹ, sư huynh dạy ngươi cách thu phục nó."

Y vừa nói xong hai người đã đi tới chỗ đất trống.Khói đen cũng đã đuổi theo tới phía sau lưng hai người.

Tuân Dịch khẽ niệm chú, không lâu sau một trận pháp dưới chân y triển khai.

Khói đen kia đột nhiên ngừng tấn công rồi bay lên trời.

Tuân Dịch cong môi quát lên: "Khởi!"

Bên trong trận pháp xuất hiện vô số tơ hồng, bay lên không trung dệt thành mạng nhện, nhanh chóng vây khói đen bên trong.Tuân Dịch kéo Bạch Đồ đứng qua một bên. Khói đen trong trận pháp quay cuồng không ngừng, cuối cùng dưới tác dụng của trận pháp chậm rãi thu hẹp vòng vây, mức độ giãy dụa ngày càng yếu.

Tuân Dịch đắc ý nói: "Sư huynh lợi hại không?"

"Thật là lợi hại!" Bạch Đồ kinh ngạc mở to mắt, nghĩ nghĩ lại thấy mất mát: "Sư tôn không dạy trận pháp này cho ta."

Tuân Dịch xoa đầu y, cười nói: "Ngươi mới bây lớn, chờ tu vi ngươi cao hơn chút nữa sư huynh sẽ tự mình dạy ngươi."

Trong trận pháp có thứ gì đó mơ hồ hiện ra trong khói đen dần rút đi. Đồng thời, một cổ khí âm tà tràn ra từ trong trận pháp.

Bạch Đồ như là cảm ứng được cái gì, rụt rụt cổ trốn ở phía sau Tuân Dịch: "Sư huynh, ta cảm thấy khó chịu......"

Ánh mắt Tuân Dịch cũng trầm xuống.

Khói đen hoàn toàn rút đi, lộ ra thứ bên trong.

—— là một thanh kiếm rỉ sét.

Không có khói đen trói buộc, khí âm tà cuồn cuộn không chút che dấu tràn ra từ thân kiếm, thân kiếm bừng lên ánh sáng màu máu, thế nhưng có thể ầm một tiếng chấn vỡ trận pháp.

"Tránh ra!" Tuân Dịch đẩy Bạch Đồ, trường kiếm cũng không tấn công mà xẹt qua giữa hai người bay thẳng về phía trước.

Bạch Đồ vội la lên: "Sư huynh, thôn dân ở chỗ đó  ——"

Y vừa mới nói Tuân Dịch đã nhanh chóng phi thân, tay cầm chuôi trường kiếm.

Tuân Dịch gắng gượng nắm trường kiếm, hai chân cắm thật sâu vào trong bùn đất.

Kiếm khí lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén cắt qua y phục làn da y, trong nháy mắt toàn bộ thanh y của y nhiễm máu.

Cùng lúc đó, cảnh tượng xa lạ tiến vào đầu y.

Một thanh niên mảnh khảnh mặc y phục cổ xưa bị trói trên cây cột, dưới thân là dung nham cuồn cuộn bừng bừng.

Xung quanh ầm ĩ, có người đang cao giọng ngâm xướng ngôn ngữ cổ xưa, như là lễ tế tự. Trong tiếng hoan hô và ngâm xướng, cây cột bị người chém ngang, thân thể thanh niên không có chỗ tựa vô lực rơi xuống lò luyện, nhanh chóng bị ngọn lửa cắn nuốt.

Không biết qua bao lâu, dung nham cuồn cuộn chảy ra từ trong lò luyện chảy xuống khuôn đúc kiếm cuồn cuộn, làm lạnh rồi thành hình.

Cảnh tượng lại chuyển, dị tộc tranh chấp, trường kiếm trong tay người đứng đầu ra khỏi vỏ như gió cuốn mây tan, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Tiếng chém giết biến mất, vạn dặm trên sa trường đều là xác chết, chỉ còn một thanh trường kiếm cô độc đứng trên đống xác chết. Vết máu khô trên thân kiếm làm thanh kiếm rỉ sét.

Có người ngự không rơi xuống bên cạnh trường kiếm.

"Sinh nhân tuẫn kiếm, sinh hồn dưỡng linh, là tà kiếm khó gặp trên thế gian. Kiếm linh vô chủ, cứ tiếp tục như vậy ngươi sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, ta có thể giúp ngươi."

(người chết vì kiếm, lấy hồn sống dưỡng)

Giây lát, trường kiếm rỉ sét sáng lên, như yếu ớt đáp lại.

......

Tiếng gió phần phật quanh thân, bỗng nhiên, giọng nói khàn khàn xa lạ đem Tuân Dịch lôi ra hồi ức: "Cút...... Đi ra ngoài......"

Cảnh tượng xa lạ biến mất, Tuân Dịch hoảng hốt, ánh mắt nhìn thanh kiếm rỉ sét trong tay mang theo suy nghĩ sâu xa. Y nhắm mắt cầm chặt chuôi trường kiếm, trong ánh sáng màu máu lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Nếu ta nói không đâu?"

Ánh sáng trên thân kiếm rỉ sét kia càng sáng hơn, ánh sáng màu máu bò lên trên người Tuân Dịch.

Tuân Dịch mất ý thức trong cơn đau đớn tê tâm liệt phế, đợi tới khi y tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã trở về tới núi Côn Luân.

Thiếu niên bên cạnh y khóc tới đỏ mắt.

"Khóc cái gì a......" Tuân Dịch uể oải ngồi dậy, xoa đầu Bạch Đồ: "Bao lớn rồi còn thích khóc như vậy. Sư tôn lại không cho ngươi ăn cơm?"

Bạch Đồ khóc đến khó thở, hút khí: "Sư, sư huynh..."

Tuân Dịch cười cười: "Được rồi, sư huynh không chết đâu, đừng khóc ——"

"Con không chết, nhưng cách cái chết cũng không xa." Thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, Tiên Quân Côn Luân đẩy cửa vào, sắc mặt vô cùng khó coi.

Tuân Dịch đang muốn đứng dậy lại khiến ngực đau nhức, đau đến mặt trắng bệch.

Tiên Quân Côn Luân: "Nằm xuống, đừng lộn xộn."

"Khụ khụ..." Tuân Dịch ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng hỏi: "Sư tôn, con..."

Tiên Quân Côn Luân tức giận: "Thanh kiếm đó là tà kiếm thượng cổ, trong đó ẩn chứa tà linh. Tà linh bị cấm thuật gì đó giam cầm hơn ngàn năm, oán khí vô cùng sâu nặng, lấy máu tươi dưỡng kiếm. Con khen ngược, thế nhưng lấy cơ thể máu thịt đi cản, nếu không phải ta kịp thời đuổi tới phong bế hắn lại, hiện tại con đã bị hắn giết."

"Tà linh kia đã kết nối với linh mạch con, hiện tại ta chỉ có thể tạm thời phong bế hắn, sớm hay muộn gì hắn sẽ thoát ra khỏi trói buộc. Đến lúc đó, hắn sẽ cắn nuốt linh lực của con."

Bạch Đồ vội la lên: "Vậy hiện tại nên làm gì bây giờ?"

"Có một biện pháp." Tiên Quân Côn Luân nói, "Trên đại lục Bắc Cương có một nơi cực viêm, dung nham ở đó có thể làm tan chảy vạn vật thế gian. Ném thanh tà kiếm đó xuống, kiếm hủy hồn diệt, nhất lao vĩnh dật."

(Một lần khổ khỏe cả đời)

Bạch Đồ nói: "Con đi đây!"

"Chờ đã." Tuân Dịch gọi y lại.

Y nghĩ nghĩ rồi nhìn về phía Tiên Quân Côn Luân: "Con có thể gặp hắn một lần không?"

Tuân Dịch đẩy cửa đá dày nặng ra khí âm tà lập tức ập tới mặt, bước chân của y hơi dừng, sắc mặt càng trắng bệch.

Trong mật thất tối đen chật hẹp, một thanh kiếm rỉ sét bị xích sắt trói buộc trên thạch đài hơi phát sáng.

Tuân Dịch nhìn thanh kiếm đó thật sâu, tùy ý ngồi xuống bên thạch đài, đặt bầu rượu lên: "Không muốn dùng chân thân gặp ta sao?"

Giây lát, thanh âm trầm thấp vang lên: ".... Ngươi không sợ chết?"

Tuân Dịch đổ hai chén rượu, cười nói: "Sợ, sao không sợ, cho nên không phải ta tới đây tâm sự với ngươi, xin ngươi thả cho ta một con đường sống sao?"

Đột nhiên thân kiếm hơi chấn động, bóng người xuất hiện trong làn khói tràn ra từ thân kiếm, ở Tuân Dịch bên cạnh hiện ra một bóng người.

Đó là thanh niên thon gầy, ngũ quan sâu sắc tuấn lãng mang theo vài phần dị tộc. Da nam tử vô cùng trắng, quanh thân là kiếm ý lạnh lẽo, ấn đường có khí đen lưu chuyển, vô cùng âm tà.

Hai cổ tay hắn đều bị xích bạc nửa trong suốt xích lại, đầu còn lại của xích bạc nằm trong thân kiếm hạn chế hành động của hắn.

Tuân Dịch sớm có chuẩn bị đưa chén rượu đã rót xong qua, nói: "Bùi Nhiễm đúng không, ta nghe tên này từ trong trí nhớ của ngươi."

Bùi Nhiễm không trả lời, giương mắt nhìn y: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Tuân Dịch mỉm cười với hắn.

Dáng vẻ y vốn thanh tú, đan xen giữa thiếu niên và thanh niên cùng chút ngây ngô. Bây giờ lại trọng thương nên gương mặt không còn chút máu, sắc mặt thêm vài phần suy nhược.

Tuân Dịch giơ giơ cái chén trong tay, lười nhác nói: "Ta đã nói ta là tới lấy lòng ngươi, xin ngươi tha cho ta một mạng."

Bùi Nhiễm đi về phía trước nhìn Tuân Dịch từ trên cao, vừa vặn vây đối phương bên thạch đài, nhẹ giọng hỏi: "Dựa vào cái gì?"

Người hắn vô cùng lạnh lẽo, Tuân Dịch trọng thương chưa lành không chịu nổi khí lạnh lẽo này, hơi khó chịu nhíu mày.

"Ngươi cũng biết hơn ngàn năm qua ta chưa uống qua máu người..." Bùi Nhiễm nâng tay nhẹ nhàng lướt trên mặt y, xích bạc leng keng rung động: "Vừa vặn ngươi hợp khẩu vị của ta, sao ta phải buông tha ngươi?"

Tuân Dịch hít sâu một hơi bình tĩnh nói: "Ngươi suýt nữa gây hại tới tính mạng của ta, sư tôn ta muốn ném ngươi vào trong nơi cực viêm. Ngươi không muốn chết, ta cũng không muốn chết, một khi đã như vậy giữa chúng ta cần gì không chết không ngừng?"

Bùi Nhiễm trầm mặc.

Tuân Dịch: "Kiếm linh vô chủ cần hấp thu linh lực không ngừng mới có thể duy trì linh thể. Nhưng ngươi vẫn luôn thương tổn sinh linh, dù thương tổn bao nhiêu người cũng không thỏa mãn được ngươi.  Sao không để lại cho ta một mạng, ngươi và ta chung sống hòa bình, ta cung cấp linh lực cho ngươi, ngươi cũng không còn là kiếm vô chủ nữa."

Bùi Nhiễm nheo mắt: "Ngươi muốn ta nhận ngươi làm chủ?"

"Không có khả năng." Thanh âm hắn vô cùng trầm thấp như phủ băng: "Tự tại trên thế gian không phải tốt hơn bị người sử dụng sao? Cuộc đời này ta sẽ không bao giờ nhận ai là chủ, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

Tuân Dịch bình tĩnh hỏi: "Là bởi vì chủ nhân đời trước của ngươi sao?"

Ánh mắt Bùi Nhiễm trầm xuống: "Cút đi."

Khí âm tà trên người hắn phóng ra, Tuân Dịch thở dài đặt chén rượu xuống: "Được rồi, tốt xấu gì ngươi hãy suy xét lại, mai ta lại mang rượu tới xem ngươi."

Bùi Nhiễm: "Không cần."

"Cần cần." Tuân Dịch xua xua tay với hắn rồi đi ra ngoài: "Chỗ ta cái gì cũng không có nhưng rượu có rất nhiều, không cần khách khí với ta."

"Ngươi....."

Bùi Nhiễm còn muốn nói cái gì nữa, cánh cửa dày nặng một lần nữa khép lại, thân ảnh Tuân Dịch biến mất sau cánh cửa.

Tuân Dịch rời đi mật thất, liếc mắt một cái liền thấy tiểu sư đệ ngồi xổm trên thềm đá ven đường phát ngốc.

Nghe thấy động tĩnh, ánh mắt Bạch Đồ sáng lên, nhảy nhót chạy đến trước mặt Tuân Dịch: "Sư huynh, ngươi không sao chứ?"

"Đương nhiên không có sao." Tuân Dịch hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Lúc chiều sư tôn bị ta làm tức chết, hiện tại ngươi tới xem ta không sợ người phạt ngươi?"

"Sẽ không." Bạch Đồ ăn ngay nói thật: "Là sư tôn lo lắng ngươi nhưng người cảm thấy xấu hổ nên kêu ta tới xem ngươi, còn không cho ta nói là người kêu ta tới."

Tuân Dịch: "..."

Nhưng ngươi đã nói ra.

Tuân Dịch im lặng dẫn Bạch Đồ về.

Trời đã khuya, ánh trăng phủ khắp núi tuyết, tưới xuống một mảng ánh sáng bạc.

Bạch Đồ hỏi: "Sư huynh, ngươi thật sự muốn thu phục tà kiếm? Sư tôn nói kiếm này đại hung, tương khắc với chủ kiếm, ngươi thật sự nghĩ xong......"

"Thì sao?" Tuân Dịch cắt ngang, khẽ cười: "Hung kiếm đi với tai tinh, tuyệt phối."

Đại hung, tai tinh: Vô cùng xui, xấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play