“Tiểu Bạch, anh…”

“Đừng nói nữa, cứ sống yên ổn như thế này, sau này anh không cần phải làm việc này cho em nữa, cứ để tự nhiên đi, được không?”

Năng lượng của con người là có hạn, tiêu hao quá độ sẽ đến hạn sớm.

Nếu nửa năm là thời gian để cô suy tính, thì chẳng nói là một cơ hội biết lui để tiến, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể biết giữ lại, mọi thứ đều có thể chuyển nguy thành an.

Trong lòng Giang Tiểu Bạch cũng biết rất rõ, cho nên cô càng bình tĩnh hơn.

Nếu muốn sống qua ngày, thì hãy sống cho tốt, hà tất phải để cậu ta thay mình làm nhiều như vậy, mình cũng không phải là phế nhân.

Tiêu Túc đều đáp ứng cô mọi thứ.

Giang Tiểu Bạch muốn mở về sau, cô gửi Zalo cho Tiểu Nhan, người cô đã lâu không liên lạc.

Lúc Tiểu Nhan nhận được tin nhắn Zalo, cô còn cho là mình là đang nằm mơ, nếu không sao Tiểu Bạch lại chủ động nhắn tin cho cô, thậm chí còn hẹn cô đi ra ngoài chơi.

Vì vậy cô trả lời cẩn thận từng từ.

” Thật sự muốn ra ngoài chơi sao? Gặp nhau ở đâu? “

Thấy hàng chữ này, Giang Tiểu Bạch không cần suy nghĩ cũng biết Tiểu Nhan có biểu cảm như thế nào, cô bất đắc dĩ cười và lắc đầu, sau đó hồi âm.

” Cậu đừng lo như vậy, tùy tiện hẹn một chỗ đi, hoặc là cậu muốn ăn chút gì không, chúng ta có thể mang đứa bé đi cùng. “

” Được, được, vậy chúng ta đi đến khu vui chơi. “

Vì vậy địa điểm gặp mặt là ở khu vui chơi.

Chỉ là khi đến khu vui chơi mới phát hiện ra mấy đứa nhỏ.

của họ cũng còn quá nhỏ, đồ chơi bên trong vốn không thích hợp với nhóm các cô. Vì vậy hai người ngượng ngùng dắt con đi bộ đến một quán ăn gần đó.

Đi được mấy bước, Giang Tiểu Bạch hơi buồn cười mà nhìn Tiểu Nhan.

“Cậu khổ cực rồi”

Bởi vì một đứa trên lưng, một đứa trong lòng Tiểu Nhan, đối với trêu đùa của Giang Tiểu Bạch, cô chỉ có thể cười khổ: “Không còn cách nào khác, ai bảo tớ sinh đôi cơ nhứ?”

Hơn nữa hai đứa đều là trai, tuy nhiên may là chỉ có một đứa lì lợm thôi.

Cho nên mới cậu nhóc hơi bị nghịch ngợm kia vào trong lòng, phòng ngừa cậu nhóc lộn xộn.

“Sinh đôi cũng tốt lắm, sinh một lần tương đương với việc mang thai hai lần, là cậu lời rồi”

“Là thế sao? Nhưng tớ muốn có con gái, ai biết một lần hai đứa con trai, quá hãm hại tớ”

“Đâu có cách nào, tương lai cậu sinh con gái là được rồi, sau đó có hai người anh cưng chiều em gái, không phải vẹn toàn đôi bên sao?”

“Nói cứ như đúng rš “Ừm, cho nên nỗ lực sinh thêm một đứa đi”

“Vậy còn cậu? Cậu dự định sinh mấy đứa?”

“Tớ á? Một là đủ rồi, tớ sợ sinh ra tớ dạy không tốt, chỉ có một đứa là được”

Hai người nói chuyện với nhau không giống như nửa năm chưa gặp, mà lại giống như hàng xóm, tùy ý mà lại nhẹ nhàng.

Sau đó rốt cuộc cũng tìm được một nhà hàng thích hợp, Giang Tiểu Bạch đẩy cửa đi vào, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của cô mà thở dài một hơi.

Cô còn tưởng lúc gặp mặt hai người sẽ không có lời gì để nói, đến lúc đó sẽ rất xấu hổ.

Vào nhà hàng, Giang Tiểu Bạch đặt con ở cái ghế bên cạnh, Hàn Dạng Sâm và Hàn Tử Hi đã lớn. Vì vậy Giang Tiểu Bạch khéo léo để Hàn Tử Hi ngồi ở ghế bên cạnh mình, cô cúi đầu nhỏ giọng nói với cậu ấy: “Ngoan ngoãn ngồi, không được chạy loạn và lộn xộn, có biết không?”

Tuy Hàn Tử Hi còn nhỏ, nhưng cậu vô cùng nghe lời mà gật gật đầu: “Biết rồi ạ, mẹ”

“Ngoan lắm!”

Tiểu Nhan vui vẻ, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.

Hôn xong, cô lại nghĩ tới Đậu Nhỏ lúc trước, không ngờ có một đứa con của riêng mình lại có cảm giác thế này.

“Chúng ta ôm con đi ăn nên cái gì cũng không tiện, nên gọi chút đồ tương đối dễ ăn nhé?”

“Được, theo ý cậu đi.”

Sau đó Giang Tiểu Bạch tùy ý gọi chút ăn, còn có nước trái cây.

Kết quả hai người cũng chỉ là nếm vài hớp rồi cụt hứng, dù sao hai người cũng không ra ngoài vì đồ ăn ngon.

“Phải rồi cậu đặt tên cho con chưa?”

“Đặt rồi”

“Tên gì vậy”

“Vọng Chỉ: “Vọng Chỉ?” Tiểu Nhan sửng sốt, sau đó ánh mắt bắt đầu lóe lên, nụ cười trên khóe miệng trở nên hơi miễn cưỡng, cô chỉ có thể nói: “Thật là dễ nghe”

Giang Tiểu Bạch ngước mắt, ánh mắt dừng ở trên mặt cô: “Cậu lo lắng cái gì?”

“Tớ không lo lắng” Tiểu Nhan cười khan: “Tớ lo lắng chỗ nào? Tớ chẳng qua là cảm thấy cậu rất có tài năng văn chương, có một cái tên hay như vậy.”

“Tài năng văn chương đâu? Chẳng qua là tâm tình tớ lúc đó vậy thôi”

Giang Tiểu Bạch trực tiếp nói rõ tâm sự của mình, cô cũng không che che giấu Tiểu Nhan bỗng nhiên cũng không biết làm sao để nói tiếp, nụ cười trên mặt cô thật sự là duy trì không nổi nữa, thật lâu sau cô mới cúi đầu nói: “Xin lỗi”

“Xin lỗi cái gì?”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là lỗi của tớ, nếu không phải…”

“Tiểu Nhan” Giang Tiểu Bạch kêu tên của cô, Tiểu Nhan ngẩng đầu, viền mắt hơi hồng hồng mà nhìn lại.

“Hôm nay tớ gọi cậu ra, thực ra cũng có một phần là vì chuyện này mà đến, nếu cậu không hiểu rõ, thì tớ nói với cậu rõ ràng, nếu cậu đã nghĩ rõ, tớ không cần nói nữa, nhưng bây giờ xem ra cậu vẫn chưa nghĩ rõ ràng”

Giang Tiểu Bạch cầm ly lên uống một ngụm nước trái cây, sau đó đại khái là cảm thấy quá mức ngọt, vì vậy lại để xuống.

“Chuyện này không liên quan gì tới cậu, nên người nói xin lỗi thực ra chắc là tớ”

“Cái gì?” Tiểu Nhan kinh ngạc nhìn cô: “Vì sao cậu lại nói như vậy? Rõ ràng là tớ hại hai người cậu suýt chút nữa ly hôn, cậu..: “Không phải”

Giang Tiểu Bạch nhàn nhạt cười mà nói: “Không phải cậu làm hại, nhìn bề ngoài là cậu làm hại, nhưng thật ra là tớ và Tiêu Túc lúc đó có phiền phức mà thôi. Mà lúc đó rõ ràng cậu bị thương, chẳng qua là gấp gáp mà chạy đến bệnh viện, đưa cậu đi bệnh viện là chuyện vô cùng bình thường, tớ lại vì chuyện này mà để cậu chịu sự áy náy, hổ thẹn và tự trách”

“Trong chuyện này cậu có lỗi sao? Không, chỉ là cậu đúng lúc đụng phải anh ấy, đúng lúc lại bị thương, mặc dù tớ bị chuyện này ảnh hưởng, thế nhưng từ đầu đến c âu không hề sai, cho nên cậu không cần cảm thấy cậu có lỗi với tớ hay lương tâm bất an gì gì đó. Trong chuyện này, nếu truy cứu kỹ, thực ra tất cả mọi người đều không có lỗi, nhưng thời gian và sự kiện đều phát sinh thật trùng hợp, hoàn toàn không trách được ai”

Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cô, cô ở bên Tiêu Túc lúc cậu ta còn chưa phân rõ tình cảm.

Không phải, chỗ sai là ở ly rượu kia.

Nếu hôm đó cô không uống quá nhiều, có lẽ sau khi uống rượu hai người sẽ không có quan hệ gì nữa, và tự nhiên sế không có hàng loạt chuyện sau đó.

Thực sự là tạo hóa trêu ngươi, đại khái là thiếu nợ nhau đời trước, cho nên đời này mới dùng cách như vậy ở bên nhau.

Tiểu Nhan không nghĩ tới cô lại nghĩ chuyện thông thấu như vậy, trong chốc lát Tiểu Nhan kinh ngạc nói không ra lời, hồi lâu mới nói: “Vậy về sau cậu định như thế nào?”

“Về sau? Cứ như vậy qua thôi, kết hôn cũng kết rồi, đứa bé cũng sinh rồi, tớ vẫn yêu anh ấy. Không sống được thì làm sao bây giờ?”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch nở nụ cười: “Nhưng tim anh ấy bây giờ đã hoàn toàn thuộc về tớ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play