Nhưng về sau lại ngẫm nghĩ, cô ấy cũng không phải là loại người sẽ vì đứa bé mà để cho mình oan ức.
Cô ấy lựa chọn sinh đứa bé ra, là sẽ phụ trách với đứa bé, dùng hết khả năng cho nó những gì tốt nhất, nhưng điều này dựa trên cuộc sống mà cô ấy muốn sống.
Một mình cô ấy, cũng có thể cho đứa bé cuộc sống tốt hơn.
Giả sử, cô ấy và Tiêu Túc ở bên nhau mà không vui, vậy dù cho tình cảm cha mẹ dành cho đứa trẻ trọn vẹn, nhưng trẻ con rất nhạy cảm, ba mẹ có tình cảm hay không chúng lại không biết sao?
Cô ấy không muốn truyền cảm xúc này cho con mình ngay từ khi còn nhỏ.
“Ai da, nói nhiều quá, con chắc phiền lắm, mẹ không nói nữa” Lương Nha Hoà hơi thương tâm lau khóe mắt của mình, không nhịn được buồn bực nói: “Nửa năm này mỗi ngày mẹ đều nhìn Tiêu Túc đi làm, tan tâm, chăm sóc đứa bé, mỗi ngày nó đều chờ con trở về, người làm mẹ đây cảm thấy nó làm tất cả cũng đều hữu dụng, Tiểu Bạch nhất định có thể thấy được khổ tâm và chờ đợi của nó, dù không sớm trở về như vậy, nhưng trở về là tốt rồi”
“Thật không ngờ rằng chuyện con về là sự thật, nhưng lại muốn mang đứa bé đi cùng..
Nói xong lời cuối cùng, Lương Nha Hoà không khống chế được mình nhỏ giọng khóc lên, trong lòng Giang Tiểu Bạch cảm thấy trong lòng khó chịu như có hàng nghìn con kiến, nhưng cô ấy không thể làm gì được.
Cô ấy chỉ có thể đứng tại chỗ chờ Lương Nha Hoà khóc xong, sau đó bà đứng dậy nói với cô ấy: “Con đi đi, thừa dịp Tiêu Túc vẫn chưa về, chờ nó trở về, mẹ sẽ nói rõ ràng với nó.”
Giang Tiểu Bạch hơi kinh ngạc: “Mẹ?”
“Đi đi, tuy nhiên con phải đáp ứng với mẹ, cho mình nhiều thời gian suy nghĩ kỹ càng chút, đừng lập tức xử tử hình Tiêu Túc, chuyện giữa các con đại thể mẹ cũng biết một ít. Đứa bé, không nên quá chấp nhất với quá khứ, bây giờ trái tim của Tiêu Túc hoàn toàn trọn vẹn thuộc về con”
Câu nói cuối cùng kia làm cho Giang Tiểu Bạch xúc động, tuy nhiên cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, cô ấy gật đầu rất nhanh: “Con biết rồi mẹ, con sẽ suy nghĩ thật kỹ, con mang đứa bé đi trước”
“Đi đi”
Lúc Giang Tiểu Bạch ôm đứa bé đi, ngay cả đầu Lương Nha Hoà cũng không dám di động, không dám nhìn nhiều, sợ mình nhìn nhiều hơn nữa, sẽ không nhịn được tiến lên ngăn lại hai mẹ con.
Bà là một người mẹ, trái tim nhất định sẽ hướng về Tiêu Túc, nhưng bởi vì bà hiểu Tiêu Túc, cho nên bà đứng ở Tiểu Bạch lập trường suy nghĩ một chút thay cô ấy, Tiểu Bạch cũng làm mẹ, chắn chắn cô ấy hy vọng sống với con của mình.
Nếu cô ấy muốn ly hôn, ở tình huống kinh tế cho phép, cô ấy chắn chắn sẽ muốn tự mình nuôi nấng con.
Bịch!
Thẳng đến khi cửa bị đóng lại, Lương Nha Hoà mới ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích.
Từ lúc nhìn thấy Tiểu Bạch vui mừng, đến lúc Tiểu Bạch mang theo đứa bé rời đi, nói là từ thiên đường rơi vào địa ngục cũng không có gì hơn chuyện này.
Làm mẹ đều có loại tâm tình này, con trai của bà mà biết thì nhất định sẽ càng khó chịu hơn.
Cũng không biết ngồi đã bao lâu, Tiêu Túc đã mang một đống đồ trở và, sau khi trở về thì lặng lẽ bỏ mấy thứ vào tủ lạnh, Lương Nha Hoà ở chỗ này nhìn cậu ta, thấy cậu ta chất đầy tủ lạnh, mà sau khi trở về cậu ta cũng không hỏi chuyện Giang Tiểu Bạch.
Cái đứa nhỏ ngốc này, có phải còn tưởng rằng Tiểu Bạch cùng đứa bé còn ở trong phòng hay không?
Nghĩ tới đây, Lương Nha Hoà nhân tiện nói: “Đừng chuẩn bị, nó đi rồi”
Nghe xong, động tác trên tay Tiêu Túc dừng lại, sau đó tiếp tục bỏ đồ đạc vào trong tủ lạnh, động tác của cậu ta hơi giống người máy, lại càng giống như hơi tê dại.
Lương Nha Hoà không tùy vào tới một hồi lửa giận, tiến lên trực tiếp mắng to: “Mẹ nói với còn mà con không nghe thấy sao? Tiểu Bạch đi rồi, nó mang theo con đi cùng, làm sao con lại không phản ứng? Làm sao con như người chết vậy? Con còn là chồng và ba không hả!”
Tiêu Túc vẫn không phản ứng, thật lâu sau, cậu ta như mất đi tất cả sức lực.
“Con đây có thể làm gì được nữa?”
“Cái gì?”
“Con có thể làm gì được nữa? Cô ấy không muốn trở về bên cạnh con, thời gian nửa năm, mà cô ấy đã quyết định xong lựa chọn thật”
Nói đến đây, Tiêu Túc rũ mắt xuống, bất đắc dĩ kéo kéo môi: “Mà con hẳn là nên tôn trọng lựa chọn của cô ấy, con không muốn miễn cưỡng chuyện của cô ấy nữa”
“Cái gì gọi là miễn cưỡng?” Lương Nha Hoà thực sự nghe không rõ ý của cậu ta, bà không nói gì thúc bờ vai của cậu ta: “Con là ba đứa bé, con phải tranh thủ, đừng có miễn cưỡng hiểu không?”
“Mẹ, đừng nói nữa”
Tiêu Túc đẩy tay bà ra, xoay người trở về phòng.
Cậu ta khóa mình ở trong phòng, nhắm mắt suy tư, nửa năm qua mỗi ngày cậu ta đều yên lặng không đi quấy rối Giang Tiểu Bạch, kết quả thì sao? Sau khi Tiểu Bạch trở về, cô ấy trực tiếp ôm con đi, nói thật nếu điều này là quyết định của cô ấy, cậu ta cũng không thể đi ngăn cô ấy.
Dù sao trước thời điểm ở cữ, tuy Tiểu Bạch ở bên cạnh cậu ta, nhưng trong thời gian đó cô ấy vẫn luôn không vui.
Có thể, hai người vốn không thích hợp đi đến hôn nhân.
Quả nhiên câu kia của thây tướng số rất chuẩn, không phải sinh ly thì là tử biệt.
Tiêu Túc che mặt, cậu ta cười khổ ra tiếng.
Một lúc lâu sau, có dòng nước trong suốt tràn ra từ trong kế ngón tay.
Sau khi Giang Tiểu Bạch ôm con về, cô ấy gọi điện thoại cho Đỗ Tiêu Vũ, Đỗ Tiêu Vũ ở bên kia sắp tìm đến phát điên, đột nhiên bà phát hiện ra Giang Tiểu Bạch chủ động gọi điện thoại qua đây, thì vội tiếp máy.
“Tiểu Bạch?”
“Mẹ, con đã đón được đứa bé rồi”
Đỗ Tiêu Vũ kinh ngạc rồi một lát, mới hỏi cô ấy: “Con bây giờ ở đâu?”
Giang Tiểu Bạch nói địa chỉ, sau đó cô ấy ôm con ngồi ở ven đường đợi, đợi không bao lâu, Đỗ Tiêu Vũ chạy tới.
Ngay từ đầu bà không thể tin được, sau lại thấy đứa bé Giang Tiểu Bạch ôm trong tay chính là cháu ngoại bà thì kinh ngạc không ngờ.
“Tiểu, Tiểu Bạch, con đã gặp Tiêu Túc rồi?”
Giang Tiểu Bạch ngồi ở chỗ kia, cả người cô ấy như bị rút hết hồn, Đỗ Tiêu Vũ nói cùng cô ấy hơn nữa ngày thì cô ấy mới phản ứng lại, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bà.
“Ừm, vừa mới gặp “
Đỗ Tiêu Vũ nhìn nét mặt của cô ấy, trong lòng bà đã cảm thấy vô cùng không ổn, chỉ có thể vươn tay với cô ấy: “Nào, mẹ giúp con bế cháu”
“Không cần, lâu rồi con không gặp nó, để con tự bế”
Giang Tiểu Bạch đứng lên, sau đó hỏi: “Mẹ, trong nhà có đồ của trẻ con không? Con muốn đưa nó về ở nhà vài ngày”
“Đương nhiên là có.” Đỗ Tiêu Vũ gật đầu, từ sau khi có đứa cháu ngoại này, nhà bà thường xuyên có đồ cần dùng dự sẵn cho cháu, mỗi cuối tuần Tiêu Túc đến cậu ta đều sẽ đưa con qua đây, cho nên trong nhà không lo ăn dùng, tất cả đồ đều còn mới.
“Tốt quá, không thành vấn đề, chúng ta đi thôi”
Ở trên đường về, Đỗ Tiêu Vũ nhiều lần muốn hỏi Giang Tiểu Bạch trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào, nhưng cuối cùng bà vẫn nhịn được, bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng.
Còn hỏi cái gì nữa? Mặc kệ con gái nghĩ như thế nào, thì bà là người làm mẹ đều sẽ đồng ý vô điều kiện, nếu đã như vậy, thì không có gì để hỏi nữa. .
ngôn tình hàiChỉ là lúc sắp vê đến nhà, Giang Tiểu Bạch lại đột nhiên chủ động mở cửa nói với bà: “Mẹ, con dự định ly hôn với Tiêu Túc.”
Nghe vậy, Đỗ Tiêu Vũ hít một hơi, cảm thấy thẫn thờ.
“Rời đi, ly hôn?”