Tô Nhan bẻ một ngón tay đang sờ loạn của cậu ra, “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước…”

“Anh sẽ không được một tấc lại muốn tiến một thước”

Đường Duy ôm chặt lấy cô, ôm từ sau lưng, tư thế như vậy quá mờ ám, Tô Nhan cảm thấy chỉ cần không cẩn thận một chút Đường Duy sẽ lập tức mở miệng lộ ra răng năng sắc bén, sau đó đâm thủng cơ thể yếu ớt nhỏ nhắn của cô từ lưng xuyên đến ngực.

“Một mình tôi cũng ngủ được”

“Vốn anh cũng nghĩ như vậy”

Đường Duy không màng tất cả mà nói, “Cho nên anh đã định ra ngoài ngủ rồi”

Nhưng mà, nhưng mà!

Thấy hai đùi của Tô Nhan, Đường Duy lập tức dã thay đối ý định.

Cậu chịu không nổi, cặp chân ngọc trắng như đang đi tới đi lui nơi đáy mắt cậu, Đường Duy cảm nhận được mắt mình đang bốc lên một đốm lửa, vì thế giờ phút này, ôm Tô Nhan, Đường Duy nói, “Anh có thể chơi chân của em không?”

—==~ Trực tiếp như thế mà bày dục vọng ra ngoài.

Tô Nhan không chút nghĩ ngợi, “Không thể, anh đừng chạm vào!”

Đường Duy đến chết cũng không biết xấu hổ mà nói, “Không sao, em có thế dùng chân vòng lấy eo anh, em hiếu không, là kiểu hai chân kẹp ấ Cậu muốn bị hai cái đùi của cô kẹp lấy như thế.

Tô Nhan không thể nhịn được nữa, “Tôi thấy người hôm nay có vấn đề chính là anh!”

“Gặp được em thì là vấn đề lớn đó”

Đường Duy hôn lên sợi tóc của cô từ phía sau lưng, nếu không phải cậu có vẻ ngoài đẹp mã, hành vi hiện giờ cực kỳ giống như biến thái hoặc là nói, kẻ biến thái đẹp mã, càng khiến cho người ta cảm thấy sớn tóc gáy hơn, một bàn tay của cậu tóm lấy ngón tay Tô Nhan, “Ngoan, anh chỉ sờ một chút”

Tô Nhan nói, Không được”

“Ai bảo chân em đẹp như vậy”

Trong mắt Đường Duy như loé lên ánh sáng xanh lục tối tăm, như một con sói đói khát, “Em cho anh sờ, anh sẽ ra ngoài ngủ”

Tô Nhan đang tính giấy giụa tiếp, nhưng sao có thể chống lại sức mạnh của Đường Duy, thế mà khiến cô ngoài ý muốn chính là, sau đó Đường Duy như đang mát xa vậy, động tác ở trên đùi cô vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, chuyên nghiệp như là một thợ mát xa chuyên nghiệp, thậm chí còn đấy lưng cho cô, một đến một đi, cơn buồn ngủ mệt mỏi được phóng thích và êm đềm cùng nhau toả ra, Tô Nhan cũng không biết mình ngủ từ khi nào, sau khi cô lẩm bẩm một câu đã trực tiếp không còn ý thức.

Khi mở mắt ra, là hình ảnh mình đang bị Đường Duy còn say ngủ ôm trong lòng.

Cô ngây ngẩn cả người.

Một lúc sau khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên, duõi tay qua kéo tay Đường Duy, động tĩnh này như đã khiến Đường Duy tỉnh, cậu còn buồn ngủ mà nói: “Em làm gì vậy?”

Nụ cười yêu kiều trên mặt Tô Nhan tràn đây ngượng ngùng: “Anh trai nhỏ anh… sao anh lại ở đây?”

Nghe thấy cách xưng hô này cả người Đường Duy đã nhạy bén lên, xoay người đè bả vai của Tô Nhan, anh đè lên cô trên giường, đối mặt với cô, “Gọi anh là cái gì?”

“Anh trai nhỏ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play