Tần Dịch cùng Dạ Linh ở trong nhà đá hai ngày. Một ngày luyện đan, một ngày tiêu hóa.
Lúc đi ra nhà đá, đón ánh nắng mặt trời, thân thể Dạ Linh mơ hồ có
lân phiến màu máu lóe lên, lại biến mất không thấy. Đó là kết quả của
việc triệt để dung hợp huyết mạch Huyết Giao, đã có một bộ phận đặc tính của Giao Long.
Nàng đã là tu luyện đến cảnh giới Hóa Hình tầng thứ tám rất vững
chắc, bất kể yêu thân hay yêu lực, các loại huyết mạch trong cơ thể cũng đã dung hoàn thành một thể, toàn bộ nhất trí, trở thành "Huyết mạch Dạ
Linh" đặc biệt.
Yêu Thông Linh Hóa Hình cùng với người Phượng Sơ Cầm Tâm, ở trong mắt Lưu Tô đều thuộc về thái điểu kỳ, nó căn bản chẳng muốn phân rõ, thuận
miệng liền cho một đánh giá ước chừng sơ kỳ, hậu kỳ. Trên thực tế, bất
kỳ một cảnh giới nào đều có tầng từ một đến chín. Lúc tầng thứ chín đến
cực hạn chính là viên mãn, có thể trùng kích cảnh giới kế tiếp, không
lại có thuyết pháp viên mãn hậu kỳ đỉnh phong gì đó.
Lúc trước, Minh Hà bị Lưu Tô đánh giá "Cầm Tâm sắp viên mãn", thực tế cũng chính là Cầm Tâm tầng thứ tám.
Nói cách khác, tu vi hôm nay của Dạ Linh cũng chỉ thấp hơp Minh Hà
lúc trước một cấp bậc. Mặc dù không có học qua vật gì, nhưng yêu thân vô cùng kiên cường dẻo dai, thiên phú lại rất đặc dị, đánh nhau thiệt còn
không nhất định sẽ thua.
Tần Dịch tiến bộ cũng rất lớn.
Hắn chỉ ăn hai viên Bồi Nguyên Đan liền đã đạt tới Phượng Sơ tầng thứ ba. Trước đây một cái lôi điện võng đã có thể rút sạch pháp lực của
hắn, hôm nay đã có thể tùy tiện phóng...
Nguyên nhân của loại tiến triển nhảy vọt này rất đơn giản, bởi vì Bồi Nguyên Đan là tiên đan thất phẩm. Đan dược đẳng cấp này có thể là vật
trân quý của nội môn trong rất nhiều tông môn lớn, ngay cả đối với cảnh
giới Cầm Tâm đều có hiệu quả phụ trợ tu luyện rất tốt, dùng trên người
thái điểu Phượng Sư tầng thứ nhất như hắn, năng lượng khổng lồ không có
khiến hắn bạo thể cũng đã không tệ...
- Phương pháp mượn ngoại lực cường hành tăng lên này, mặc dù tốc độ
rất nhanh nhưng không nên trầm mê, lần này chẳng qua đưa thân vào hiểm
địa, có chút bất đắc dĩ.
Lưu Tô khuyên nhủ.
- Việc dùng ngoại đan mặc dù coi như đại đạo nhưng vô cùng ỷ lại
ngoại vật thì sẽ bất lợi đối với tu hành của bản thân. Người chỉ nên
nghĩ rằng đan dược chỉ là vật phụ trợ phá quan, cắn dược thành tiên mặc
dù cũng có cực nhưng chung quy không phải vững chắc.
Tần Dịch hiểu rõ.
Hằng Nga nhờ cắn dược thành tiên đấy, nàng đánh thắng được ai... Thật sự đụng phải vị lão công ngay cả phi thăng cũng không thành của nàng,
tùy tùy tiện tiện cũng bị bắn bạo, bạo trên đủ loại ý nghĩa.
Tu hành của bản thân mới là trụ cột cứng rắn.
Cho nên dù còn mấy viên thuốc, hắn giữ lại tạm thời không ăn.
Thời gian không đợi người, hắn lo lắng cho Lý Thanh Quân, cũng thật sự không có nhẫn nại mà ẩn núp chậm rãi tu hành.
- Đi thôi, đi Yêu Thành.
Tần Dịch kéo tay Dạ Linh, cất bước xuống núi.
Mới vừa đi tới giữa sườn núi, hai người có chút ngây ngốc.
Thi hài yêu vật khắp núi, kể cả Huyết Giao ở bên trong đều bị người
thanh lý sạch sẽ, ngay cả máu trong huyết đầm đều bị người vớt không còn một giọt.
"..."
Tần Dịch vững tin không có ai tiếp cận qua trận pháp mình bố trí
ngoài phòng, muốn toàn bộ mang vô số thi hài đi là công trình lớn cỡ
nào, thế nà không ai thuận tiện đi đỉnh núi nhìn một chút?
Dạ Linh do dự nói.
- Có phải diều hâu đại thúc kia, biết chúng ta ở bên trong, không tới quấy rầy hay không?
- Khả năng yêu quái Bạch Quốc đến chuyển sạch là lớn nhất. Nói cách khác, bọn hắn vẫn còn thiện ý đối với chúng ta.
Tần Dịch trầm ngâm nói.
- Bất quá việc này... Càng ngày càng cổ quái. Chẳng lẽ bọn hắn không đoán ra trên người chúng ta có tinh huyết?
Dạ Linh nói.
- Ta cảm thấy diều hâu đại thúc kia rất tốt, không cổ quái.
Tần Dịch dạy dỗ.
- Mọi chuyện đều phải có đề phòng, ca ca không thể trường kỳ bồi
ngươi, nếu như ngươi vẫn ngây ngốc như vậy, ở Yêu Thành bị người bán đi
còn muốn giúp người đếm tiền!
Dạ Linh chép miệng, lẩm bẩm.
- Vậy cứ bồi ta không rời là được...
Tần Dịch nhất thời không nghe rõ, đang muốn hỏi, Dạ Linh đã nhanh như chớp chạy xuống núi.
- Xem chúng ta ai nhanh hơn!
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
- Nhân loại cùng tiểu xà kia lại trở về.
- Ông t...r...ờ...i... ơi Hắn càng thối rồi, đến cùng bao nhiêu ngày không tắm...
- Nhân loại như vậy, cho dù mời ta ăn ta cũng không ăn, ta là một đóa hoa tắm sương.
- Đúng, ngươi còn thường xuyên tắm bài tiết của chúng ta.
Cây bên cạnh rất nhanh đánh nhau.
Trên mặt Tần Dịch vô cùng xấu hổ, lại cũng không tự chủ có chút vui vẻ.
Thật ra đám yêu quái này còn rất thú vị, nếu như yêu quái Bạch Quốc đều có tính tình như thế, thì rất thích hợp với Dạ Linh.
Trên một thân cây khác có chim nói.
- Thật ra ta cảm thấy con tiểu xà kia rất muốn ăn hắn.
- Ngươi biết gì?
- Nó cứ hay vụng trộm nhìn hắn, không phải muốn ăn hắn thì muốn làm gì?
A? Có sao? Dạ Linh mộng bức mà gãi gãi đầu, không có cảm giác mình
một mực đang nhìn ca ca, hơn nữa hắn thật sự rất thối, khẳng định không
thể ăn...
Lưu Tô sâu kín nói.
- Còn nói không cân nhắc nhi tử có huyết mạch Đằng Xà...
Tần Dịch tức giận đến thổ huyết.
- Cũng không phải ta nhìn nàng!
Cây bên cạnh lại có chim nói.
- Chẳng phải nhân loại kia cũng một mực nhìn trộm tiểu xà sao, chẳng lẽ hắn cũng muốn ăn tiểu xà?
- Nếu là ca ca, nhẹ nhàng cắn một cái cũng không sao, phải nhẹ một chút, nếu không sẽ đau...
Tần Dịch:
- ... Chúng ta vẫn nên sớm ly khai địa phương này, đám chim này hót khiến lão tử đau đầu.
"Ah."
Dạ Linh nhỏ giọng nói.
- Bất quá ca ca thật sự rất thối.
Tần Dịch rơi lệ đầy mặt, cái này con mẹ nó… sao trách được ta, rời
khỏi Nam Ly đến bây giờ đều đã bao lâu, còn chưa không tắm rửa qua, hơn
nữa còn luân phiên đại chiến, lăn lộn trong đống thi cốt, một thân máu
bẩn, có thể thơm thì mới gặp quỷ rồi...
Bất quá thật kỳ quái, Dạ Linh cũng trải qua như mình, còn mấy lần lao xuống huyết đầm, tại sao nàng có thể trắng trắng mềm mềm, hương thơm
thoang thoảng?
Nghe nói rắn độc có hương thơm? Ừm, nhất định là nguyên nhân này. Tần Dịch không phục lắm.
Một đường bị cỏ cây chim hoa líu ríu vây xem, hai người vùi đầu đi về phía trước. Đi chưa được mười dặm, Dạ Linh bỗng nhiên dừng bước, con
mắt mở tròn vo.
Tần Dịch cũng hít sâu một hơi, không còn tâm tình nói đùa.
Đây là Yêu Thành?
Phía trước xuất hiện tường thành màu nâu liên miên vô tận, dõi mắt mà trông, căn bản nhìn không thấy phần cuối ở nơi nào, chỉ theo chiều dài
phán đoán, có lẽ lớn bằng mấy tòa Ly Hỏa Thành.
Người ta nói liệt cốc không biết rộng bao nhiêu, chim cũng bay không
qua, Tần Dịch cảm thấy tòa thành này hẳn rộng không sai biệt lắm với
liệt cốc...
Đến gần một chút, có thể thấy được tường thành ít nhất cao hai mươi trượng, như tòa nhà cao hai mươi mấy tầng!
Tần Dịch lần đầu nhìn thấy tường thành cao như vậy, đây con mẹ nó còn coi là tường thành sao?
Tường thành không biết cấu tạo từ gì, không phải gạch đá lũy thành,
dường như do một mảnh lại một mảnh lông vũ cực lớn nối liền với nhau,
mỗi một mảnh lông vũ đều rộng mấy trượng, lông tơ phía trên cũng thô
giống như người.
Có yêu quái đi vào cửa thành cho người ta cảm giác tựa như con kiến bò vào hang...
Chỉ là yêu khí mơ hồ tản ra từ tường thành có thể trấn áp Tần Dịch
dùng không nổi pháp lực, lực áp chế khủng bố kia tựa như tảng đá đang đè nặng trên lưng.
- Đây rốt cuộc là... Vật gì...
Quay đầu nhìn Dạ Linh, Dạ Linh ngơ ngác nhìn tường thành, hồi lâu nói không ra lời, hiển nhiên cung bị rung động cực lớn.
Thanh âm của Lưu Tô bỗng nhiên vang lên.
- Đây là thi thể của Côn Bằng hóa thành thành trì, lông vũ biến thành tường thành, huyết nhục biến thành thổ địa.
- Côn Bằng!
- Ừm... Yêu lực của nó vẫn đang bảo hộ nơi đây, có lẽ đây là nguyên
nhân thành này có thể đứng lặng dưới cốc, tụ tập vạn yêu mà không bị tu
sĩ nhân loại phá tan.
Tần Dịch nuốt nước miếng. Xác thực, theo thái độ của Minh Hà đối với
yêu quái, trưởng bối sư môn của nàng rõ ràng du lịch qua nơi đây, lại
không có động thủ, cũng không có triệu tập đồng đạo động thủ... Nói
không chừng thật sự vì nguyên nhân này.
Chết đã bao nhiêu năm vẫn có uy thế như thế, Tần Dịch tin tưởng nếu
như Côn Bằng này còn sống, hắt xì hơi đều có thể khiến cho vô số tu sĩ
nhân loại trực tiếp chết đi.
Nhắc tới cũng kỳ, theo Tần Dịch đến gần, lực áp chế khủng bố kia dường như bị kim đâm qua, vậy mà vô ý thức vòng qua Tần Dịch.
Nó đang trốn cái gì?
Tần Dịch nhìn về phía Lang Nha bổng.
- Nó do ta giết đấy.
Lưu Tô bình tĩnh nói.
- Có lẽ còn lưu lại sợ hãi đối với khí tức của ta.
Tần Dịch: "..."
- Thế nhưng... Ta cũng không đắc ý.
Ngữ khí của Lưu Tô trở nên có chút sa sút, giống như lẩm bẩm thấp giọng nói.
- So với nó... Phảng phất như nó mới là vĩnh sinh, mà ta thật ra đã sớm chết mấy vạn năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT