Với tình huống hiện tại mà bảo Lý Thanh Quân cao chạy xa bay, Tần Dịch biết rõ ngay cả chính nàng cũng sẽ không đồng ý.
Đây dù sao cũng là một thiếu nữ "Ngay cả công chúa cũng không biết
làm" nói "Bảo vệ quốc cảnh, an lòng nhân dân vốn chính là trách nhiệm
của ta".
Vào lúc này... "Trách nhiệm" của nàng vượt qua "Mộng tưởng", thậm chí có khả năng vượt qua "Tình yêu" đối với hắn?
Trong lòng Tần Dịch đã hiện lên ý nghĩ như vậy, nhưng cũng không
xoắn xuýt. Hắn cũng không cảm thấy loại chuyện này cần phân cái nào
quan trọng hơn, đây là xoắn xuýt nhàm chán giống như mẫu thân cùng lão
bà rơi xuống nước cứu ai trước. Mọi chuyện đều phải đối đãi cụ thể, khi quốc gia nàng gặp nạn, trách nhiệm về nó làm đầu là chuyện đương nhiên.
Trên thực tế, loại cảm giác trách nhiệm này vốn là một trong những
nguyên nhân hắn yêu thích Lý Thanh Quân, mình vốn nên ủng hộ nàng mới
đúng...
Nhưng tình huống trước mắt không thể so với bình thường, hắn phát
hiện nếu như tiếp tục như vậy, Lý Thanh Quân nói không chừng sẽ chôn
cùng Nam Ly. Đây cũng không phải vấn đề ủng hộ hay không, bất luận như
thế nào hắn cũng sẽ không ngồi nhìn kết quả này.
Hắn không phải Hoàng Dung, cũng không học được Hoàng Dung.
Đang thất thần, lại phát hiện Lý Thanh Quân đã mệt mỏi ghé vào bàn đá ngủ mất, Tần Dịch nhìn sắc trời, trời chiều vừa mới xuống núi, mệt đến
mức này sao...
Hắn thở dài, yên lặng ôm Lý Thanh Quân lên giường, đắp chăn cho nàng.
Đứng ở bên cửa sổ, nhìn trời chiều xa xa xuất thần một hồi, Tần Dịch bỗng nhiên câu thông ý niệm.
- Lưu Tô...
- Sao?
Lưu Tô thật không muốn để ý đến hắn, không gọi Bổng Bổng sửa gọi Lưu Tô, bình thường không có chuyện gì tốt.
- Ta muốn trực tiếp mang nàng đi, Nam Ly không lo được rồi.
- Ngươi sẽ không sợ nàng tỉnh lại cùng tranh cãi với ngươi, thậm chí hận ngươi?
- Ta tình nguyện nàng hận ta, luôn tốt hơn trơ mắt nhìn nàng mất mạng.
Lưu Tô khen.
- Rất tốt.
Tần Dịch lắc đầu.
- Ta không cảm thấy cái này rất tốt, chỉ là ta dường như chỉ có một lựa chọn như vậy.
- Ta nói rất tốt, chỉ ngươi rốt cuộc đã có quyết ý nên ngừng liền
ngừng. Có lẽ chính ngươi không phát hiện, ngươi làm việc vẫn luôn bị
động, sự tình đã đến mới thuận theo đi làm, đây là lần đầu ngươi chủ
động làm ra một quyết định rất khó khăn, bất luận đúng hay sai, cái này
đều rất tốt.
Lưu Tô cười nói.
- Xem ra hành trình Nam Ly lần này, ngươi trưởng thành hơn một chút.
- ... Có lẽ a.
Lưu Tô lại nói.
- Nói trở lại, ngươi nghĩ như vậy là không ôm bất kỳ chờ mong nào đối với sư môn của Minh Hà?
- Vẫn chờ mong, chẳng qua trước thảo luận cùng ngươi một chút, chuẩn
bị sẵn sàng. Nếu như sư môn của Minh Hà hồi âm nói khó giải, ta sẽ hành
động.
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị gõ vang, âm thanh của Minh Hà truyền đến.
- Đạo hữu có ở đây không?
Tần Dịch còn không đáp lời, Lý Thanh Quân trên giường đã bị tiếng gõ
cửa đánh thức, nghe thấy âm thanh của Minh Hà, thần sắc nàng có chút cổ
quái, đôi mắt đẹp rơi vào trên mặt Tần Dịch, còn nháy hai cái.
Tần Dịch chảy mồ hôi lạnh.
- Ta không phải… Đừng có mò mẫm...
- Sư môn của bần đạo hồi âm.
Minh Hà đứng ngoài cửa nói.
Tần Dịch nốt hết lời muốn nói trở về, nhảy cẫng lên, trực tiếp vọt tới mở cửa.
- Như thế nào, như thế nào?
Ánh mắt của Minh Hà khẽ quét nhìn Lý Thanh Quân trên giường, phảng
phất như hiểu vì sao Tần Dịch mở cửa lâu như vậy, nhàn nhạt khích lệ một câu.
- Đạo hữu đang ở tầng thứ Sồ Phượng Sơ Minh, cần cố thủ tinh quan,
nhằm bồi đắp gốc rễ. Nếu như phóng túng, dù có thuật Huyền Môn Giao
Thái, thành tựu sau này chỉ sợ cũng có hạn. Thân làm đạo hữu nên nhắc
nhở, chớ trách nói quá sâu.
Bà cô của ta ơi, cô cho rằng cô nói thẳng thắn vô tư, Thanh Quân nghe vào tai không phải con giáp thứ ba đến cảnh cáo hay sao? Tần Dịch thiếu chút nữa khóc ré lên, hấp tấp nói.
- Ta cảm thấy vẫn sư môn của đạo hữu hồi âm quan trọng hơn...
- Sư môn của bần đạo cũng không có ai có thể giải thuật này, dù sao hệ thống sở học bất đồng.
Minh Hà nói tiếp.
- Nhưng gia sư nhận ra xuất xứ của vật này, nói trước kia đi du lịch đã từng thấy qua.
Tần Dịch đại hỉ.
- Thấy ở đâu?
Lý Thanh Quân cũng nghe ra họ đang nói cái gì, không còn lo suy đoán quan hệ giữa hai người, nhảy xuống giường.
- Đa tạ tỷ tỷ tương trợ, Thanh Quân vô cùng cảm kích.
Tỷ tỷ? Minh Hà có chút không hiểu mà nhìn nàng một cái, cũng không để ý đến nàng, chuyển hướng Tần Dịch.
- Tại liệt cốc vắt ngang.
Tần Dịch ngẩn người, thần sắc giống như nuốt trứng vịt thối.
- Chính là liệt cốc mà chim cũng bay không qua trong truyền thuyết?
Minh Hà thản nhiên đáp.
- Đúng vậy.
Lý Thanh Quân vội nói.
- Tệ quốc nhiều lần tổ chức số đông ngươi đi liệt cốc thám hiểm, không một ai trở về! Đó là tử địa!
Minh Hà không trả lời, lại lấy ra một bản vẽ.
- Gia sư đánh dấu vị trí đại khái. Chú ý, khu vực màu đỏ là khu tuyệt đối nguy hiểm, cho dù sư phụ ta cũng không dám tự ý vào. Các khu vực
màu khác thì có mức độ nguy hiểm không giống nhau —— nhưng đối với
ngươi, bất kể tiến vào đâu cũng hẳn phải chết. Cho nên, ngươi có thể bôi đỏ hết những khu vực này. Chỉ có vị trí màu trắng là ngươi có thể đi
thử, nhưng cũng cửu tử nhất sinh.
Tần Dịch trừng lớn hai mắt tìm màu trắng, tìm cả buổi mới thấy một điểm nhỏ lớn cỡ hạt gạo trên bản vẽ mấy thước vuông.
Tần Dịch ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn Minh Hà.
Minh Hà nhẹ gật đầu.
Tần Dịch: "..."
Minh Hà nói.
- Gia sư có nói, nơi đó chẳng những có bia đá tuyên khắc bộ vu thuật này, thậm chí Luyện Yêu Trận của Đông Hoa Tử đều đến từ nơi này, bên
trong chỉ sợ có một ít yêu đan của đại yêu chân chính, nếu có thể luyện
hóa, tất có hiệu quả đối với việc giải nguyền rủa này.
Nếu thật sự như vậy, vậy cũng không phải tìm vận may hư vô mờ mịt, mà quả thật có thể tìm được biện pháp giải quyết ở đó. Tần Dịch nhìn khu
vực màu trắng nho nhỏ, do dự một chút, thử thăm dò hỏi.
- Đạo hữu... Có thể cùng đi không?
Minh Hà thản nhiên nói.
- Tranh quyền Nam Ly, bần đạo nhúng tay quá nhiều, đã bị sư môn trách phạt.
Ngụ ý, nàng không chịu đi.
- Ta đi!
Lý Thanh Quân đưa tay muốn cầm bản vẽ.
Cổ tay rất nhanh bị Tần Dịch đè lại, quay đầu lại nhìn nàng, Tần Dịch mỉm cười.
- Đương nhiên là ta đi. Muội phải tham chính, sao có thể tự ý rời đi? Dù sao ta cũng là đạo vũ song tu, còn là Tiên Thiên, toàn bộ Nam Ly có
người thứ hai thích hợp đi hơn ta?
Lưu Tô rất muốn nói có phải các ngươi đã quên Dạ Linh... Nhưng ngẫm
lại nàng không hề trung thành, làm sao có thể đi hiểm địa này? Xác suất
một đi không trở lại cao đến chín thành chín, thật sự không đáng tin.
Lý Thanh Quân kinh ngạc mà nhìn Tần Dịch.
- Huynh... Chuyện này cửu tử nhất sinh, vốn không có quan hệ gì với huynh...
- Làm sao sẽ không có quan hệ với ta?
Tần Dịch nói.
- Muội không phải vị hôn thê của ta à?
Lý Thanh Quân nhìn hắn rất lâu, mới nói khẽ.
- Đúng.
Tần Dịch lại nói.
- Ta cũng không phải đi vô ích, có một điều kiện.
Lý Thanh Quân hơi cúi đầu.
- Chuyện của huynh cùng Minh Hà tỷ tỷ, cho dù huynh không đi ta cũng sẽ không phản đối a...
"?"
Minh Hà trừng lớn hai mắt.
Tần Dịch thiếu chút nữa thổ huyết, cảm giác càng giải thích càng loạn, dứt khoát nói.
- Điều kiện duy nhất của ta là, nếu như ta không về được, hoặc cho dù chạy về cũng không kịp thay đổi cái gì... Thì cũng không cho muội sống
chết ở Nam Ly, nên đi liền đi.
Trong lòng Lý Thanh Quân lộp bộp nhảy dựng.
Tần Dịch nói từng chữ.
- Tần Dịch ta rất ích kỷ, không có tình cảm gia quốc. Luyện đan cũng
tốt, mạo hiểm cũng thế, từ trước đến giờ không phải vì Nam Ly, chỉ vì
muội.
Lý Thanh Quân nuốt nước miếng, tim đập nhanh chóng, dù thời điểm bị
hắn lần đầu tiên hôn môi cũng không có cảm giác trái tim hoàn toàn không bị khống chế này. Giống như có ngàn lời vạn chữ nhưng nghẹn trong cổ
họng, muốn nói lại nói không ra.
Đã qua rất lâu rất lâu, nàng mới hơi có chút nghẹn ngào.
- Ta... Không đồng ý.
- Hả?
- Điều kiện này phải sửa. Nếu như huynh có thể trở về, ta đáp ứng bất kể tình huống như thế nào đều cùng huynh cao chạy xa bay, từ nay về sau không phải người Nam Ly, chỉ làm người phụ nữ của Tần gia.
Lý Thanh Quân ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
- Nhưng nếu như về không được... Ta và huynh định ra kỳ hạn, nếu như huynh quá hạn không trở về, ta sẽ xuống dưới cùng huynh.
Tần Dịch biết rõ lúc này không thể cùng nàng xoắn xuýt điều khoản,
nếu không sẽ trở thành kịch máu chó kéo không dứt, vì vậy vươn tay nói.
- Vỗ tay làm thề, trong vòng nửa năm.
Lý Thanh Quân duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn, nặng nề vỗ một cái.
Minh Hà vẫn đang suy nghĩ Lý Thanh Quân nói "Chuyện của huynh cùng
Minh Hà tỷ tỷ" đến cùng là chuyện gì, đột ngột nghe thấy được Tần Dịch
truyền đến ý niệm.
- Ta con mẹ nó mới sẽ không chết, thật sự cảm thấy nguy hiểm ta không biết buông tha chạy trốn hay sao? Ước thời hạn là chuyện ngu xuẩn nhất, vạn nhất về trễ, nàng sẽ mất đầu vô ích. Nếu đạo hữu còn có mấy phần
đức hiếu sinh, làm phiền hỗ trợ chiếu cố gái ngốc này, cũng đừng để cho
nàng chết, Tần Dịch sau này tất có báo đáp.
Khóe miệng Minh Hà dần dần hiện ra một đường cong, trong nháy mắt cả
phòng sáng rực. Trong thức hải của Tần Dịch truyền đến ý niệm của nàng,
chỉ có một chữ.
- Được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT