Trường phái tu đạo có rất nhiều.

Như Lưu Tô đã từng nói, Huyền Môn cũng có song tu, cũng không phải mỗi người đều tuyệt tính đoạn dục, chủ yếu ở chỗ lý giải bất đồng. Nhật Nguyệt tương giao Âm Dương tương cảm, đạo lý như vậy, giải thích thông thường thật ra là bản thân cũng như thiên địa Âm Dương nhị khí, nhưng nếu như nhất định phải giải thích theo hướng nam nữ song tu cũng có một bộ hệ thống tự bào chữa. Ngươi có thể không ủng hộ, có thể biện luận, thậm chí khiển trách là tà ma ngoại đạo, vậy cũng chỉ là đạo bất đồng, mà không thể nói đây không phải hệ thống tu đạo.

Thật ra Đông Hoa Tử dạy cho quốc vương cũng là một bộ tương tự —— nếu không luyện thuốc tráng dương cho hắn làm gì? Quả nhân có tật, vậy ra tay từ nơi này mới dễ dàng đạt được đột phá. Ngươi thật sự khuyên hắn thanh tâm quả dục, ngược lại không dễ dàng thành công.

Tần Dịch nhớ tới đánh giá của Lưu Tô đối với câu nói của Lý Thanh Lân tối hôm qua "Không có một đế vương nào trường sinh": " Vì sao đế vương nhân gian tu không thành đạo? Bởi vì căn nguyên bọn họ cầu trường sinh là không nỡ bỏ hết thảy đang có, cái này đi ngược lại với bản chất của tu tiên, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể thành. Cho nên vẫn là ngươi phù hợp, đến tu tiên cùng ta..."

Tần Dịch còn nhớ rõ câu trả lời của mình: "Cho nên bản chất của tu tiên quả nhiên là máy cassette a?"

Sau đó Lưu Tô hờn dỗi.

Thật ra, trong lòng Tần Dịch đã sớm dao động không còn hình dáng, hắn thật sự rất muốn tu tiên, mà theo quan hệ càng thêm mật thiết với Lưu Tô, cảnh giác lúc mới xuyên tới đây đều nhanh mất sạch, thật sự không cảm thấy Lưu Tô sẽ hại mình...

Bầu không khí trong tẩm điện có chút quái dị, quốc vương nhìn chằm chằm vào Tần Dịch như có điều suy nghĩ, Tần Dịch cũng đang suy nghĩ xa xôi nghĩ đến Bổng Bổng, nhìn từ mặt ngoài ngược lại là hai người đạo mạo trang nghiêm đang luận đạo...

Qua một hồi, quốc vương mới chậm rãi mở miệng.

- Hai nước liên minh, chuyện này trọng đại. Nếu Tần đạo hữu buông tha Chiêu Dương, khuyên nàng hòa thân Tây Hoang, vậy quả nhân có thể ban thưởng đạo hữu 500 xử nữ, trợ đạo hữu Trúc long hổ chi Cơ.

Tần Dịch không hề nghĩ ngợi, ứng tiếng nói.

- Dù có ngàn vạn tuyệt sắc, ta cũng chỉ muốn Thanh Quân.

Quốc vương híp mắt.

- Đạo hữu để cho quả nhân khó xử.

Tần Dịch nhịn không được nói.

- Thái tử hơn phân nửa do Tây Hoang ám sát, Thanh Quân xem Mang Chiến như kẻ thù, cho dù không có tại hạ, nàng cũng sẽ không cam tâm tình nguyện.

Quốc vương thản nhiên nói.

- Cũng nên làm từng bước một, đạo hữu chính là bước đầu tiên.

Tần Dịch thay đổi góc độ nói.

- Tây Hoang ám sát thái tử, chúng ta ngược lại gả công chúa đi, vương thượng có từng nghĩ tới người trong thiên hạ sẽ đánh giá việc này như thế nào không?

Quốc vương lắc đầu.

- Quốc sư cầu quẻ, nói hung thủ ở kinh.

Con của ngươi chết không phải đi phá án, mà đi hỏi quẻ! Trách không được quốc sư cắn chết Lý Thanh Lân có hiềm nghi, ngươi thật còn đang do dự. Tần Dịch vô lực, dứt khoát nói.

- Ta bói ngược lại là hung thủ ở Tây, nếu không để cho quốc sư lại đến biện một lần?

Quốc vương nhìn Tần Dịch hồi lâu, chậm rãi nói.

- Quẻ này không phải quốc sư bói, người bói là Minh Hà chân nhân, đến từ Đệ Nhất Cung Thiên Khu Thần Khuyết.

Minh Hà...

Ngươi… Con mẹ nó… Một tu sĩ chân chính, bắt yêu còn chưa tính, đến dính vào phàm trần thế tục này làm gì!

Thật sự đau đầu, Minh Hà khẳng định xác nhận Lý Thanh Lân có hiềm nghi, cũng không biết nàng nói với Đông Hoa Tử bao nhiêu. Nếu như chỉ bói toán nói hung thủ ở kinh, cái khác do tự Đông Hoa Tử phát huy, vậy còn tốt một chút; nếu như ngay cả có yêu khí qua lại ở vương phủ đều nói, vậy thì hỏng bét.

Không đợi Tần Dịch mở miệng, quốc vương lại nói.

- Trên thực tế, ai quẻ chuẩn, không quan trọng; hung thủ đến tột cùng là ai cũng không quan trọng. Để cho quốc dân cho rằng hung thủ đã đền tội, cũng bất quá là một câu nói. Thật sự có thể làm cho hai nước từ nay về sau ngừng chiến, mới là kế hoạch trăm năm, đạo hữu nghĩ có đúng không?"

Trong lòng Tần Dịch có chút rét run.

Đế vương vô tình nhất. Quốc vương này càng máu lạnh hơn so với Lý Thanh Lân.

Hắn từ bỏ ý định khuyên nhủ, trực tiếp móc ra một viên đan dược màu xanh, nói.

- Tại hạ cảm thấy, vương thượng hứng thú đối với vật này hơn việc hòa thân.

"Hả?"

Quốc vương quả nhiên lộ ra thần sắc rất hứng thú.

- Đây là đan dược gì?

- Thanh Quả Dược Hoàn.

Tần Dịch nghiêm trang mà bịa ra một cái tên.

- Tại hạ không dám nói có thể làm cho vương thượng trường sinh, cũng không dám nói thần thanh trí rõ giống như thành tiên, nhưng đối với bệnh trạng thích ngủ, mệt mỏi, lưng đau, thị lực yếu đi của vương thượng, rất có hiệu quả thuyên giảm.

Trong mắt quốc vương lóe lên tia sắc bén.

- Làm sao đạo hữu biết được quả nhân có những bệnh trạng này?

Tần Dịch điềm nhiên như không có việc gì nói.

- Nếu như cái này cũng nhìn không ra, uổng tu đan đạo. Nếu như vương thượng hoài nghi người bên cạnh tiết lộ, vậy tại hạ còn có thể nói ra bệnh trạng ngay cả người bên cạnh cũng nhìn không ra... Ví dụ như ngẫu nhiên tim đập nhanh.

Tay quốc vương đều có chút phát run, nhẹ nhàng vẫy một cái, lập tức có thái giám tới lấy đan dược, cẩn thận từng li từng tí mà đưa tới trong tay hắn.

Thuốc này không giống quốc sư luyện chế toàn thân trơn bóng tròn vo, mà có chút hoa văn kỳ dị, mơ hồ có vầng sáng lóe lên trong hoa văn, nhìn xem chính là tiên ý dạt dào.

- Cái này...

Quốc vương tốt xấu gì cũng tu đạo nhiều năm, kiến thức cơ bản vẫn phải có.

- Cái này... Quả nhân có thể cảm thụ được, có đạo ở trong đó... Đây là chân đan!

Thái giám cẩn thận từng li từng tí nói.

- Để cho nô tài dùng thử trước...

- Cút, tiên vật trân quý như thế, làm sao có thể lãng phí!

Quốc vương không nói hai lời mà nuốt đan, quả nhiên vào miệng liền tan, trong miệng lưu hương. Dược lực nhanh chóng tản ra, eo bởi vì ngồi lâu mà mơ hồ đau đớn một trận mát lạnh, lập tức giảm bớt rất nhiều, vô cùng thần hiệu.

Quốc vương vui mừng quá đỗi, ngay cả tĩnh tọa cũng chẳng quan tâm, bỗng nhiên đứng dậy, cười to.

- Quả nhiên là tiên đan!

Thần thanh trí rõ vũ hóa như tiên gì đó, mặc dù đã nghiện loại dược vật gây huyễn kia, nhưng hiệu quả thuyên giảm ốm đau cho thân thể cũng không kém chút nào. Chỉ một đan này, độ cao của Tần Dịch trong lòng hắn bỗng nhiên kéo lên vô số tầng, gần như đặt song song cùng Đông Hoa Tử.

Tần Dịch thở dài, thuốc này không phải chữa bệnh, là giải độc đấy, chính là Giải Độc Đan hắn trước khi rời núi luyện thành, trên đường lúc đối phó nhện yêu cho Lý Thanh Quân uống, những ngày nay lại lần nữa luyện được mấy viên. Quốc vương này điển hình trúng độc Duyên Hống (*), thuốc này chính hợp công dụng, chỉ có điều cũng chỉ có thể hóa giải độc mới, thuyên giảm nhất thời. Hắn bệnh trầm kha đã sâu, không phải tiên đan phẩm cấp thấp này có thể trị tận gốc, huống chi hắn còn mỗi ngày tiếp tục ăn độc...

[Duyên: Chì, Hống: Thủy Ngân]

- Không nghĩ tới đạo hữu tuổi còn trẻ nhưng lại có chân tu.

Quốc vương rõ ràng chắp tay hành lễ.

- Quả nhân có mắt như mù rồi.

Tần Dịch vội đứng dậy.

- Không dám nhận, đã là đạo hữu, vốn nên hỗ trợ. Tại hạ còn có thể căn cứ tình huống cụ thể, luyện thêm đan dược khác, không nói trường sinh, tốt xấu gì cũng thêm tuổi.

Quốc vương hơi tỉnh táo lại, khẽ vuốt cằm.

- Cho nên điều kiện của đạo hữu chính là Chiêu Dương?

Tần Dịch không dám quên mình, cẩn thận nói.

- Không dám nói điều kiện, vẫn là câu nói kia, lưỡng tình tương duyệt, nguyện làm đạo lữ, mong đạo hữu thành toàn.

Quốc vương nghe được xuôi tai, lại hỏi.

- Phò mã bổn quốc, không được làm quan đấy... Ngươi có biết ngươi vốn có thể đạt được cái gì không?

Tần Dịch lặp lại.

- Hết thảy không cần, chỉ cần Chiêu Dương.

Quốc vương trầm ngâm rất lâu, rốt cuộc nói.

- Đạo hữu tạm quay về, việc này để cho quả nhân lại làm suy xét.

Rời khỏi hoàng cung, Tần Dịch nhịn không được ngừng chân nhìn lại.

Nhiệm vụ xem như hoàn thành rất viên mãn... Đụng phải một vị quốc vương như vậy cũng hiếm thấy rồi, thật sự gặp phải những quân vương hùng tài đại lược kia, chính mình hơn phân nửa chỉ có thể bị coi thành Dược Sư ngự dụng, nhưng ở chỗ này có thể làm đạo hữu, còn có thể để cho quốc vương hành lễ.

Thật sự không biết trong lòng quốc vương này sẽ lựa chọn như thế nào, khỏe mạnh cùng quốc sự, cái nào quan trọng?

Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, Tần Dịch bước nhanh hơn, nhanh chóng hồi phủ.

Ly khai Bổng Bổng một buổi sáng, nhớ nó rồi.

Mới vừa tiến vào khách viện của mình, mùi máu tanh xông vào mũi khiến cho Tần Dịch lông tóc dựng ngược, trong tích tắc này hắn quả thật cảm giác trong lòng có thứ gì đó muốn nổ tung, lòng như lửa đốt mà xông tới hậu viện.

Trong viện nằm mấy cỗ thi thể, bị chém thành mảnh nhỏ trong Mộc Kiếm Trận.

Lang Nha bổng yên tĩnh mà dựng ở bên kiếm, giống như đang nhìn hắn.

Trong lòng Tần Dịch buông lỏng, chạy vội qua ôm lấy nó, bất chấp răng sói trên bổng đâm vào da thịt đau đớn.

- Làm ta sợ muốn chết... Cũng may ngươi không có việc gì...

Lưu Tô thường hay mỉa mai hắn giờ phút này cũng rất yên tĩnh, thật lâu mới phát ra tiếng.

- Đồ ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play