"Quay lại, không được chạy." Cảnh Lê buồn bực lên tiếng, cái đuôi vung vẫy đuổi theo.
Trứng cá nhỏ run lên, hoảng sợ chạy trốn. Nhưng mà dù sao nó cũng chỉ là trứng cá, vẫn chưa khống chế được hoàn toàn thân thể, lắc qua lắc lại ở trong nước, nhanh chóng di chuyển đến ven bể cá, hụp lên hụp xuống vài cái.
Tần Chiêu: "..."
Đây là đang xin hắn giúp đỡ hả?
Hai cha con nhà này tính tình quả thật rất giống nhau.
Tần Chiêu bất đắc dĩ duỗi tay vào trong nước, dùng mu bàn tay che nhóc con nhà mình lại. Cá chép nhỏ dồn hết sức lực đập vào tay Tần Chiêu một cái.
Tần Chiêu sờ vây của cậu, trấn an nói: "Trứng cá để trong nước là có thể tự nở, không phải ngươi đã biết rồi sao?"
"Ta biết mà."
Cá chép nhỏ bị hắn sờ thoải mái, nháy mắt đã buông tha cho nhóc con vẫn đang lăn lóc nhà mình, vây cá thoải mái mở ra: "Nhưng lâu như vậy mà nó vẫn chưa có biến hóa gì, phải chờ đến bao giờ mới có thể nở ra..."
Trứng cá nhỏ tủi thân cọ cọ mu bàn tay Tần Chiêu.
Tần Chiêu nói: "Trứng cá nhỏ thích lăn lộn khắp nơi, ngươi bắt nó ở một chỗ như vậy, tất nhiên nó sẽ không vui."
Cá chép nhỏ vốn thoải mái phơi bụng, nghe lời này thì lập tức ngẩng đầu. Tần Chiêu nhìn thẳng cậu một lát, nghiêm mặt nói: "Nhưng mà ngươi làm vậy cũng có đạo lý."
Nhóc con: "???"
Tần Chiêu thả trứng cá nhỏ lên giường lá trúc, bình tĩnh nói: "Nhóc con này quả thật phát triển quá chậm, phải nghĩ cách mới."
Trứng cá nhỏ dường như hơi lờ mờ, bị thả xuống vẫn không nhúc nhích, Cảnh Lê nhích người qua, dùng vây cá vỗ vỗ lên nó: "Không vậy thì sao, nó không nở được không phải là phiền toái à?"
Trứng cá nhỏ rất co dãn, chọc lên bề mặt thì sẽ lõm xuống, cảm giác cực mềm, bị vây cá vỗ lên thì nhúc nhích một chút.
Cảnh Lê chơi vô cùng vui vẻ.
Tần Chiêu trầm mặc nhìn, bỗng nhiên cảm thấy cá nhỏ nhà mình nói không chừng chỉ muốn tìm một lý do để trêu chọc trứng cá nhỏ.
"Trước tiên ra đây ăn cơm đà, chốc nữa hãy lại tiếp tục chơi... Khụ, tiếp tục ấp." Hắn hắng giọng nói, "Là điểm tâm của cửa tiệm mà ngươi thích ăn nhất, nếu không ăn sẽ nguội."
Nghe được hai chữ điểm tâm, lực chú ý của Cảnh Lê quả nhiên bị rời đi, quẳng trứng cá nhà mình ra sau đầu.
Bể cá hiện lên tia sáng màu hồng, trước mắt Tần Chiêu nhoáng lên một cái rồi trông thấy thân thể trắng nõn cầm quần áo chui ra sau bình phong.
Bình phong chiếu ra bóng dáng mặc quần áo của thiếu niên.
Thân hình Cảnh Lê tinh tế, cho dù sinh con xong cũng không có nhiều thay đổi. Thế nhưng rõ ràng đã sống chung lâu như vậy, ngay cả con cũng sinh rồi mà cậu vẫn ngượng ngùng không mặc quần áo trước mặt Tần Chiêu.
Hầu kết Tần Chiêu khẽ động, hắn rời ánh mắt khỏi vòng eo tinh tế được phản chiếu trêи bình phong.
Hắn trở lại bên cạnh bàn, mở hộp đựng đồ, lấy thức ăn và điểm tâm bên trong ra. Mới vừa dọn xong thì một cánh tay thon dài trắng nõn vươn ra từ sau lưng, hướng về phía đĩa điểm tâm trắng mềm vẫn còn nóng hổi kia.
Bị Tần Chiêu nhẹ nhàng túm lại.
"Ăn cơm trước." Tần Chiêu đưa mắt nhìn cậu, nhíu mày, "Sao lại không mang giày?"
"Trời cũng đâu có lạnh."
Cảnh Lê ngồi xuống cạnh bàn, hai chân trực tiếp gác lên đùi Tần Chiêu. Trêи chân cậu còn dính bọt nước, cọ lên vạt áo Tần Chiêu, phút chốc đã làm ướt một mảng.
Tần Chiêu nói: "Cho dù không lạnh cũng phải mang, lỡ bị cảm thì biết làm sao?"
Chỉ sợ Cảnh Lê là người sinh con nhẹ nhàng nhất trêи đời, không chỉ lúc mang thai không chịu giày vò gì, sinh con lại càng không chút ảnh hưởng, không quá hai ngày đã vui vẻ trở lại.
Chỉ có Tần Chiêu cảm thấy lo lắng.
"Không biết ngươi đang căng thẳng gì nữa..." Cảnh Lê nhỏ giọng than thở.
Tần Chiêu mặt không đổi sắc nhìn cậu, Cảnh Lê vội vàng ngậm miệng, ngoan ngoãn vùi đầu ăn cơm. Lúc này Tần Chiêu mới cúi đầu, dùng vạt áo giúp cậu lau khô chân, bàn tay phủ lên mắt cá chân lạnh như băng của đối phương.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, Cảnh Lê hơi co lại một chút, càng bị hắn dùng sức nắm lại.
Độ ấm thân thể khác xa cậu truyền đi toàn thân từ mắt cá chân, bàn chân Cảnh Lê căng cứng, như là có điện chạy thẳng lên dọc theo xương sống.
Thế nhưng Tần Chiêu chẳng hề làm gì cả, chỉ giúp cậu ủ ấm rồi đi đến bên giường lấy giày mang vào cho cậu, sau đó vào nhà thay quần áo.
Cảnh Lê cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên cảm thấy đồ ăn trước mặt trở nên vô vị.
Bọn họ đã lâu rồi chưa làm chuyện đó.
Trước là mang thai không tiện, rồi là Tần Chiêu xa nhà, sau là sinh trứng cá nhỏ. Tính ra thì lần vượt rào duy nhất là lần cậu trêu chọc hắn ở học đường, về nhà bị làm cả nửa canh giờ.
Trước sau đã sắp hai tháng.
Cấm ɖu͙ƈ lâu như vậy, Tần Chiêu còn muốn trêu cậu.
Thật đáng ghét.
Cảnh Lê nhiều khi cũng không hiểu được Tần Chiêu đang nghĩ gì, rõ ràng đang ở độ tuổi khí huyết phương cương, sao có thể nhịn lâu như vậy.
À... Cũng không nhất định.
Tần Chiêu không nhớ nổi sinh nhật của bản thân, càng đừng nói là tuổi tác của hắn.
Nhìn khuôn mặt và dáng vẻ ngày thường của Tần Chiêu, nói hắn mới đầu hai cũng có người tin. Cảnh Lê còn nhớ lúc trước trưởng thôn giúp hắn viết quê quán có từng hỏi việc này, nhưng bởi vì bản thân Tần Chiêu không nhớ rõ, cuối cùng tùy tiện điền đại hai mươi lăm tuổi.
Chắc chắn hắn không phải hai mươi lăm tuổi.
Nói không chừng đã rất lớn tuổi, cho nên mới không có nhu cầu gì ở phương diện này.
Cảnh Lê càng nghĩ càng quá đà, Tần Chiêu thay quần áo xong đi ra thì thấy người này cắn đũa ngẩn người.
Tần Chiêu hỏi: "Nghĩ gì vậy?"
Cảnh Lê than thở nói: "Nghĩ xem rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi."
Tần Chiêu: "..."
Bây giờ Tần Chiêu không muốn thảo luận đề tài này với cậu, tâm bình khí hòa vòng vo đổi chủ đề: "Hôm nay ta hỏi Trần Ngạn An, qua hai ngày nữa hắn sẽ xuất phát đi huyện thành."
Cảnh Lê hỏi: "Chúng ta thì sao?"
Động tác gắp thức ăn cho cậu của Tần Chiêu dừng một chút, tạm thời không trả lời.
Mấy ngày nay Cảnh Lê vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Người trong thôn không rõ thời gian cậu mang thai, cũng không ai nhìn thấy bụng cậu, trong thời gian ngắn vẫn có thể giấu được.
Nhưng dù sao cũng không được dài lâu.
Cậu cũng không có cách làm bụng mình to lên lại.
Nghĩ vậy, Cảnh Lê bỗng nhiên cảm thấy trứng cá nhỏ nhà mình không nở sớm cũng là chuyện tốt.
Nếu bụng cậu vẫn không lớn, trong nhà lại nhiều thêm một đứa trẻ, vậy thì khó mà giải thích rõ được.
Đồng thời hiện tại bọn họ cũng không tiện lên trấn trêи hoặc huyện thành.
Hai nơi này đều có người quen, không giấu được bí mật.
Cho dù là bằng hữu quen thân thì Cảnh Lê cũng không định thẳng thắn với bọn họ vào lúc này. Bản thân cậu thì không sao, nhưng cậu không muốn để trứng nhỏ nhà cậu sau này bị coi như ngoại tộc.
Cho dù muốn nói cũng phải chờ nhóc con lớn lên đã.
Muốn giấu được bí mật này, bọn họ còn một lựa chọn tốt nhất.
Cảnh Lê nói: "Chúng ta đi phủ thành định cư đi?"
Tần Chiêu ngẩn ra.
"Chúng ta đi tìm, nhất định có thể tìm được một phòng ở giá rẻ. Dù sao trứng cá nhỏ hiện tại cũng không cần ăn uống, chúng ta có hai người, tiết kiệm một chút, tiền tiêu dùng sẽ không quá nhiều." Cảnh Lê nói, "Hơn nữa ta có thể giúp ngươi kiếm tiền, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, khó khăn gì cũng có thể giải quyết."
Tần Chiêu hơi kinh ngạc.
Lần trước đi phủ thành, rõ ràng Cảnh Lê rất bài xích nơi đó.
Thậm chí mấy ngày nay Tần Chiêu còn lo lắng nếu Cảnh Lê không muốn thì bọn họ có thể đến phụ cận phủ thành ở. Hắn là thủ khoa, xin huyện lệnh châm chước một chút, thuê một gian phòng không phải là chuyện khó.
Ai ngờ hắn còn chưa bắt đầu khuyên thì người này đã nói ra.
Tần Chiêu nói: "Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân, nếu ngươi không muốn..."
"Ta đâu có không muốn." Cảnh Lê cười cười, "Ngươi phải đi thi, phủ thành chắc chắn là nơi thuận tiện nhất, hơn nữa không phải ngươi cũng muốn tới phủ thành tìm manh mối về việc mất trí nhớ của mình sao?"
"Không phải ngươi..." Không hy vọng hắn tiếp tục tra hay sao?
"Đó là trước kia."
"Ngươi không thể cứ nhân nhượng ta như vậy, ta không muốn cản trở ngươi." Cảnh Lê giữ chặt ống tay áo của Tần Chiêu, chân thành nói, "Ta nói ta vẫn luôn tin tưởng ngươi."
Trước kia Cảnh Lê quả thật có chút bài xích phủ thành. Nhưng sau lần nói chuyện này cùng Tần Chiêu, dường như cậu bỗng nhiên thả lỏng hơn nhiều.
Cậu phải tin tưởng Tần Chiêu, mà cậu cũng nguyện ý tin tưởng hắn.
Tần Chiêu nhìn đôi mắt sáng ngời kia, trong lòng bỗng nhiên bị một thứ ấm áp nào đó lấp đầy.
Cá nhỏ của hắn, vì hắn mà thay đổi rất nhiều, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Tần Chiêu thoáng hoàn hồn, lại nói: "Ta định mượn người khác chút tiền, mua tòa nhà ngươi thích."
Cảnh Lê nhíu mày: "Nhưng mà rất đắt đó?"
"Đúng vậy, cho nên sau khi tới phủ thành chúng ta chỉ có thể tiết kiệm, ăn ít một chút." Tần Chiêu từ từ nói.
Cảnh Lê ngây ngốc một lát, cúi đầu nhìn bàn thức ăn trước mặt, trầm mặc gắp một miếng thịt cho vào miệng.
"... Gạt ngươi thôi." Tần Chiêu không nhịn được phì cười, nói, "Mượn tiền là vì muốn nhanh chóng mua tòa nhà đó trước, đợi đến phủ thành ta thử đi bán phương thuốc Khư Hàn đan xem sao. Yên tâm, về chuyện ăn mặc sẽ không để ngươi thiếu thốn."
Thời điểm nghèo khổ nhất trước kia Tần Chiêu cũng chưa từng để Cảnh Lê chịu thiệt thòi, hiện tại càng không có khả năng.
"Chúng ta sẽ không lập tức dọn đi." Tần Chiêu nói, "Trong thôn còn có chút chuyện chưa xử lý xong, bên phía phủ thành cũng cần chuẩn bị kỹ càng, nhanh nhất phải chờ tới tháng sáu."
Tần Chiêu ngừng lại, nghiêng đầu nhìn bể cá trong phòng: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nhóc con này không nở ra trong vòng một tháng."
Cảnh Lê trừng mắt nhìn, nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ không ấp nó."
Tần Chiêu gật đầu.
Cuối cùng cũng khuyên được.
Không dễ dàng gì để dỗ dành một người, hiện tại còn phải dỗ tận hai người.
Đột nhiên Tần Chiêu cảm thấy hơi đau đầu với tương lai của bản thân.
Ăn cơm xong, Cảnh Lê ghé vào cạnh giường đùa trứng cá nhỏ.
Cảnh Lê cảm thấy trứng nhỏ nhà mình không thay đổi chút nào, nhưng Tần Chiêu lại cảm thấy màu sắc của trứng nhỏ sẫm hơn một chút so với khi mới sinh, quá nửa sau này sẽ có màu giống cá chép nhỏ.
Có lẽ bởi vì thể chất đặc thù, trứng cá nhỏ vẫn có ý thức của chính mình, tinh lực tràn đầy hơn cả một đứa trẻ bình thường.
Cảnh Lê dỗ dành hai canh giờ cũng không thể dỗ nó đi ngủ, tinh thần mệt mỏi buông xuôi, vừa quay đầu đã lọt vào trong lòng ai đó.
Tần Chiêu ôm lấy cậu từ phía sau, hô hấp ấm áp như có như không phả vào sau gáy Cảnh Lê: "Người ngủ cùng ta."
Cảnh Lê không chịu được hắn như vậy, co rúm người muốn trốn lại bị ôm càng chặt: "Tần Chiêu..."
Người gì mà lại ghen với cả con trai chứ???
Tần Chiêu nói nhỏ bên tai cậu: "Cá nhỏ, cảm ơn."
Cảnh Lê dừng động tác.
Tần Chiêu vuốt tóc cậu, thở dài mở miệng: "Đôi khi ta cảm thấy có phải ông trời đang thương hại ta hay không, nên mới để ta gặp được ngươi."
"Nói bậy bạ gì đó." Cảnh Lê nói, "Nếu đúng là như vậy thì người được thương hại cũng nên là ta. Nếu không gặp được ngươi chắc ta đã chết đói lâu rồi, làm gì mà được như hôm nay."
"Cũng đúng." Tần Chiêu nhẹ giọng cười, "Trừ ta ra thì còn ai nuôi nổi cá nhỏ ngươi."
Giọng nói của Tần Chiêu thanh lãnh, đè nén thì thầm bên tai như vậy quả là muốn đòi mạng mà.
Nửa người Cảnh Lê mềm nhũn, cắn chặt răng, im lặng dịch ra ngoài một chút: "Ta... Hôm nay ta muốn ngủ cùng con trai."
"Không cho." Tần Chiêu túm người trở về, vòng tay qua ôm chặt, "Ngươi và nó chơi lâu như vậy rồi, sao hả, có con trai rồi thì không cần phu quân nữa?"
"Không phải..." Hai má Cảnh Lê nóng vô cùng, nhưng lại không giải thích được.
Dáng vẻ này của cậu cực kỳ đáng yêu, Tần Chiêu cúi đầu muốn hôn cậu, bỗng nhiên nhớ tới gì đó lại ngẩng lên.
Trong bể cá, trứng cá nhỏ ghé vào giường lá trúc, lộ ra nửa mình tròn trịa, tựa như tò mò hai người cha của mình đang làm gì.
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu đứng lên kéo màn giường.
Màn giường từ từ hạ xuống che khuất bể cá ở cạnh giường, cũng che khuất trứng cá nhỏ bỗng nhiên bị ngăn cản nên đang cố gắng nhảy ra bên ngoài nhìn.
Tần Chiêu cúi đầu, hôn lên môi Cảnh Lê.
Cảnh Lê vứt bỏ liêm sỉ còn nhanh hơn lúc trước, ngón tay cậu cong lại nắm lấy ống tay áo Tần Chiêu, thế nhưng người nọ lại không tiếp tục nữa.
Tần Chiêu nhẹ nhàng đẩy cậu ra.
Cảnh Lê: "?"
"Phải nhịn, hiện tại không được." Hô hấp của Tần Chiêu hơi bất ổn, khàn giọng nói, "Ngươi vừa mới sinh xong."
Trứng cá nhỏ mới sinh được mười ngày, dù cho thân thể Cảnh Lê khôi phục nhanh thì cũng không thể sớm như vậy đã...
Hắn cũng không phải súc sinh.
Cảnh Lê tức đến suýt ngất.
... Cẩu nam nhân.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Bất lực thật đấy à???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT