Trước lời thay đổi của Lan Như Tiên, Phượng Thiên Hành đã biết nhưng vẫn tỏ vẻ vui như được mùa, gã cười tít mắt mà đáp:

"Tất nhiên rồi, ta cũng thích riêng tư lắm. Thuận tiện nơi này khung cảnh hữu tình, được ở chung một chỗ với sư tỷ, Phượng Thiên Hành ta thật là có phúc…!"

Gã hớn hở sấn lại muốn nói thêm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sát khí của nàng thì ngậm miệng, lủi thủi bước đến bàn trà ngồi xuống….

"Trước đó nghe nói Nguyên Văn đã đưa cho ngươi ngọc bài Lan hội, nhưng hiện tại ngươi lại nói đã lập Vô Minh hội, chuyện là sao đây?"

Sau khi Lan Như Tiên nhận được phù tin của Nguyên Văn gửi đến, hắn nói nàng có thể đồng ý mua bán với Phượng Thiên Hành thì tràn đầy nghi hoặc.

Hai kẻ này vốn chỉ mới gặp nhau lần đầu, trong khi Nguyên Văn là kẻ nào chứ, hắn sẽ dễ dàng tin tưởng kẻ mới quen vậy sao?

Đánh chết Lan Như Tiên cũng không tin!

Nhưng trước đó chưa từng nghe nói Phượng Thiên Hành và Nguyên Văn quen biết nhau, vậy vì sao….

Phượng Thiên Hành có vẻ nhìn ra được suy nghĩ của nàng, gã cười đáp bồi:

"Ta và Nguyên Văn huynh vừa gặp mà như quen, tâm đầu ý hợp nên…. À… à thì sư tỷ có thể không tin, nhưng đúng là chúng ta có quen biết nhau một chút, từ rất lâu rồi. Về phần cầm ngọc bài…. có thể xem như ta là khách khanh của Lan hội cũng được!"

Vốn tính chập mạch, Phượng Thiên Hành rất nhanh thu lại thái độ cợt nhả.

Gã nghiêm túc giơ tay mở lời:

"Lan sư tỷ không tin, chúng ta có thể kí khế ước!"

Lan Như Tiên suýt thì không nhịn được mà chém gã, nàng chấn tĩnh khoát tay nói:

"Được rồi, ngươi thử nói một chút xem, mẹo của Luân Đằng Vân là gì?"

Phượng Thiên Hành thủng thẳng một bên uống trà, một bên giơ tay giảng giải:

"Ha ha.. Luân sư huynh cũng dùng cùng một thủ đoạn giống như ta thôi!"

Thấy Lan Như Tiên khó hiểu, gã buông lời hỏi:

"Lan sư tỷ, nếu giờ tỷ đồng ý bán cho ta cửa hàng này. Vậy thì đối với Luân Đằng Vân, sư tỷ sẽ giải quyết sao?"

Thấy gã hỏi rất thẳng thắn, Lan Như Tiên không nghĩ nhiều đáp:

"Đương nhiên khi đồng ý bán cho ngươi, ta sẽ phải đền bù tổn hại với gã, cụ thể là sáu mươi nghìn viên linh thạch như giao kèo!"

Phượng Thiên Hành cười nửa miệng, gã lại hỏi:

"Đồng ý bán cho ta, tức là sư tỷ không chỉ đền bù cho Song Tượng, mà khi này cũng chỉ cầm cọc của ta vỏn vẹn năm nghìn lẻ mười viên mà thôi. Đúng chứ?"

Nhắc qua một lời đại khái cho Lan Như Tiên dễ hiểu, Phượng Thiên Hành lại âm hiểm hỏi một câu:

"Vậy… nếu như trước ngày đấu giá ta lại đổi ý, dù chịu mất cọc cũng không mua gian hàng của sư tỷ nữa thì sao?"

Lan Như Tiên ban đầu là ngẩn ra, sau đó nàng nhìn túi linh thạch trên bàn, rốt cục nàng không nhịn được mà bật dậy khỏi ghế.

Đúng! Giờ này thì nàng đã hiểu thủ đoạn của Luân Đằng Vân rồi.

Nếu Phượng Thiên Hành làm vậy, nàng chỉ có trong tay năm nghìn linh thạch của gã.

Trong khi nàng mất tới sáu mươi nghìn linh thạch đền bù thiệt hại cho Luân Đằng Vân, chưa nói khi ấy gian hàng còn chẳng bán được.

Mà khi hội đấu giá tới gần, nàng muốn có thêm linh thạch thì phải cố cắn răng mà hạ giá xuống thấp hơn ban đầu.

Nói thẳng ra Lan Như Tiên sẽ bị Luân Đằng Vân chơi cho một vố nhớ đời, đau còn hơn hoạn!

Lan Như Tiên giờ này tuy đã nhìn ra thủ đoạn, nàng tức giận lắm lắm. Nhưng rất nhanh nàng thu lại tâm tình, vừa ngồi xuống bèn hỏi ngay:

"Thì ra là vậy, chỉ là Nguyên Văn nói cho ngưoi biết chuyện này sao?"

Trong lòng nàng nghi ngờ!

Phượng Thiên Hành nghe thấy buồn rầu nhăn nhó than:

"Sư tỷ, người đánh giá ta thấp vậy sao? Trong mắt sư tỷ ta không bằng hắn..."

Thấy bộ dáng của gã lại sắp nhờn đến nơi rồi, nàng lãnh đạm hỏi tiếp:

"Hừ… bọn họ nghĩ ta dễ mắc lừa vậy à, nếu đặt cọc thấp quá ta không đồng ý thì sao?"

Phượng Thiên Hành gật đầu đáp:

"Nếu là người dang dư dả tiền bạc, hoặc là có kiến thức thương nghiệp chút ít thì tất nhiên mẹo này hơi khó lừa, nhưng với sư tỷ hiện tại thì chưa chắc!"

Mẹo này đánh vào lòng tham của mỗi người, giá mới cao hơn giá cũ sẽ làm người ta nhất thời mờ mắt.

Thêm vào, những kẻ móc nối đều là hội trưởng một nhóm, người có máu mặt thường dễ được đối phương tin tưởng hơn.

Một phần khác kẻ bị lừa chưa từng giao dịch loại này, kinh nghiệm ít ỏi sẽ rất dễ gạt.

Thấy Lan Như Tiên vẻ mặt cay lắm, Phượng Thiên Hành tùy tiện an ủi một câu:

"Sư tỷ đừng quá buồn, người cũng không phải kẻ đầu tiên mắc bẫy này đâu!"

Phượng Thiên Hành phân tích rất nhanh, khiến cho Lan Như Tiên khó lòng mà phản bác được, giờ này không biết nên vui hay buồn.

Nàng trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nghiêm túc đi vào chuyện chính:

"Được rồi, vậy ngươi sẽ đối phó với Luân Đằng Vân thế nào? Nhất là khi ta đồng ý bán cho ngươi, thì ta sẽ phải đền linh thạch cho gã. Còn nữa, Nguyên Văn sẽ chịu nghe lời hủy đi hai điều kiện với ta sao?"

Phượng Thiên Hành ung dung uống thêm ngụm trà, gã nhìn thái độ mà điềm đạm giơ hai ngón tay:

"Nếu tỷ đồng ý bán cho ta, thì tức là đã phá đi kế hoạch của bọn họ rồi. Hơn nữa, số linh thạch tỷ đền bù cho gã, có thể tính một nửa vào giá ta mua cửa hàng. Xem như vẫn không mất gì, về phần Nguyên Văn lại càng yên tâm, bởi vì hắn vừa thua ta một ván cược!"

Phượng Thiên Hành rất tự tin nói ra, câu trả lời này dường như đã khiến nàng động tâm.

Phải, nàng đồng ý giao dịch này sẽ có ba điểm tốt.

Một là, nàng có thêm minh hữu!

Hai là, nàng trả lại Luân Đằng Vân một vố!

Cuối cùng, nàng không phải thực hiện 2 điều hiện với Nguyên Văn.

Nàng cũng hiểu, không có kẻ trước mắt này tìm đến hợp tác, nàng đi đâu mà có được lợi lớn như vậy chứ!

Song, Lan Như Tiên không vội đồng ý, nàng nhếch miệng cười đáp:

"Nếu thế… lần này chúng ta cũng nên làm khế ước thề độc cho yên tâm nhỉ? Bởi vì ta cũng sợ, số linh thạch đặt cọc này quá ít sẽ khiến ngươi lật lọng!"

Lan Như Tiên giờ khắc này đã hiểu ra, dính tới tiền bạc phải cẩn trọng tuyệt đối. Không thể vì tin tưởng danh vọng đối phương mà qua loa, nhất định sẽ có ngày gặp họa.

Đối với trường hợp này về sau, cứ dứt khoát dùng tới lời thề độc là tốt nhất. Tuy nó ước thúc cả đối phương lẫn bản thân khó khăn, nhưng được cái yên tâm khó bị gạt...

Phượng Thiên Hành nàng biết nàng ta đang nghĩ gì, gã lại không nhịn được mà bông đùa:

"Lan sư tỷ à, thân phận ta với Lan hội dù gì cũng là khách khanh cao quý, như thế nào ta có thể làm ra cái chuyện thương thiên hại lý ấy…. Được… được rồi, thệ độc thì thệ độc… nhưng mà nhanh lên, bằng không hắn sẽ gặp rắc rối!"

"Ý ngươi là…!"

Lan Như Tiên khó hiểu, nhưng rất nhanh nàng hiểu ra.

Hàn Tông không đến đây mà chỉ gửi phù tín tới, điều này có nghĩa là gã đang bận làm gì đó sao…

Như nhìn ra được suy nghĩ của Lan Như Tiên, Phượng Thiên Hành cười khổ đáp:

"Sư tỷ không cần lo lắng, Nguyên Văn huynh tuy trầm tính ít nói, nhưng thái độ uy tín làm người thì vẫn còn tin tưởng được! Không tin, hay là chúng ta đánh cược đi?"

Miệng nói vậy song khóe miệng Phượng Thiên Hành khẽ nhếch, bộ dáng ngây thơ mà nhìn nàng ta.

Gã nào biết Lan Như Tiên nhìn nụ cười của gã thì lông tóc sau gáy dựng đứng, nàng tự dưng lại có cảm giác bản thân như là con dê đứng trước con sói già gian xảo.

Nàng hừ một tiếng đáp gọn lỏn:

"Khỏi cần cược, hiện giờ có thể kết minh ước được rồi đấy!"

Phượng Thiên Hành cười thầm than:

"Hàn Tông à Hàn Tông, quả nhiên như người kia nói, ngươi rất thú vị…!"

Trong lúc Phượng Thiên Hành và Lan Như Tiên đang cùng nhau bản thảo nội dung thề độc, khi này phía Hàn Tông cũng đã gần xong.

Dựa theo nội dung thề độc, khi một bên hỏi tới đối phương sẽ không được nói dối!

Điểm này là bởi vì Bạch Tạng sợ rằng hắn sẽ nhân cơ hội chơi Song Tượng một vố. Đôi bên một khi nói thật, thì sẽ không có chuyện lừa gạt nào cả.

Điều khoản thứ hai nói rõ, mỗi lần Hàn Tông bán ra một tin tức có lợi, Song Tượng sẽ phải trả thù lao cho hắn tương xứng.

Tất nhiên trong này cũng có ghi, Song Tượng không được phép bắt ép Hàn Tông khi hắn không muốn.

Điều là để ngăn cản Song Tượng lợi dụng lời thề ép hắn làm phản Lan hội, trong khi Hàn Tông còn cần cái miếng cơm này.

Cuối cùng, đôi bên muốn chấm dứt minh ước phải nói trước cho đối phương, thời hạn minh ước giải trừ kết thúc sau ba ngày phát sinh.

Ngồi nhìn bản minh ước hai bên viết ra, Hàn Tông cẩn thận quan sát cho thật kĩ càng. Nhỡ mà lần này bị lừa, ắt sẽ không dễ dàng hóa giải đâu!

Sau khi bàn xong nội dung minh ước, Hàn Tông chủ động hỏi trước:

"Luân sư huynh, việc soạn nội dung minh ước đã xong, hiện tại chúng ta có thể bàn về kế hoạch tiếp theo được rồi!"

Luân Đằng Vân gật đầu, có được hợp tác của hắn việc đánh bại nàng ta sẽ cao hơn một phần.

Bạch Tạng nghe vậy ở bên bèn hỏi ngay:

"Vậy bây giờ ngươi thử nói kế sách của ngươi xem nào. Nhớ kĩ, hiện tại là hợp tác công bằng!"

Hàn Tông gật đầu, hắn mỉm cười đáp:

"Kế của chúng ta là…. Không mua gian hàng kia nữa!"

….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play