Mệnh Tại Y chẳng qua là hết cách, rơi vào tình thế cấp bách, khó mà không dốc toàn lực thôi.

Nhưng có hay cũng có dở, để cho nhiều người nhìn thấy chiến lực vượt cảnh giới của nàng, có người nghi ngờ là hiển nhiên.

Nếu như Mệnh Tiêu Tai vì muốn kiểm tra lại tư chất của nàng, rất có thể phẩm chất này sẽ bị lộ tẩy.

Tuy rằng ông ta có thể giữ kín, nhưng mà sự tình đâu dễ nói như vậy. Ông ta biết càng nhiều, điểm yếu của nàng trước ông ta càng lộ rõ.

Bị người ta khống chế, đây là cảnh chẳng kẻ nào muốn cả, thậm chí sẽ còn đưa tới họa sát thân.

Vì thế, muốn Mệnh Tiêu Tai ít chú ý đến mình, nàng buộc phải để ông ta bận rộn, để tâm tới việc khác.

Vân gia chính là con tốt thí mạng tốt nhất, có thể khiến ông ta phân tâm.

Tuy rằng Mệnh Tại Y không biết mối thù của Vân gia, nhưng từ việc Vân gia ám toán Mệnh gia kiếp trước. Nàng chắc tới mấy phần, giữa ông ta và Vân gia nhất định là có mâu thuẫn.

Mệnh Tại Y vừa nghĩ tới đây, bỗng nàng ta mỉm cười, ánh mắt sắc như dao. Ngay sau đó, nàng tung mình qua can lan lầu hai, lao thẳng xuống dưới.

Mệnh Tại Y tung mình như chim oanh tước, thân váy đỏ mỹ lệ, càng thêm uyển chuyển.

Một cước này của nàng hạ xuống, thật như đá nặng ngàn cân.

Chỉ là, kẻ vừa chạy tới cũng đã kịp nhận ra, nhanh chóng nghiêng mình tránh né.

Rầm một tiếng lớn, nền gạch đá dưới chân nàng vỡ vụn, bao trùm phạm vi một trượng.

Mặc dù đánh hụt, nhưng Mệnh Tại Y không chút ngạc nhiên. Bàn chân trần vừa đạp xuống, đã lại xoay người lắc mình, uyển chuyển vụt đi….

"Thủy Nhược, ngươi lại muốn nằm đo đất nữa hay sao mà còn dám tới?"

Thì ra, Mệnh Tại Y đang ngồi suy tính kế hoạch, ngay lúc ấy nàng ta chợt phát hiện Mệnh Thủy Nhược chạy tới.

Thế là không nói hai lời, Mệnh Tại Y chủ động phóng tới ra chiêu.

Cô ta mò tới đây để nhận tình chị em sao? Hừ.... Nực cười rồi!

Cho nên cứ đánh phủ đầu đã, nói không chừng cô ta tới đây, lại là mưu đồ của kẻ nào đó sau lưng thao túng cũng nên!

Về phần Mệnh Thủy Nhược, nàng ta vừa may mắn tránh khỏi một cước đánh lén.

Khốn nạn, muốn đến đánh lén, lại bị người ta đánh lén lại. Vừa bất ngờ lại vừa ngỡ ngàng, nhưng còn chẳng kịp lên tiếng nữa. Mắt thấy Mệnh Tại Y vụt tới, nàng liền cấp tốc rút ra roi tiên, vung tới đón đánh.

Trước đó bị Mệnh Tại Y bất ngờ hạ đo ván, Mệnh Thủy Nhược đã hôn mê nằm bẹp trên giường, tới tận hôm trước mới tỉnh.

Sau khi tỉnh táo, nàng ta cảm thấy nhục nhã ê chề. Cơn tức giận sôi trào bốc len tới não, thế là nàng định tìm Mệnh Tại Y hạ sát.

Chẳng qua, sau khi biết tin Mệnh Tại Y đã là tu giả, lại được phụ thân chấp nhận nhập tộc. Mệnh Thủy Nhược đương nhiên bất mãn, càng muốn nháo nhào thật lớn.

Thế nhưng ngay lúc ấy, Vân Thái Chi đã kịp thời ngăn cản. Bà ta không những cản, lại còn buông lời dạy bảo, trách mắng nàng một phen.

Vân Thái Chi đã cố ý làm chuyện tốt quá hóa dở, thầm châm ngòi, khiến cho Mệnh Thủy Nhược lại càng thêm phẫn uất.

Trong lúc tức giận, nàng ta nghe được tin tức Mệnh Tại Y từng lén lút, quan hệ bất chính với Tiểu Thất Tử.

Thế là Mệnh Thủy Nhược cười gằn, nàng ta để cho thủ hạ đi rêu rao khắp nơi, chuyện bé muốn xé ra to.

Làm xong hết thảy, nàng ta mới lén chạy tới đây cố đấm ăn xôi, ý đồ dù bị phạt cũng phải đánh Mệnh Tại Y què tay gãy chân.

Mục đích không ngoài việc muốn để cho Mệnh Tại Y thân tàn ma dại, mà còn thanh danh vùi dập. Chẳng qua, lúc này tình huống có hơi khác một chút....

Phía này Mệnh Tại Y thấy cô ta rút ra roi sắt, hai mắt nàng híp lại, tỏa ra hàn khí….

Lúc mà hai người đang tính đánh tới ngươi sống ta chết. Khi này, tại viện phủ Vận gia….

Trong một gian phòng nhỏ, Vận Nhất Khí đang nhâm nhi ly trà. Ông ta điềm tĩnh, sau lại mỉm cười, nhìn Vận Kinh Hồng mà hỏi:

"Hồng! Lần này con tuy ra mặt hiến kế cho Vận Lam, nhưng trên thực tế lại đưa cô ta vào thế bất cập lưỡng nan. Nói một cách khác, tuy quyết định là do Vận Lam chọn lấy, thật ra trên cơ bản kẻ châm ngòi để nàng ta phải chọn lại là con! Như vậy, con không chỉ đắc tội với mỗi mình Vận Thái Bảo đâu, sợ là sẽ bị Vận Lam giận cá chém thớt…."

Vận Kinh Hồng trầm ngâm, gã biết được phụ thân đang muốn hỏi kế tiếp y có dự tính gì.

Trước mắt y chỉ muốn nhanh chóng tới tìm gã họ Tuyệt, hoàn thành giao dịch. Sau đó, nếu như có thể trợ giúp, từ đó móc ra thêm chỗ tốt thì hay lắm.

Mặt khác y cũng cần biết rõ, sự tình ma đạo lần này liệu có ảnh hưởng tới hắn hay không. Có khi, hắn sợ tai bay vạ gió, rời đi rồi cũng nên.

Nhưng rồi Vận Kinh Hồng thu hồi lại suy tĩnh miên man, y cau mày một lúc, sau chắp tay thưa:

"Thưa phụ thân, tuy rằng lần này con đắc tội với cô cô, nhưng con tin tưởng người sẽ không trách phạt!."

Không chờ ông phải hỏi, Vận Kinh Hồng lại trả lời tiếp:

"Phụ thân từng dạy, đối với ngoại địch cần phải biết đồng lòng, tính tới đại cục làm trọng. Từ đó gặp chuyện xấu phải nên bình tâm suy xét, gặp chuyện tốt không nên ham lợi trước mắt. Thứ nên bỏ thì phải quyết, thứ nên tranh thì phải dụng mọi cách mà đoạt."

Y dừng lại lấy hơi, chậm rãi phân tích:

"Chúng ta với cô cô tuy không đồng quan điểm, nhưng lại đồng lòng đối ngoại địch. Việc này Vận cô cô sẽ hiểu, do đó con mới đứng ra giúp người một tay!"

Vận Nhất Khí nghe xong gật đầu, đây cũng là nguyên nhân lúc trước ông không ngăn cản y đứng ra đưa ý kiến.

Xong ông lại nhắc nhở:

"Tuy Vận Lam hiểu được điều này, nhưng không loại trừ tốt quá hóa dở. Con nên biết, chuyện tốt làm không đúng thời điểm sẽ thành chuyện xấu. Cứu người không đúng lúc, ắt sẽ thành hại người."

Dạy xong, hai mắt Vận Nhất Khí híp lại, mở lời dăn dạy, tiện thể thăm dò:

"Trước đó tình huống con thú xuất hiện quá tà dị, chúng ta không nắm rõ tình hình cụ thể ma đạo, vì thế mới không thể bưng bít thông tin. Đã là tai nạn thì khó tránh, nhưng nếu đó là có kẻ cố ý vu oan, vậy thì sẽ khác. Chung quy giếng này rất sâu, từ sau này con không nên tham gia vào nữa thì hơn!."

Vận Kinh Hồng nghe xong, bấy giờ y mới vỡ lẽ, đúng là khả năng này thật.

Không có chuyện này, Phương Thuấn muốn thoát trách nhiệm chuyện Mộ Thần chết, e là ông ta cũng phải thương gân động cốt.

Tới đây Vận Nhất Khi thấy chưa đủ, ông lại híp mắt, ẩn ý nói tiếp:

"Trước mắt con vẫn nên ngoan ngoãn học tập, trau dồi kinh nghiệm, cùng với tăng tiến cảnh giới. Ta đồng tình quan điểm lúc trước của cô cô con, thế giới cường giả vi tôn, kẻ mạnh luôn đúng!."

Vận Kinh Hồng còn đang muốn nói gì đó, lúc này một âm thanh từ sau lưng y vang lên:

"Đại ca, cuối cùng huynh cũng hiểu ra… Thế giới này không có đen hay trắng, đó chỉ là góc nhìn của kẻ yếu mà thôi. Một khi ca có đủ thực lực, muốn màu nào thì sẽ là màu đó!"

Vận Kinh Hồng giật mình quay lại, y thấy được Vận Lam đã đứng đó từ khi nào.

Hóa ra, cuộc trò chuyện khi nãy, cô cô đã nghe không sót một chữ.

"Kinh Hồng, ngươi đi theo ta!"

Sau cùng không để hai người mở miệng, Vận Lam chỉ nói một câu liền quay lưng rời đi.

Vận Kinh Hồng không ngốc, y liếc tới chỗ phụ thân của mình một cái. Mắt thấy ông ấy thâm trầm gật đầu, y rất nhanh hiểu ra.

Vận Lam đột nhiên có mặt ở đây, là do phụ thân mình sắp đặt. Nhưng y còn chưa hiểu rõ ý tứ của ông ấy là gì, thế là chỉ đành cúi người lẳng lặng đi theo Vận Lam.

Ngồi lại tại gian phòng, Vận Nhất Khí thấy con trai của mình rời đi thì khẽ gật đầu, cũng khẽ thở dài!

Trước đó một ngày, Vận Lam tới gặp ông để bàn điều kiện.

Nàng ta chấp nhận lùi bước, nhường một số chỗ tốt. Đổi lại ông sẽ phải trợ giúp nàng ta một tay, từng bước tranh đoạt chức vị thành chủ.

Từ sau chuyện bị Phương Thuấn làm khó, Vận Nhất Khí càng hiểu ra, trận thế phức tạp hơn ông nghĩ.

Vận Lam làm rất đúng, muốn đối ngoại thì trước phải yên nội, chuyện này ông hiểu…

Trận chiến với Phương Thuấn mà thắng, Vận Lam nhất định sẽ quay lại bắt đầu dẹp yên nội đấu. Lúc ấy với thực lực cách biệt trong tay, ông khó mà thắng nổi.

Còn nếu thua trước Phương Thuấn, gia tộc của ông buộc sẽ phải rời khỏi đây. Khi ấy tới một nơi khác an nghiệp, tình huống sẽ còn xấu hơn rất nhiều.

Nhìn chung dù là diễn biến theo hướng nào, tình thế của cha con ông vẫn không có lợi, thậm chí hại lại rất nhiều.

Bởi thế sau khi cân nhắc nhiều mặt, Vận Nhất Khí chấp nhận đề nghị này của Vận Lam.

Ý định rõ ràng, ông muốn từ trong chín điểm hại giành lấy một điểm lợi. Vì thế, mới có một màn vừa rồi.

"Hồng! Ta không muốn thấy gia tộc nội đấu mà đổ máu vô ích, mang lợi cho kẻ khác. Tuy rằng hiện tại có hơi sớm, nhưng không còn cách nào khác. Có nguy hiểm cũng có cơ duyên, đây là cơ hội cho con, cố mà nắm lấy…"

Lại nói về Vận Kinh Hồng, y theo sau Vận Lam đi về phía đại viện của nàng. Không lâu sau, hai người đi lên tới lầu hai.

Gian lầu các của Vận Lam khá bình đạm, phong cách cổ điển.

Vận Lam tiến đến bàn trà, nhẹ nhàng rót lấy hai chén nhỏ, sau đưa tới cho Vận Kinh Hồng một chén, miệng nhỏ khẽ nói:

"Hồng, có biết nguyên do ta gọi ngươi tới đây chăng?."

Vận Kinh Hồng trên đường tới đây, y đã nghĩ thông suốt. Khi này nghe được câu hỏi, mặt không đổi sắc, chắp tay trả lời:

"Phụ thân để con đi theo người tới đây, hẳn là trước đó người và phụ thân đã có bàn qua rồi. Con đoán… ông ấy muốn để con theo người, bên cạnh trợ giúp…"

Vận Lam không quá ngạc nhiên, nàng chậm rãi nhâm nhi chén trà, gật đầu khẽ nói:

"Vận gia chúng ta ba đời lấy thương nghiệp làm gốc, mới gây dựng được căn cơ như ngày hôm nay. Chúng ta đều không muốn vì nội đấu, để cơ nghiệp này phải sụp đổ vô ích!."

Xong, nàng híp mắt nhìn tới Vận Kinh Hồng nói tiếp:

"Ta xưa nay không nhìn trí lực, chỉ nhìn chiến lực từng người mà đánh giá, cách nhìn này vẫn không thay đổi. Hồng! thiên tư của ngươi so với đa số nam nhân Vận gia rất tốt… Chỉ là chiến lực không đủ… nếu muốn ngồi vào chức tộc trưởng đương nhiệm là chưa đủ!."

Lời này vừa ra, hai mắt Vận Kinh Hồng lóe lên tinh mang….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play