Sau khi nghe Tề Phát Tài bình cáo, ông ta thuật lại toàn bộ tình hính trước lúc Tề Thanh mất mạng.

Một số gia nô và thủ vệ liên quan cũng vì thế mà bị bắt, tra khảo nghiêm lệnh.

Thời gian nửa ngày trôi qua, trong lầu trướng không khí tĩnh lặng, cả đám trầm ngâm.

Vận Lam vẫn im lặng, nàng liếc tới các bộ tướng của mình, ánh mắt thăm dò. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng quyết định ung dung, không làm gì cả.

Thật ra, nàng không làm gì lại chính là đang làm. Chủ ý rất đơn giản, lùi một bước để tiến hai bước.

Nàng muốn để cho Phương Thuấn tự mình hành sự, toàn quyền xử lý vụ này.

Chờ khi ông ta thất bại, lúc đó nàng sẽ ra tay, cất một tiếng hót vang động trời xanh. Vận Lam hoàn toàn có thể ngồi chờ sung rụng, không hề tốn sức vẫn đạt hiệu quả.

Về phía Phương Thuấn lúc này, ông ta đang tính toán kế hoạch.

Từ những gì mà Tề Phát Tài nói, hiện manh mối đã có một chút, có thể bắt đầu điều tra.

Mắt ông liếc tới Vận Lam, chuyện này có chút rắc rối.

Ngoài mặt nàng ta nói rất hùng hồn, nhưng ai biết trong lòng nàng nghĩ gì, liệu có lợi dụng bỏ đá xuống giếng hay không.

Nếu để Vận Lam tham gia, nàng ta ở sau âm thầm bày trò, làm cho nó càng thêm bung bét, vậy thì kẻ ăn thiệt là ông rồi.

Nhưng nếu không cho nàng ta tham gia, cái này cũng có vấn đề. Gần phân nửa thủ hạ đều ở phe nàng, bọn họ làm việc không làm hết trách nhiệm.

Nếu vì thế mà để cá lọt lưới, cũng coi như không. Phương Thuấn hiểu, lệnh trên ban xuống bên dưới phải nghe, nhưng làm cũng có năm bảy kiểu làm.

Giữa việc làm vì trách nhiệm, làm hết mình và làm cho có, hiệu quả so sánh cực kì khác nhau.

Còn đang cân nhắc, ông thấy một bộ tướng đi vào thưa:

"Thành chủ, người của Trương gia đã được gọi tới!."

"Cho vào!."

Trước đó tra được, sự tình Tề Thanh rời đi, gã đã được một tên tu giả nào đó gửi tới phong thư.

Sau khi đọc xong, Tề Thanh đã cười rất to, lại mắng lớn mấy tiếng. Khi ấy đang ở trên đường, mọi người đều nghe rõ tên bị gã mắng.

Từ tình huống này có thể xác định, bức thư kia có liên quan tới Trương gia.

Điều tra một chút không khó, hóa ra Trương Tung là đối thủ xưa nay của Tề Thanh. Vì thế, trước gọi gã tới đây, sau lại điều tra kẻ đã đưa thư cho Tề Thanh.

Chả mấy chốc hai bóng người bước vào, kẻ đi đầu là một lão già trung niên, thiếu niên theo sau còn khá trẻ.

"Ra mắt Phương thành chủ, Vận phó thành chủ, cùng chư vị…."

Lão ta gập người kính chào, theo sau tên thiếu niên cũng chắp tay y hệt.

"Trương Đình, đã để ông nhọc công quay lại lần nữa rồi!."

Phương Thuấn cười tươi, cử chỉ thân mật, hiển nhiên đây là người trong phe ông ta.

Hóa ra, kẻ đến là Trương Đình, ông là gia chủ Trương gia.

Bởi vì nghe tin thành chủ đang điều tra ma đạo, lại tự dưng con trai lão bị gọi tới. Trương Đình đâu thể ngồi yên trong nhà, lão trực tiếp cùng theo tới, biết đâu còn có gì đỡ lời giúp cho nhi tử.

Mắt thấy Phương Thuấn vẫn còn thái độ hòa nhã, trong lòng ông thả lỏng một chút, chỉ là lúc này lại có một âm thanh khác vang tới:

"Trương Tung, ngươi có nhận ra cái xác kia hay chăng?."

Thiếu niên phía sau Trương Đình đúng là Trương Tung, gã chỉ chạc độ mười bốn. Lúc mà tới đây, hai người đều có phần lo lắng, chưa kịp nhìn quanh.

Lúc này nghe được lời Vận Lam, hai người nhìn tới, lại thấy gia chủ Tề gia cũng có mặt ở đây.

Khoan đã, hình như ông ta vừa khóc, điều này làm cho Trương Đình thắc mắc. Nhưng khi nhìn xuống dưới chân ông ta, một cái tử thi ở đó, khiến cho hai mắt Trương Đình trợn ngược.

"Tề Thanh…."

Trương Tung hét to, gã vô thức nhảy dựng về sau, hai mắt mở lớn. Kia chính là đối thủ, kẻ mấy lần ngáng đường, khiến cho gã căm hận.

Khi nãy bị Thúy Ngọc cự tuyệt, gã còn đang thầm trù ẻo, mắng to muốn đánh chết cái tên này.

Trong lòng Trương Tung thầm lo lắng, chẳng lẽ lời của gã đột nhiên hiển linh. Mắng chửi còn chưa tới nửa canh giờ, lúc này Tề Thanh đã chết thật rồi kìa.

Vận Lam thấy biểu hiện của hai người, thầm cười lạnh rồi lại cất giọng hỏi:

"Không ngại nói cho hai vị biết, trong thành chúng ta có ma đạo, điều này là thật. Bởi vì… nạn nhân chính là con trai của gia chủ Tề gia!."

"Điều này…."

Trương Tung ngẩn ngơ, sau khi tiếp nhận thông tin này, ngoài mặt gã biến sắc, nhưng trong lòng lại thầm cười.

Chết hay lắm, hóa ra là do bị kẻ khác giết chết. Tề Thanh chết, từ hay sẽ mất đi một đối thủ tranh giành Thúy Ngọc với gã, thiếu điều Trương Tung vui muốn hét lên.

Chỉ có Trương Đình là ngẩn ra, sau đó ông ta rất nhanh hiểu được sự tình.

Mả cha nó, liên quan tới ma đạo, việc này gay go lớn rồi.

Vấn đề hiện tại không nằm ở chỗ ai là hung thủ, mà là những ai có liên quan. Con trai ông có liên quan!

Tề Thanh và Trương Tung là hai kẻ suốt ngày vì gái mà đánh nhau, sự tình gã chết, đương nhiên sẽ phải điều tra tới đầu Trương Tung.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Trương gia ông dã theo phe Phương gia. Điều này có nghĩa, Vận Lam sẽ mượn cơ hội này cắn ông một cái.

Quả nhiên vừa nghĩ tới, Trương Đình đã thấy tiếng của Vận Lam:

"Trương Tung, theo tin tức chúng ta điều tra được, trước khi Tề Thanh ra khỏi nội thành, gã đã được ngươi gửi cho một bức thư. Trước đó nữa, ngươi và gã đã bị không ít người bắt gặp đối đầu, đánh nhau to vì ca kỹ. Còn nghe thấy ngươi nói muốn giết gã. Hừ… hiện tại gã chết, ngươi đang rất là vui có đúng không?."

Trương Tung bị nói trúng tim đen thì ngớ ra, gã đang kích động vì vui sướng.

Nhưng có đần thì lúc này cũng phải hiểu được một chút, gã nghe được lời này của Vận Lam, mặt tái như gà cắt tiết. Đây chẳng phải Vận Lam đang nói, gã là hung thủ còn gì?

Thấy con trai mình như vậy, Trương Đình lập tức đứng ra thanh minh:

"Vận phó thành chủ, chuyện này tuyệt đối không có. Mặc dù nhi tử của tại hạ tính khí trẻ con, nhưng nó còn chưa từng nỡ giết một con kiến. Chuyện này tại hạ có thể đảm bảo, kính xin các vị tra xét kỹ càng…."

"Hừ… cha mẹ nào chẳng khen con ngoan, lời của ông mới chính là không đáng tin. Nhìn biểu hiện con ông mà xem, ta thấy gã cũng không có cái gan dám thuê người ma đạo. Như vậy... hẳn là có kẻ đứng sau, trước cứ bắt hết lại, điều tra từ trên xuống dưới một lượt. Tất cả sẽ rõ ngay thôi…."

Vận Lam hừ lạnh đáp trả, mặc dù nàng ta mượn công làm tư, nhưng điều này không sai. Liên quan tới ma đạo, không chỉ một lời là có thể nói rõ, cần phải điều tra toàn diện.

Thấy sắc mặt Trương Đình tái nhợt, không dám lên tiếng phản bác. Cái này là địa vị chênh lệch, không dám đối cứng.

Lúc này Phương Thuấn mới chậm rãi mở lời:

"Vận phó, cái này thì ta thấy hơi quá rồi. Thứ nhất, còn chưa tra xét rõ, trong bức thư kia đã viết những gì. Thứ hai, liệu có phải Trương Tung gửi hay không còn chưa quá rõ. Còn nữa, lúc đó ở ngoài đường tương đối hỗn loạn, liệu có phải là người ta đưa thư hay là thứ gì, cũng cần đi tra xét tới những kẻ khi ấy đã chứng kiến. Cuối cùng, tên thủ hạ đã đưa "thứ đó" cho Tề Thanh, còn chưa tìm thấy, rất có thể đây là kế gắp lửa bỏ tay người."

Ông ta liếc xuống một vòng, sau lại nói tiếp:

"Ha ha... trai gái xô xát là chuyện bình thường, ngày nào chẳng có. Đương nhiên, vẫn phải điều tra! Như vậy đi, tạm thời giam giữ Trương Tung, điều tra ngọn ngành. Trương Đình, trước ông hãy đi về, sau đó trình lên một bản danh sách tộc nhân. Trương gia bị phong tỏa, không kẻ nào được ra ngoài nửa bước, ta sẽ cử người tới tra xét, kiểm tra ngọn ngành. Nhớ kỹ... nếu ông gian lận, hậu quả tự chịu."

Nói xong, Phương Thuấn quay qua Tề Phát Tài hỏi:

"Tề gia chủ, ông thấy thế nào?."

Phương Thuấn hỏi câu này rất hay, nếu bên bị hại không có ý kiến, vậy thì ai có thể phản bác gì quyết định của ông đây.

Tề Phát Tài được hỏi tới, ông ta hiểu được dụng ý trong đó. Cái chết của con mình, muốn điều tra nhanh chóng cần phải thể hiện thành ý, ông chắp tay nói:

"Nguyện nghe theo ý các vị, mong sớm ngày bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho con trai của tại hạ…"

Phương Thuấn mỉm cười gật đầu, trong lòng lại trầm như nước đầm.

Lão ta nói nguyện theo ý "các vị" mà không phải là theo ý ông, câu này mang một ẩn ý.

Chính là lão ta đang ra đề, dùng chuyện này để xác định ngày sau nên chọn phe bên nào. Nhưng ông rất nhanh bình thường trở lại, đổi lại là ông thì cũng thế thôi.

Thế là ông nhìn về phía bộ bộ tướng dưới trướng, mở lời dõng dạc:

"Hoàng Thái, việc điều tra Trương gia, xác minh hung thủ gây án. Tiếp đến kiểm tra từng người, không sót một ai, liệu có ma đạo ẩn lấp hay không. Tất cả do ông phụ trách! Vận phó, cô thấy thế nào?."

Vận Lam đang trầm ngâm, nghe được lời này, nàng ta bèn đáp:

"Việc này thành chủ cứ toàn quyền quyết định là được, ta không có ý kiến!."

Vận Lam hiểu rằng, đây chỉ là tiểu tiết, muốn nhờ vào chuyện này lật đổ ông ta, không có khả năng.

Hoàng Thái là bộ tướng trung lập, Phương Thuấn để ông ta điều tra Trương gia, điều này là một nước đi đúng đắn. Trương gia ở phe Phương gia, sẽ không làm ai dị nghị điều gì.

Về phần Trương Tung, gã lúc này đã bị thủ vệ áp giải đi, chỉ có Trương Đình là vui vẻ tiếp nhận.

Dù sao đây đã là kết quả tốt nhất rồi, đổi lại là gia tộc tầng thấp, sợ sẽ là toàn tộc bị giam giữ tra khảo, cũng là bình thường.

Ngay sau đó, Vận Lam lại nói:

"Thành chủ, Tề Thanh không chỉ có một đối thủ là Trương Tung, cần phải điều tra thêm nhiều hướng khác. Nghe nói Tề gia cũng có vài đối thủ trong sáng ngoài tối, không trừ khả năng do bọn họ phía sau. Tiếp đến, ta còn tra được Mệnh Tiêu Tai đang có dự định muốn thông hôn với Tề gia. Lại nói ngay trong nội bộ Mệnh gia đang có tranh đấu, không loại trừ việc này là nhằm vào Mệnh Tiêu Tai…"

Phương Thuấn liếc qua Vận Lam, quả nhiên nàng ta muốn ở sau chọc gậy bánh xe. Trương gia và Mệnh gia đều thuộc phe ông, nay cả hai đều bị Vận Lam lôi ra đâm chém, có thể nói là khiến ông đau đầu.

Tạm gác chuyện nghị sự ở phủ thành, lúc này trong gian phòng của Mệnh Tiêu Tai, ông ta ngồi trước một cái bàn.

Khuôn mặt ông tuy không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy hồ nghi.

Trên bàn, đặt một hộp gỗ đã được mở ra, bên trong là một cuộn giấy cũ kĩ, phai tàn theo năm tháng….

….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play