- Trận chiến Đoạn Tiên Đài kết thúc rồi, bây giờ chúng ta làm gì đây? - Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thì thầm trao đổi với nhau.

Lúc này, Sở lão thái gia Sở Khang Bá xuống khỏi Đoạn Tiên Đài và đi nhanh về phía mọi người. Hắn muốn làm hết bổn phận của chủ nhà, mời mọi người tới Sở gia làm khách, nhân tiện kéo gần quan hệ với những vị tu sĩ tai to mặt lớn này luôn.

Lưu Kiếm Nhất thì ngẩng đầu nhìn về phía người của Hư Kiếm phái đang rút lui. Ánh mắt hắn dời đi, rồi nhanh chóng tập trung lên hai vị linh hoàng lúc trước trợ quyền cho Hư Kiếm phái và phóng uy áp với người Sở gia.

- Ừm, quả nhiên cứ tóm lấy hai tên này đi. Nói không chừng mình làm vậy sẽ khiến sư phụ vui vẻ, rồi mình lại được nhàn tênh cũng nên? - Lưu Kiếm Nhất thầm nghĩ trong lòng.

Nghĩ thế, Lưu Kiếm Nhất bèn cáo từ các tiền bối rồi lặng lẽ đuổi theo đoàn người Hư Kiếm phái đang rút đi, bám chặt hai vị Kim Đan Linh Hoàng nọ.

Để được nhàn rỗi ngồi không, Lưu Kiếm Nhất cũng liều mạng lắm.





Ngay sau khi Lưu Kiếm Nhất bám đuôi theo dõi hai vị Kim Đan Linh Hoàng kia, có hai người yên lặng hiện thân ngay đằng sau hắn. Chính là Linh Điệp Tôn Giả và Vũ Nhu Tử.

Tuy biết đệ tử Lưu Kiếm Nhất của mình đã ở cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm, thế nhưng thấy hắn lén lút theo dõi hai vị linh hoàng thì Linh Điệp Tôn Giả vẫn hơi không yên tâm. Thế là tôn giả dứt khoát đưa Vũ Nhu Tử theo, hai người lặng lẽ đi sau Lưu Kiếm Nhất… Người làm sư phụ đều là như thế cả, vừa muốn cho đệ tử cơ hội tôi luyện, hi vọng nó có thể trải qua mọi loại thử thách, lại vừa lo lắng thử thách phải chăng quá lớn, đệ tử của mình liệu có gặp phải nguy hiểm gì không?





Bấy giờ Sở Khang Bá đã đi tới trước mặt các đạo hữu và mời mọi người đến làm khách ở Sở gia rất nhiệt tình.

Các vị đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 nhất loạt nhìn Bạch Tôn Giả…Bạch Tôn Giả vẫn còn đang loay hoay trên máy tính để sửa meme của mọi người trong nhóm chưa xong. Cả đám âm thầm hít hít mũi.

Được rồi, xem ra Bạch Tôn Giả còn mân mê lâu lắm, thôi cứ đến Sở gia ngồi uống nước đi. Chờ bao giờ Bạch Tôn Giả sửa sang xong đám meme ấy rồi lại xem ngài có an bài gì không vậy.

Đúng lúc này thì có một đệ tử Sở gia cuống cuồng chạy đến.

- Không xong rồi, không xong rồi! Tộc lão, trong tộc xảy ra chuyện rồi! - Đệ tử Sở gia vừa chạy vừa la.

Tộc lão Sở gia nhíu mày, đoạn hỏi:

- Sở Học La, đừng hốt hoảng thế, trong tộc xảy ra chuyện gì?

Đệ tử tên là Sở Học La chạy tới trước mặt mọi người rồi há hốc miệng thở hồng hộc:

- Tộc lão, có người lẻn vào mật thất của tộc ta, lấy mất Kiếm Quyết của Sở gia ta rồi! Hơn nữa đối phương còn thả sương mù ở khu vực quan trọng trong tộc, làm cho rất nhiều người tộc ta vẫn còn hôn mê bất tỉnh!

Sở Học La vừa dứt lời, thì cả trận doanh Sở gia đang hoan hỉ bỗng lặng ngắt.

Kiếm quyết bị trộm mất? Có người đột nhập vào Sở gia?

Tộc lão Sở gia vội hỏi:

- Bây giờ đám trộm ấy đâu rồi?

- Mấy tên giặc ấy bị Sở Sở sư tỷ và bạn của cô ấy giết rồi, nhưng vẫn còn một tên mang Kiếm Quyết chạy mất. - Nói được một nửa, shl bỗng thấy “Sở Sở bản gốc” đang ở bên cạnh Bạch Tôn Giả.

Sở Học La mở to hai mắt:

- Ơ, Sở Sở sư tỷ, sao ngươi lại chạy đến đây rồi?

- Tí nữa ta sẽ giải thích việc này với các ngươi, bây giờ tình huống trong tộc thế nào rồi? - Sở Sở bản gốc xua tay, lên tiếng hỏi.

Sở Học La chẳng hiểu ra sao, thế nhưng vẫn giải thích rõ ràng:

- Trước khi ta tới đây thì người trong tộc đã hành động rồi. Họ chia nhau cứu người trong sương mù, sắp xếp người bảo vệ cửa vào mật thất, sau đó phái ta tới báo tin cho tộc lão và mọi người biết.

Nghe đến đó, lão thái gia Sở Khang Bá nói với tộc lão:

- Văn Ngạn, ngươi mang người trong tộc về trước xem sao, ta sẽ đuổi theo sau.

Tộc lão gật đầu, cáo biệt các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 rồi mang theo một phần lớn tộc nhân nhanh chóng chạy về Sở tộc.





Sở Khang Bá gượng cười một tiếng rồi nói với các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1:

- Khang Bá vốn định mời các vị đạo hữu đến Sở tộc ngồi một lát, để cho ta làm hết bổn phận của kẻ chủ nhà. Ai ngờ… trong nhà lại xảy ra chuyện như thế.

Hoàng Sơn Chân Quân mỉm cười nói:

- Sở đạo hữu, chúng ta không thể đoán trước được những chuyện ngoài ý muốn. Đạo hữu cứ về xử lý chuyện trong tộc trước đi. Đám người chúng ta có lẽ còn phải ở lại khu vực này thêm một thời gian nữa. Lúc nào chúng ta tới làm khách, ngươi đừng ghét bỏ chúng ta đông người ồn ào đấy.

- Đương nhiên là không rồi. Ta sẽ để Sở Sở, Xuân Huỳnh và mấy đệ tử Sở gia nửa ở lại dẫn đường cho mọi người. Chờ sau khi ta về xử lý xong chuyện trong tộc rồi, đạo hữu nhớ cho ta một cơ hội để làm cho trọn bổn phận chủ nhà này đấy. - Sở Khang Bá ôm quyền nói.

Các đạo hữu trong nhóm đều mỉm cười chào Sở Khang Bá. Hắn ngự lên phi kiếm, mau chóng trở về Sở tộc.



- Ơ, giờ không đi đến Sở gia được rồi, chúng ta làm gì đây? - Bắc Hà Tán Nhân hỏi. Chẳng lẽ cả đám cứ ngồi ngây ra ở đây mãi à?

Hắn đang nói thì Bạch tiền bối lên tiếng:

- Ta muốn tổ chức một cuộc thi!

- ? - Các đạo hữu đều quay đầu lại nhìn Bạch Tôn Giả với vẻ tò mò.

- Ta nhớ hình như cuộc đua phi kiếm tổ chức 10 năm một lần của giới tu sĩ sắp bắt đầu rồi phải không? - Bạch Tôn Giả gõ Enter, gửi một đống meme các đạo hữu trong nhóm vào không giang của nhóm Cửu Châu số 1. Sau đó tôn giả đóng notebook lại rồi nhìn về phía mọi người.

- Đua phi kiếm à? Hình như sắp đến thật đấy. Bạch tiền bối muốn chủ trì cuộc đua phi kiếm lần này sao? - Hoàng Sơn Chân Quân hiếu kì hỏi.

Bạn đan.g đọc. truyện tại iREAD..vn.Đôi mắt của Bạch Tôn Giả sáng ngời lên, hắn đáp:

- Không phải, trong cuộc đua phi kiếm chẳng có hạng mục nào ta tham gia được cả. Cho nên ta muốn đưa ra một hạng mục thi đấu mới!

Nếu bây giờ mà Bạch Tôn Giả có kính ở đây, ngài ấy đẩy gọng kính một cái, để cho mắt kính chiết xạ ra ánh sáng trí tuệ ngời ngời thì lại càng tuyệt hơn.

Bắc Hà Tán Nhân ham vui hỏi luôn:

- Hạng mục thi đấu mới á? Cũng là thi phi kiếm sao?

- Không phải phi kiếm. - Bạch tiền bối nói rất thản nhiên: - Ta ấy à, muốn tổ chức một cuộc đua máy kéo có tay cầm!

Lặng ngắt!

Như tờ!

Trong phạm vi trăm thước quanh đó, bầu không khí tĩnh mịch đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

- Bạch tiền bối à, hình như ban nãy tai ta bị làm sao ấy, nghe chẳng rõ gì cả. Đua cái gì cơ? - Cuồng Đao Tam Lãng móc lỗ tai, hỏi lại.

- Đua - máy - kéo - có - tay - cầm! - Bạch Tôn Giả nói rõ từng từ, nói xong còn bổ sung thêm: - Cái loại bốn bánh mà có thùng xe ấy.

- Phụt! - Sở Sở cô nương phá lên cười.

Xin hãy lượng thứ cho cái sự dễ cười của Sở Sở cô nương. Cô cứ nghĩ đến việc một đám tu sĩ tiền bối gồm cả đạo trưởng, đại sư, tiên tử, quẻ sư, đao khách, kiếm khách trước mắt này, mỗi người lấy một chiếc máy kéo có tay cầm…

Sau đó nào tiên tử, nào đại sư, nào đạo trưởng, ai nấy đều cầm cần điều khiển máy kéo trong tay, cắm vào đầu máy rồi ra sức đong đưa lắc lư…

Hình ảnh đó thực sự là quá đẹp mà.

Thế còn chưa hết, sau khi máy kéo khởi động còn phun ra một luồng khỏi đen cuồn cuộn nhé. Và một đám tiên tử, đại sư, đạo trưởng ngồi trên máy kéo, lao ra trường thi theo mỗi nhịp xe rung…

Không ổn rồi… tức ngực quá! Quên mất tiêu mình bị thương vẫn chưa lành, cười một cái động đến vết thương rồi.

Đau muốn chết mà vẫn buồn cười không chịu được, sắp bị nội thương đến nơi mất thôi.





Một đám đạo hữu ở hiện trường đều ngu người đứng đực ra.

Bọn họ không ngừng móc lỗ tai, ôm ấp hi vọng mong manh là mình vừa mới nghe nhầm.

Cứ tưởng tượng ra cái cảnh mình lái máy kéo có tay cầm ra đường là họ đã không biết phải hình dung ra sao nữa.

Hơn nữa đây không phải điểm quan trọng nhất. Điểm quan trọng nhất chính là ý của Bạch Tôn Giả kia kìa! Ngài ấy muốn tổ chức cuộc đua máy kéo có tay cầm này cùng với cuộc đua phi kiếm 10 năm một lần luôn!

Người đến tham gia và đến xem cuộc đua phi kiếm 10 năm một lần là tu sĩ khắp trời nam đất bắc, khỏi nói cũng biết đông đảo đến mức nào. Giữa tình cảnh ấy mà một đám đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 xách máy kéo có tay cầm ra, cầm cần điều khiển lái rầm rầm vào thi đấu thì còn biết giấu mặt đi đâu?

Đến lúc đó, sự kiện “Đua máy kéo có tay cầm” chắc chắn sẽ lan truyền chóng mặt khắp toàn bộ giới tu chân theo lời bàn tán của tu sĩ mọi miền mất.

Đừng mà, đừng mà, xin đừng làm thế mà!

Nhất định phải ngăn cản Bạch tiền bối tổ chức cuộc đua máy kéo có tay cầm này mới được!

Nhật định phải tìm ra một cái cớ thật hoàn mỹ để ngăn ngài ấy lại!

- Bạch tiền bối, tốc độ của máy kéo có tay cầm chậm lắm, tối đa cũng chỉ đi được có hai ba mươi mã thôi, chán chết đi được. Chúng ta đổi sang phương tiện giao thông khác có được không? Như là đua xe chẳng hạn? - Bắc Hà Tán Nhân không hổ là thánh đấu sĩ của nhóm Cửu Châu số 1. Ngài tìm ra một lý do cực kì xác đáng, đi tiên phong phát động thế công với Bạch Tôn Giả.

- Cho nên cuộc đua mà ta muốn tổ chức không phải là đua máy kéo có tay cầm bình thường. - Bạch Tôn Giả nói rất chi là bình thản: - Chúng ta phải cải tạo những chiếc máy kéo có tay cầm đó. Dùng cách gì cũng được, pháp thuật, phù văn, trận pháp, máy móc… miễn làm cho nó nhanh hơn, mạnh hơn được thì thôi! Chỉ cần nó vẫn là máy kéo có tay cầm là được! Cho nên phương diện tốc độ ngươi khỏi lo đi!

Bắc Hà Tán Nhân, - 1000, bại trận.

Cuồng Đao Tam Lãng lập tức nhận cờ tiến tới:

- Bạch tiền bối, máy kéo có tay cầm chỉ chạy được trên đất bằng thôi, chẳng kích thích gì hết. Thế thì còn không thú vị bằng đua phi kiếm bình thường ấy chứ!

- Việc này ngươi cũng không cần lo lắng, ta đã nghĩ tới từ sớm rồi. - Bạch Tôn Giả vươn tay chỉ về một phía xa xăm: - Nếu đường đua chỉ ở mặt đất thì không đủ kích thích thật. Cho nên chúng ta sẽ bổ sung thêm năng lực “chạy trên mặt nước” cho máy kéo có tay cầm. Đến lúc thi đấu thì sắp xếp địa điểm thi đấu ở bên bờ biển. Nửa đầu đường đua thì cho chạy trên đất, đoạn giữa sẽ đua trên mặt biển, còn có thể nghĩ tới những đường đua kích thích hơn nha! Chúng ta cưỡi gió đạp sóng trên mặt biển, chắc chắn là sẽ thú vị lắm!

Cuồng Đao Tam Lãng, -1000, KO.

Tiếp đó, Bạch Hạc Chân Quân đứng lên. Vì thân phận “nhân viên chuyển phát nhanh” mà Bạch Hạc Chân Quân luôn ra sức co cụm thành một cục, làm nhạt đi cảm giác tồn tại của mình để tránh bị các đạo hữu khác chú mục vào.

Thế mà bây giờ hắn lại đứng ra.

- Bạch tiền bối! - Bạch Hạc Chân Quân nói vô cùng nghiêm túc.

Các đạo hữu không khỏi nhìn chằm chằm vào Bạch Hạc Chân Quân. Bạch Hạc Chân Quân dám đứng ra cơ á? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?

Bạch Tôn Giả:

- Ừ?

- Bạch tiền bối! Ta giơ cả hai tay hai chân và ba đôi cánh để ủng hộ kế hoạch của người! Cuộc đua máy kéo có tay cầm thực sự là cực kì ý nghĩa! Ta tán thành! Ta sẽ là người tham gia đầu tiên! - Bạch Hạc Chân Quân vẫn cực kì nghiêm túc.

Các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 nghiến răng ken két. Không biết cuộc đua máy kéo có tay cầm của Bạch Tôn Giả có cho phép xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn không? Nếu mà cho phép á, một đám đạo hữu ở đây đều cân nhắc đến việc tặng Bạch Hạc Chân Quân vài cái sự cố giao thông để hắn nhớ kĩ cả đời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play