Qua ngày giỗ của vợ chồng Khương gia khoảng mấy ngày, chính là sinh nhật của Khương Mục.

Mấy năm đầu Khương Mục tới Tạ gia thì đều không tổ chức sinh nhật, vợ chồng Tạ gia cũng biết tuy rằng hắn không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn khổ sở, cho nên cũng chỉ dặn phòng bếp làm một chén mì trường thọ, lén lút đặt quà lên đầu giường Khương Mục.

Đọc truyện tại 

Mãi cho đến năm Khương Mục mười tám tuổi, vợ chồng Tạ gia mới chính thức tổ chức tiệc sinh nhật thay hắn một lần, mời rất nhiều bạn bè khách quý, tuyên bố người thừa kế của Khương gia đã trưởng thành, có thể chính thức tiếp nhận tài sản mà ba mẹ hắn đã để lại năm đó.

Mấy năm qua cứ liên quan tới việc chọn quà sinh nhật cho Khương Mục là Tạ Nhiên đều buồn bực đến mức trọc đầu, đặc biệt cậu còn cầm thẻ của Khương Mục, mỗi lần cà thẻ mà vượt qua giá đồ bình thường mà cậu hay mua, Khương Mục đều có thể đoán được đó là quà năm ấy của hắn.

Một chút bất ngờ cũng không có.

Nhưng lần đầu tiên trong năm nay, Tạ Nhiên có một món đồ rất muốn đưa cho Khương Mục.

“Em đã đặt chỗ trên tầng cao nhất của cao ốc Dung Vân vào buổi tối, anh nhớ về sớm một chút.” Tạ Nhiên mặc áo ngủ tiễn Khương Mục ra cửa, thấy phòng khách không có ai, liền đỏ mặt ghé vào trong lòng ngực của Khương Mục, ôm lấy Khương Mục hôn một lát.

Khương Mục ấn cả người cậu lên tường, một chân chen vào giữa hai chân của Tạ Nhiên, không nhẹ không nặng mà đỉnh đỉnh hai phát, Tạ Nhiên lập tức hít hà một hơi, bấu chặt vào cánh tay của Khương Mục.

“Em đang mời anh đi hẹn hò ư? Nhiên Nhiên.” Khương Mục đầy mặt ngậm cười hỏi cậu.

Tạ Nhiên ngượng ngùng gật đầu, nhưng rồi lại ra vẻ đứng đắn nói, “Em đang mời mối tình đầu của em đi ăn tối với em.” 

Cụm từ “mối tình đầu” này khiến Khương Mục không nhịn được cong cong khóe miệng, hắn ngậm lấy vành tai của Tạ Nhiên, đầu lưỡi giống như một con rắn linh hoạt, lướt qua lỗ tai trắng trẻo mềm mại của Tạ Nhiên, thấp giọng nói, “Mối tình đầu của em đồng ý, hắn rất vui vẻ.”

Cả người Tạ Nhiên đỏ bừng tựa như sắp bốc hơi, đẩy Khương Mục ra ngoài, “Mau đi làm, sinh nhật cũng phải làm việc nghiêm túc, em nghe thấy chị An Quân nói hôm nay anh có hội nghị quan trọng.”

Khương Mục lưu luyến đi ra ngoài, rất có xúc động muốn đóng gói cả Tạ Nhiên mang đi làm theo. 

Tới khi đẩy được Khương *hoạ thuỷ* Mục ra khỏi cửa, Tạ Nhiên mới sờ sờ gương mặt đang nóng lên của mình, bình tĩnh lại.

Đọc truyện on 

Cậu lạch bạch chạy lên tầng, lại nhìn thoáng qua món quà mà mình chuẩn bị, tự giác cảm thấy vừa lòng, mới vén tay áo chạy vào phòng bếp.

Đầu bếp nữ nhà cậu đang cười híp mắt chờ cậu, trên bàn đặt một đống bột mì bơ kem, còn có các loại trái cây tươi nhiều màu sắc.

Đầu bếp nữ là người đã trợ giúp cậu mấy ngày nay, giúp cậu thực hành làm bánh sinh nhật như thế nào, cũng giúp cậu trộm tiêu hủy sản phẩm thất bại.

Tạ Nhiên mặc một cái tạp dề chân mèo màu hồng nhạt vào, lấy cái cân nhỏ ra, “Bắt đầu đi.”



Hôm nay Khương Mục quả thật tan làm rất sớm, toàn bộ công ty đều thấy được tổng tài đại nhân đang rất nóng lòng trở về nhà, thư ký An Quân đã theo hắn lâu rồi, cho nên cũng biết hôm nay là sinh nhật của Khương Mục.

Nhưng mấy năm qua chưa từng thấy Khương Mục vui vẻ như vậy.

“Năm nay Nhiên Nhiên cứ nhất quyết phải tổ chức sinh nhật cho tôi, ngăn cũng không được.” Khương Mục “thản nhiên” nói, giống như chỉ đang nói về một chuyện nhỏ không quan trọng gì, văn kiện trong tay đã xem nửa ngày nhưng vẫn dừng lại ở trang đó.

Anh cứ đắc chí đi, An Quân điên cuồng mắng chửi ở trong lòng, hôm nay anh đã quẹo qua quẹo lại nói tám lần rồi đấy!

Nhưng thân là một thư ký đạt tiêu chuẩn, cần phải cổ vũ ông chủ nhà mình.

“Dù sao thì tiểu thiếu gia cũng thân với ngài nhất, đương nhiên sẽ nhớ đến ngài rồi.” An Quân cười tủm tỉm khen.

Thần sắc của Khương Mục nhu hòa trong chớp mắt.

“Hôm nay cô cũng trở về sớm một chút đi, sẽ cho cô phí mua sắm, đi dạo phố đi, làm cái gì cũng được.” Khương Mục nói.

Giám đốc Khương anh minh! An Quân quyết định thu hồi mấy lời mắng chửi Khương Mục, hận không thể tổ chức sinh nhật cho hắn mỗi ngày, một năm 360 lần.

7 giờ tối, Khương Mục đúng giờ xuất hiện ở tầng cao nhất của cao ốc Dung Vân.

Tạ Nhiên muốn tạo ra một buổi hẹn hò trọn vẹn, cho nên bọn họ tách ra xuất phát tới cao ốc Dung Vân, một người từ nhà một người từ công ty.

Khương Mục đi vào, đã thấy Tạ Nhiên mặc com-lê đẹp đẽ đang ngồi một mình ở bên cửa sổ đợi hắn.

Ở trên tầng cao nhất của cao ốc Dung Vân có thể nhìn thấy được sao trời, lúc này Tạ Nhiên của hắn đang đứng bên dưới bầu trời đầy sao ấy. Trong phòng rất tối, gương mặt Tạ Nhiên tựa như được bao phủ một tầng ánh sáng mông lung, tây trang màu đen bó sát vào vòng eo mảnh khảnh của cậu, chỗ tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Cho dù vẫn cách khá xa, nhưng Khương Mục vẫn có thể thấy được nụ cười ngượng ngùng trên gương mặt cậu.

Hắn chú ý tới bó hoa hồng được đặt trên bàn, đỏ rực như lửa, giống như cảnh tượng trong một bộ phim theo motip cũ.

Nhưng Khương Mục quyết định từ hôm nay trở đi sẽ liệt kê hoa hồng vào danh sách loài hoa mà hắn thích nhất.

Tạ Nhiên vươn tay về phía hắn, “Ngài Khương, em rất vui vì anh đã tới.”

Tạ Nhiên rất muốn để bản thân mình trông đẹp trai hơn chút nữa, nhưng cậu vừa nói xong câu đó thì đã không kìm nén được, bật cười một tiếng.

Cậu đi tới ôm lấy eo của Khương Mục, nhón chân hôn lên môi hắn.

“Ngài Khương, em rất vui.” Cậu chớp đôi mắt nhìn Khương Mục, “Em căng thẳng đến sắp đổ mồ hôi luôn rồi.”

Khương Mục cũng ôm lấy cậu, “Sao em phải căng thẳng? Sợ anh không tới sao?” 

Tạ Nhiên cũng nói không biết sao mình lại căng thẳng, rõ ràng biết Khương Mục yêu mình đến không thể tự kiềm chế, cậu vẫn cả ngày lo được lo mất. Có thể là bởi vì, đây là một ngày quan trọng nhất trong đời cậu.

Trong cả quá trình dùng bữa, Tạ Nhiên đều hơi thất thần, bít tết tươi mới ăn vào trong miệng cũng không nếm ra vị gì, cả người đều có chút mơ mơ hồ hồ.

Khương Mục cảm thấy thú vị, uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó cực kì lễ phép, đứng lên, tay bao lấy cằm Tạ Nhiên, bón ngụm rượu này qua.

Hắn liếm sạch sẽ từng giọt rượu còn lưu lại trên môi Tạ Nhiên, dưới ánh đèn, gương mặt tuyệt sắc kia của Khương Mục giống như yêu tinh hại người.

“Anh không có lực hấp dẫn đến vậy sao? Tạ thiếu gia.” Hắn thong dong nhìn Tạ Nhiên đỏ mặt, suýt chút nữa là không cầm nổi dao nĩa, “Ăn cơm với anh mà còn không chuyên tâm như thế.”

Hắn hạ giọng, lại tiến đến bên tai Tạ Nhiên, “Nếu còn không chuyên tâm, anh sẽ đè em lên cái bàn này rồi lột sạch. Sau đó đè em trên cửa sổ, làm em ngay giữa trung tâm thành phố.”

Khương Mục nói xong câu đó liền ngồi trở về, bưng chén rượu lên uống một ngụm, gương mặt hắn hơi hồng nhạt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ tỉnh táo.

Hiển nhiên hắn không say.

Tạ Nhiên suýt chút nữa bị sặc nước miếng.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy được bộ mặt này của Khương Mục, Khương Mục là anh của cậu, là chỗ dựa của cậu, trước nay cậu chưa từng nhìn thấy Khương Mục…

Lưu manh như vậy.

Trong nháy mắt cậu nhớ lại căn phòng cũ của Khương Mục, quyển sách nhỏ trong két sắt, bên trên đó tràn ngập ảo tưởng về cậu.

Cậu đột nhiên cảm thấy, có lẽ Khương Mục không hẳn là đang nói đùa.

Khương Mục ngồi đối diện nhìn bộ dạng kinh hoảng bất định của Tạ Nhiên, đột nhiên có phần hối hận vì đã đồng ý ra ngoài hẹn hò với cậu, đáng ra bọn họ nên ở trong nhà, một nơi chỉ có hai người bọn họ, hắn có thể ôm Tạ Nhiên vào trong ngực đút cơm, cũng có thể tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Tạ Nhiên.

Còn có thể… Tùy thời tùy chỗ, hôn lên từng vị trí trên cơ thể cậu.

Trong lúc nhất thời, sóng não của hai người chập lại với nhau, đều hy vọng bữa cơm này sớm kết thúc.

Đến khi món điểm tâm cuối được đưa lên, Tạ Nhiên mới thở ra nhẹ nhàng, một chiếc bánh sinh nhật được làm cẩn thận, tuy rằng không phải quá cầu kì, nhưng bên trên gắn đầy dâu tây đỏ rực, ngược lại cũng có vẻ đáng yêu.

Phục vụ đã rời đi theo sắp xếp của Tạ Nhiên, giờ phút này, trong không gian u ám chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài chính là cảnh đêm thành phố, ánh đèn lộng lẫy giống như một dải ngân hà đang chuyển động.

Tạ Nhiên chuẩn bị món quà đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội được mang lên sân khấu. 

Tạ Nhiên dành ra nửa phút xây dựng tâm lý cho bản thân, sau đó cầm lấy bó hoa hồng kia, quỳ một gối ở trước mặt Khương Mục.

Khương Mục ngây ngẩn cả người, “Nhiên Nhiên…”

“Anh đừng nói chuyện.” Tạ Nhiên nhanh chóng cắt ngang hắn, cậu phát hiện tay mình có hơi run, gian nan lôi hộp đựng trang sức từ trong bó hoa hồng ra.

Cái hộp này cũng là do cậu đặt làm, cần khá gấp, khắc hoa văn chìm là chữ “Mục” trong Khương Mục.

Cậu liếc mắt nhìn Khương Mục một cái, mở hộp ra, một chuỗi trân châu phỉ thúy xanh biếc nằm ở bên trong, an tĩnh giống như một giấc mộng phù du, xa xăm.

Cậu nâng chuỗi trân châu phỉ thúy này lên trước mắt Khương Mục.

Chiếc vòng màu xanh lục đậm, làn da Khương Mục thì trắng như mây mù, màu xanh này cực kì tôn lên nước da hắn.

Chỉ là cái vòng trân châu ấy, rõ ràng là trang sức của phái nữ.

“Đây là mẹ của em để lại cho em, mẹ nói, mẹ nói…” Tạ Nhiên hít vào một hơi, “Mẹ nói phải đưa cho vợ của em.”

“Đây là vật gia truyền của Doãn gia – gia tộc của mẹ em, nếu anh nhận, chính là người yêu của em, cả đời cũng không được đổi ý, bằng không tổ tiên Doãn gia và Tạ gia đều sẽ đội mồ lên tìm anh.” Tạ Nhiên rất nghiêm túc gật đầu. 

Khương Mục có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ và ấm áp, hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Tạ Nhiên, nhìn Tạ Nhiên giơ hoa hồng và vật gia truyền lên cao, cầu hôn hắn.

“Ngài Khương Mục, ngài có bằng lòng chấp nhận ngài Tạ Nhiên làm người yêu của ngài không?”

Khương Mục không trả lời ngay lập tức.

Hắn nhìn Tạ Nhiên, gương mặt Tạ Nhiên vẫn rất non nớt, cậu chỉ như một đứa trẻ, trong ánh mắt vĩnh viễn lóe lên vẻ ngây thơ.

Hiện giờ đứa nhỏ này lại cầu hôn hắn, nâng trái tim trẻ trung, chân thành tha thiết ra, cầu hôn một kẻ ti tiện, đã từng không từ thủ đoạn cưỡng ép cậu là hắn đây.

“Nhiên Nhiên…”

Hắn kéo Tạ Nhiên lên, ôm vào trong lồng ngực, hoa hồng nhuộm đỏ khoé mắt và cả đuôi lông mày của bọn họ.

“Anh phải may mắn tới cỡ nào, mới có thể được bên em nốt quãng đời còn lại như vậy.”

Hắn hôn lên khóe mắt của Tạ Nhiên, hôn lên lông mi cậu, hôn lên bờ môi của cậu, hương hoa hồng và vị ngọt của bánh kem hoà quyện trong không khí.

“Nhiên Nhiên, em phải biết rằng, một khi anh đã nhận chuỗi vòng này, em sẽ không còn đường lui nữa.” Hắn nhìn vào mắt Tạ Nhiên, trong giọng nói hàm chứa nguy hiểm, “Em chỉ có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên anh, không thể yêu bất kì ai ngoại trừ anh.”

“Vậy thì cứ để cho không còn đường lui đi.” Tạ Nhiên nhỏ giọng trả lời, cậu lấy chuỗi trân châu phỉ thuý từ trong hộp ra, vòng từng vòng một lên tay của Khương Mục, có hơi rộng.

“Cái vòng cổ này, đợi trở về sửa thành vòng tay đi.” Cậu nhỏ giọng bàn bạc với Khương Mục, “Năm đó mẹ em cũng không dự đoán được em sẽ tìm một người con dâu là nam, bằng không mẹ nhất định sẽ để lại cho anh cái nhẫn ban chỉ.”

Tạ *cực kỳ giàu có* Nhiên, “Đợi trở về xem mẫu, xong sẽ tìm thêm cho anh hai món đồ xứng với anh hơn.” Đã hoàn toàn quên mất toàn bộ tài chính nhà mình đều nằm trong tay Khương Mục.

Lần này Khương Mục bật cười thật sự, hắn ôm Tạ Nhiên, đút một muỗng bơ kem vào miệng của Tạ Nhiên.

“Thật hy vọng bây giờ đang ở nhà.” Khương Mục nói với Tạ Nhiên.

Tạ Nhiên nhất thời không hiểu nổi.

Khương Mục lại thò lại gần, nhỏ giọng nói một câu gì đó ở bên tai cậu.

Sau khi nghe rõ, Tạ Nhiên đau đớn kịch liệt mà nghĩ, người yêu của mình đúng là một tên sắc lang.

Nhưng ngay sau đó cậu cũng tiến đến bên tai Khương Mục, nhỏ giọng nói, “Thật ra em đã đặt phòng ở dưới tầng — phòng tổng thống dành cho tuần trăng mật.”

Khương Mục nhìn chằm chằm vào cậu vài giây, phát hiện hôn nhân quả thật có thể thay đổi một người, Tạ Nhiên thẹn quá thành giận đấm hắn một quyền.

Nhưng mà hai mươi phút sau, bọn họ vẫn ngã xuống cái giường trong phòng dành cho tuần trăng mật.

Dưới ánh đèn Tạ Nhiên tựa như một miếng bánh sữa màu trắng, mang theo chút hồng nhạt thẹn thùng, lại vừa ngoan vừa mềm.

Khương Mục nắm lấy tay cậu, hôn hôn ấn đường của cậu.

“Anh yêu em, Tạ Nhiên.” Hắn nghiêm túc nói.

Từ năm em mười lăm tuổi cho tới hiện tại, chưa bao giờ thay đổi.

“Em cũng yêu anh.”_Hoàn chính văn_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play