Sau khi thần niệm của tu sĩ có cảnh giới tối cao như Đại Thừa được tỏa ra, người ấy có thể thấy mọi chuyện trong vòng mấy trăm dặm.
Con Phi Kiêu đốm kia có kích thước rất lớn, một sải cánh ước chừng phải 30m, móng vuốt sắc bén vô cùng. Toàn thân nó được bao phủ bởi lớp lông xám trắng, trên chiếc lưng rộng lốm đốm vài điểm đen. Mới sáng ra, con Phi Kiêu đã chao liệng trên trời, có vẻ như đang tìm kiếm con mồi.
Có vị tu sĩ tinh mắt trông thấy nó. Nó cũng nhìn thấy đám người tu chân.
Tình thế này, không biết ai mới là con mồi đây. Con Phi Kiêu rít lên rồi lao ầm ầm về phía các tu sĩ đứng dưới.
Nó lao nhanh vun vút, chỉ để lại một vệt mờ trên không trung. Móng vuốt của nó quắp nát đầu của một tu sĩ bất cẩn như bóp nát một quả dưa hấu chín rục.
Đám người mau chóng tản ra, vừa núp dưới gốc cây hay đá lớn, vừa quăng bùa quăng phép về phía con linh thú.
Rõ ràng đây không phải lần đầu họ gặp đòn đánh úp của nó, ai cũng đều có kinh nghiệm ứng đối. Con Phi Kiêu kêu lên lảnh lót một tiếng rồi lại bay lên cao, xoay xoay một vòng trên không trung, đoạn, nó lao xuống lần nữa, dùng mỏ cắn đôi người một tu sĩ chưa kịp trốn đi.
Ba người của Quan Nhạc Phái sợ hãi trước tình cảnh này. Nếu Quỳ Mão không đẩy, chắc họ vẫn đứng ngây ra đó, không biết trốn đi.
Trịnh Uyên hoảng hốt vô cùng, “Con Phi Kiêu này lợi hại thật! Bảo sao nhiều người quây bắt mà vẫn không làm gì được nó.”
Trái tim của cậu sư điệt từng liều lĩnh đòi Kỳ Thí Phi bồi thường đập thình thịch từng hồi, mặt mũi hắn ta trắng bệch đi, “Sư thúc, nó lợi hại như vậy, chúng ta có bắt được không?”
Trịnh Uyên cũng không chắc chắn, nhưng không thể nói ra lời gì khiến sư điệt mất niềm tin, “Nó chẳng qua chỉ là một linh thú có trí tuệ mà thôi, không thắng nổi chúng ta đâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị hàng phục!”
Sư điệt rất tin tưởng Trịnh Uyên nên nghe hắn nói vậy cũng không còn lo lắng nhiều như nãy nữa.
Quỳ Mão sử dụng pháp thuật ẩn nấp theo thói quen, hắn đã trốn sang nơi khác, nhóm người của Quan Nhạc Phái bất giác mất dấu hắn từ bao giờ.
Kỳ Thí Phi có thể tiêu diệt con Phi Kiêu này một cách dễ dàng, nhưng giờ y đang đóng vai Bạch Dương Phàm nên chỉ có thể sử dụng pháp thuật phù hợp với cảnh giới Ngưng Hồn, điều này có chút vướng víu. Quỳ Mão lại khác. Chưa từng có người gặp hắn, nên cũng chẳng ai biết khả năng của hắn thế nào.
Chiếc áo khoác được làm từ lông tơ của Thanh Đế Âu có thể thích ứng với mọi loại pháp thuật, Quỳ Mão không cần tốn chút công sức nào đã có thể nương theo ngọn gió để phi lên. Hắn linh hoạt như con chim hải âu khi chao liệng giữa sóng biển cuộn trào.
Người của Thiên Lâm Phái và Ngự Linh Tông chịu trách nhiệm chính cho việc thu hút sự chú ý của Phi Kiêu, những người từ môn phái nhỏ hoặc tán tu thì tản ra, đứng bên tấn công.
Đây là trận thế mà họ thiết lập được sau một khoảng thời gan trui rèn. Dù Thiên Lâm Phái và Ngự Linh Tông đang cạnh tranh với nhau, nhưng họ biết rằng nếu chia rẽ thì sẽ bị con Phi Kiêu đánh bại, tạm thời phải hợp tác với nhau thì mới thành công được.
Xui xẻo là những tu sĩ này muốn bắt sống Phi Kiêu, còn nó thì có thể giết thỏa thuê.
Nhóm Thiên Lâm Phái dùng pháp thuật trói rất điêu luyện. Mỗi khi con Phi Kiêu bay qua, họ đều dùng chân nguyên để trói cổ nó lại, định bụng thuần phục nó như thuần phục ngựa.
Nhưng con linh thú này cảnh giác và linh hoạt vô cùng, pháp thuật ấy còn chưa trùm được lên đầu mà nó đã lấy vuốt cào nát, khiến lần nào Thiên Lâm Phái cũng vồ hụt.
Tu sĩ của Ngự Linh Tông thì lại dùng bùa. Thứ bùa này có thể tạo ra một loại keo rất dính. Họ định dính cánh con Phi Kiêu lại, để nó rơi xuống, không phản kháng được gì.
Những tu sĩ khác thì không có phương pháp đặc biệt gì, chỉ tấn công bằng pháp thuật truyền thống, cũng không có chuẩn bị trước cho lần vây bắt này.
Giữa hai phương pháp của Thiên Lâm Phái và Ngự Linh Tông thì phương pháp của Ngự Linh Tông ổn hơn. Nếu làm theo cách của Thiên Lâm Phái thì dù có trói được con Phi Kiêu, họ cũng sẽ bị nó kéo lên trời giết chết. Cách của Ngự Linh Tông thì có tính khả thi rất lớn, chỉ cần quăng trúng bùa vào con linh thú là được.
Đấy là quan điểm của đa số những người ở đây. Giờ chỉ cần đợi xem vận may của Ngự Linh Tông thế nào.
Để thứ bùa này có thể nổ chính xác trên người Phi Kiêu, Ngự Linh Tông đã chết một người, thương nặng ba người.
“Có ai thấy Bạch Dương Phàm không?” Phan Văn Khuê – người có tu vi cao nhất trong phe đệ tử trưởng lão – hỏi người bên cạnh với giọng nôn nóng. Người này chính là một trong số kẻ từng thân thiết với Phùng Tùng Đức, tên là Bùi Lạp, hắn đã nhanh chóng kiếm được ô dù mới cho mình.
“Không thấy bóng dáng của hắn đâu, khéo nhìn con Phi Kiêu hung dữ thế này nên đã sợ vỡ mật rồi chăng?” Bùi Lạp châm chọc.
Vì Bạch Dương Phàm tác động nên Phùng Tùng Đức mới bị cấm túc. Vốn Bùi Lạp đã là kẻ vừa hâm mộ lại vừa ghen tị Bạch Dương Phàm, nên sau chuyện ô dù của mình là Phùng Tùng Đức bị lật đổ, gã lại càng căm hận y.
“Bạch Dương Phàm không phải kẻ hèn nhát như vậy.” Phan Văn Khuê liếc nhìn Bùi Lạp một cái, dù hắn và Bạch Dương Phàm không hợp nhau, nhưng hắn sẽ không đánh giá thấp đối thủ, “Dù thế nào chăng nữa thì chúng ta nhất định phải bắt được con Phi Kiêu này! Không được để Bạch Dương Phàm cướp mất!”
Đây cũng là một lần so đấu giữa phe trưởng lão và phe tông chủ. Trong trận đấu lần trước, Phan Văn Khuê đã nín giận lâu rồi, vậy nên hắn muốn nhân dịp này này cho Bạch Dương Phàm một bài học.
Hắn không dám giết chết Bạch Dương Phàm, nhưng lặng lẽ khiến y chịu khổ thì cũng được.
“Để đệ lên lần này.” Sư đệ của Phan Văn Khuê thấy Phi Kiêu bay tới, bèn nói.
“Được. Đệ cẩn thận chút.” Phan Văn Khuê gật đầu.
Từ Kiên nhân lúc đồng môn dùng pháp thuật che thân hình của mình để bất ngờ bay về phía Phi Kiêu. Hắn dự định bay lên cao, rồi lao xuống lưng nó, sau đó dùng bùa để bắt lại.
Kế hoạch của Từ Kiêm rất ổn, hắn ra tay cũng nhanh. Khi Phi Kiêu lượn trên bầu trời thì hắn đã phóng lên, đợi tới khi nó bổ xuống thì rơi xuống lưng nó.
Con Phi Kiêu này có nhiều kinh nghiệm trong việc đánh nhau với đạo tu. Nhóm tu sĩ của Phan Văn Khuê không phải những kẻ đầu tiên muốn bắt nó. Nhưng lần trước, chúng phải rút lui. Thế là đủ hiểu năng lực của nó thế nào.
Luồng khí bất thường khi Từ Kiên rơi xuống khiến con linh thú ngàn năm này xoay người lại rất tỉnh táo, rồi quay cuồng giữa không trung. Điều này làm Từ Kiên không thể rơi chính xác xuống sống lưng nó. Khoảng cách giữa hắn và con Phi Kiêu đang gần quá, đôi bên chao qua chao lại, hắn nhân cơ hội này để kích hoạt bùa rồi quẳng qua chỗ nó.
Đây là lần mà lá bùa có thể tiếp cận Phi Kiêu ở khoảng cách gần nhất từ trước tới giờ. Nó phản ứng rất nhanh, nhưng không tránh được hoàn toàn.
Con Phi Kiêu kêu lên một tiếng giận dữ. Một cánh của nó bị thứ chất keo bọc lấy. Nó rơi xuống như con diều đứt dây.
Những đạo tu đứng dưới hoan hô, rồi rời khỏi chỗ trốn, chạy về phía con Phi Kiêu rơi xuống.
“Tất cả không được nhúc nhích! Con Phi Kiêu này là do Ngự Linh Tông chúng ta săn được!” Bùi Lạp rống lên.
Người của Thiên Lâm Phái chạy nhanh nhất, xa xa có tiếng châm chọc của họ vang lên, “Chuyện đó thì không chắc, nó rơi vào tay ai còn chưa biết đâu!”
“Đừng có mà quá quắt!” Bùi Lạp giận nghiến răng nghiến lợi, không ngờ Thiên Lâm Phái lại không biết điều như vậy.
Phan Văn Khuê không nói gì, chỉ lao tới nơi con Phi Kiêu rơi xuống.
Những người có tu vi cao nhất của nhóm Thiên Lâm Phái tới ngay sau Phan Văn Khuê, họ cùng tiến về phía con Phi Kiêu đang giãy dụa, ai nấy điều muốn mình là người đầu tiên kiểm soát được nó.
Nhưng họ đã xem thường con linh thú này quá rồi. Đợi khi đám tu sĩ này tới gần, hai chiếc đùi cường tráng của con Phi Kiêu đạp đất đứng dậy, móng vuốt sắc bén để lại dấu tích sâu hoắm trên mặt đất, một bên cánh của nó dang ra, hướng về phía những kẻ đang chạy tới.
“Chi—–” Nó vỗ mạnh một cái, cơn lốc xoáy xuất hiện, khiến những kẻ không kịp đề phòng ngã chổng vó, lăn lộc cộc như quả hồ lô.
Phi Kiêu vẫn thù dai và không chịu buông bỏ như cũ. Nó nhấc chân, lao đi vun vút, đuổi theo những tu sĩ này. Con linh thú cúi đầu, chiếc mỏ cứng mổ một cái, cánh tay của tên đi đầu trong nhóm Thiên Lâm Phái đã bị xé rời.
Hắn kêu lên thảm thiết. Những đệ tử Thiên Lâm Phái khác sợ đến mụ đầu, hồn vía lên mây.
Phi Kiêu xé toạc tên tu sĩ này, ánh mắt sắc bén và giận dữ của nó nhìn chằm chằm vào mấy kẻ trước mặt.
Phan Văn Khuê lấy lại bình tĩnh, hô lớn, “Đánh!”
Bấy giờ, những người còn lại như mới choàng tỉnh khỏi sự sợ hãi. Muôn vẻ pháp thuật bắn về phía con Phi Kiêu.
Lông vũ của Phi Kiêu có tính phòng thủ rất lớn, trải qua ngàn năm tôi luyện bằng linh khí, tự thân nó đã hình thành lớp bảo vệ, phản xạ lại các loại pháp thuật. Trước chúng tu sĩ đánh không tới, mà giờ đánh tới thì mới nhận ra rằng hiệu quả tấn công của pháp thuật vô cùng nhỏ.
Phi Kiêu giơ bên cánh lành lặn của mình lên, đung đưa cơ thể khổng lồ của nó bằng tốc độ nhanh đến đáng sợ, nó vừa vồ vừa mổ, khiến mấy người bên Thiên Lâm Phái và bên Phan Văn Khuê lần lượt chết thảm.
Chúng đạo tu phía sau thấy người của hai đại tông môn mà cũng tổn thất nặng nề như vậy thì ai còn dám xông lên nữa. Chỉ có đệ tử của hai môn phái đó bắt buộc phải lao vào để cứu người.
Quỳ Mão núp gần đấy, ngó quanh với vẻ khó hiểu. Hắn cho rằng đây là lúc tôn thượng ra tay, nhưng đợi lâu thế rồi vẫn chưa thấy Kỳ Thí Phi đâu.
Ngay khi Quỳ Mão còn chưa biết cần làm gì tiếp theo thì Kỳ Thí Phi xuất hiện.
Y dùng chân nguyên để đẩy con Phi Kiêu ra xa. Thấy tôn thượng tới, Quỳ Mão không ẩn thân nữa mà lao tới tấn công để giúp súc.
Chân nguyên của Quỳ Mão mang thuộc tính Mộc là chính. Hắn kích thích cây cỏ trên mặt đất để níu chân con Phi Kiêu lại. Kỳ Thí Phi bắt lấy cơ hội này, đẩy ngược nó lên khiến con Phi Kiêu ngã ngửa.
Cơ thể nó quá lớn, cánh thì chỉ cử động được một bên. Thành thử, nó phải tốn rất nhiều công sức để có thể đứng lên.
Kỳ Thí Phi lại dùng pháp thuật để trói chân nó, khiến nó tạm thời không lật người được. Nhân lúc này, đệ tử của hai đại tông môn nhanh chóng kéo người còn sống rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Khi mọi người tưởng rằng đã bắt được con Phi Kiêu rồi, thì nó bỗng giãy dụa kịch liệt, thứ keo dính trên cánh rơi xuống. Sau khi hai cánh được tự do, nó vỗ cánh bay lên, rời xa khu đất trống.
Phan Văn Khuê sợ nó sẽ quay về báo thù, hắn vừa ốp tay lên vết thương lớn trên ngực vừa nói, “Mau trốn vào trong rừng!”
Hai tông môn đã mất rất nhiều người. Từ Kiên và Bùi Lạp nhanh chóng dìu Phan Văn Khuê chạy đi, chẳng thèm liếc mắt nhìn Kỳ Thí Phi một cái.
Người của Thiên Lâm Phái thì gật đầu với Kỳ Thí Phi với vẻ mặt khó chịu. Dù sao thì cũng nhờ người này kéo dài thời gian nên họ mới còn sống.
Lúc này, con Phi Kiêu chỉ bỏ đi, không quay về báo thù, nên chúng đạo tu có đủ thời gian để thu dọn chiến trường.
“Bạch tiền bối, con Phi Kiêu này lợi hại như vậy, hay là chúng ta thôi đi. Trước bọn tôi không rõ nên mới bảo ngài phải giữ lời hứa. Đúng là ngông cuồng mà.” Nhìn trận đại chiến vừa rồi, Trịnh Uyên ngộ ra rằng con Phi Kiêu kia là thứ quá tầm với, phải bỏ cuộc thôi.
Kỳ Thí Phi nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa, “Chưa từng có chuyện Bạch mỗ không thực hiện được lời hứa của mình. Ta đã nói rằng sẽ bồi thường cho các ngươi một con Phi Kiêu thì chắc chắn sẽ làm được.” Y lấy một quả trứng to cỡ chiếc chậu rửa mặt ra khỏi không gian chứa đồ. Trên nền vỏ trứng trắng xanh là vài điểm lốm đốm.
Trịnh Uyên nhìn chằm chằm vào quả trứng khổng lồ ấy, tròng mắt sắp rớt ra đến nơi. Kỳ Thí Phi bỏ trứng vào lòng Trịnh Uyên. Hắn vội vã ôm chặt lấy. Ôi chao, quả trứng này vẫn còn ấm ấm kìa.
“Ta không bắt nổi con Phi Kiêu đã trưởng thành kia, chỉ đành dùng quả trứng sắp nở này để bồi thường cho các ngươi.”Ngáo:
Tiếp tục là bạn chẻ Kỳ Thí Phi và 1001 chiêu trò phá rối =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT