Đẩy năm xe đồ khô vào trong tiệm, trong đó có một xe là của Thái phủ, Triệu phủ và Lưu lão bản. Dư Thanh Trạch giữ xe này lại.
Hôm nay bọn họ không vội lấy bếp lò nấu, mà nhanh chóng dọn cho xong quầy hàng, bắt đầu bán.
Hai người đến từ bên kia sông nói, bọn họ cũng mở quán ăn trong thành. Ngày hôm qua, có hai vị khách đến quán bọn họ ăn trưa, nghe khách nói mới mua thịt khô và lạp xưởng thấy ngon quá, nên nhịn không được lấy dây lạp xưởng ra nhờ người trong quán làm giùm. Sau đó, hai lão bản là họ cũng bị mùi thơm của lạp xưởng hấp dẫn.
Bọn họ còn mặt dày xin khách nhân thử một miếng, ăn xong, bọn họ lập tức hỏi khách mua ở đâu, hoá ra là mua từ thành Đồng Sơn ở bên kia sông. Bọn họ nhạy bén mà cảm thấy nếu thêm món này vào thực đơn trong quán, chắc chắn sẽ bán rất chạy, nên từ sáng sớm đã ngồi thuyền đến đây.
Hai người muốn hợp tác lâu dài với Dư Thanh Trạch, muốn hắn cung cấp đồ khô lâu dài.
"Hai vị, thật sự xin lỗi, ta cũng rất muốn hợp tác lâu dài. Chỉ là, khi thời tiết nóng lên, không thể làm thịt khô được nữa, ta thật sự không có cách cung cấp dài hạn, bọn ta chỉ có thể bán được cùng lắm hết tháng giêng năm sau thôi." Dư Thanh Trạch tiếc nuối đáp.
Nghe vậy, hai người kia lập tức lấy ra toàn bộ tiền mà bọn họ mang đến để mua đồ khô. Ngày mai bọn họ cũng sẽ quay lại, nếu không, sau này không còn bán nữa, bọn họ phải làm sao bây giờ?!
Buổi sáng, người của Thái phủ và Triệu phủ cũng đến lấy đồ khô mà bọn họ đã đặt trước. Dư Thanh Trạch bớt giá cho bọn họ, nên không lời bao nhiêu.
Buổi chiều, Lưu lão bản có thời gian rảnh cũng đến đây, ông và Dư Thanh Trạch đứng trước cửa chính, ông hất cằm về phía một cửa hàng bên trái: "Nghe nói năm sau sẽ khai trương."
Dư Thanh Trạch nhìn qua, hoá ra là cửa hàng của Vương Ký, có nhiều người đang đi ra đi vào, trang hoàng bên trong, hắn hỏi: "Nghe nói là mở quán ăn?"
Sau khi Vương lão bản bọn họ xảy ra chuyện, nơi này đã chính thức đóng cửa. Sau đó, có người khác đến thuê lại, chỉ qua vài ngày, đã có người lục tục tới trang hoàng, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa khai trương.
Lưu lão bản gật đầu: "Phải, không biết là từ đâu đến, rất lạ mặt."
Dư Thanh Trạch nói: "Mặc kệ bọn họ tới từ đâu, chúng ta chỉ cần chuyên tâm buôn bán là được rồi."
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Lưu lão bản cho người dùng xe goòng mà ông mới mua kéo đồ khô về.
Mấy ngày nay, đồ khô bán được thật sự rất chạy, các thôn dân cũng càng thêm ra sức làm miến khoai lang và thịt khô. Tất cả, đều đang đi theo hướng phát triển tốt.
Trong mắt Dư Thanh Trạch, đại loại là như vậy.
Thật ra, Dư Thanh Trạch không biết, trong lúc hắn không để ý, trong thôn đã lén xử lý hai gia đình.
Nguyên nhân chính là có thôn dân thấy Dư Thanh Trạch bán đồ khô nhiều hơn mua của bọn họ hai mươi văn một cân, trong lòng không khỏi nổi lên tiểu tâm tư.
Có một thôn dân đi đến chợ bán đồ ăn ở thành đông, nơi mà các thôn dân rất ít khi đến để bán đồ khô, nhưng lại bị một thôn dân khác đến mua khoai lang phát hiện. Còn gia đình còn lại, bọn họ thông minh hơn một chút, lén đến thị trấn kế bên bán. Không ngờ, ngày hôm đó, trùng hợp có một thôn dân về nhà ngoại có việc nên bắt gặp.
Bọn họ không dám trực tiếp nói cho Dư Thanh Trạch biết về chuyện của hai thôn dân kia, mà nói cho trưởng thôn.
Trưởng thôn vừa nghe vậy, liền tức giận, ông lập tức gọi hai hán tử và phu lang của hai gia đình kia tới, mắng to: "Các ngươi có đầu óc hay không?! Hả? Hiện tại một cân thịt khô là các ngươi có thể kiếm được từ mười tới hai mươi văn, còn ngại không đủ? Dư Thanh Trạch người ta chỉ bán hơn hai mươi văn, người ta còn phải trả tiền lương cho nhân công, thiệt thòi hơn các ngươi. Sao các ngươi có thể tham như vậy? Nếu không nhờ Dư Thanh Trạch, các ngươi có kiếm được số tiền này không? Lương tâm của các ngươi có bị chó tha không?!"
Một phu lang nhỏ giọng nói: "Bọn ta chỉ thừa dịp trước khi Tết đến kiếm thêm một chút thôi."
"Thêm là thêm bao nhiêu? Hiện tại ngươi kiếm được mấy trăm văn, lỡ như đến lúc đó Dư Thanh Trạch biết, sau này ngươi có còn kiếm được nhiều tiền như vậy không? Sau này người ta có biện pháp kiếm tiền mới, xem người ta có còn nói cho ngươi không! Quy củ mà hắn định ra, các ngươi quên hết rồi phải không? Thấy tiền là sáng mắt! Óc heo! Thật sự mà nói, nói các ngươi óc heo còn cảm thấy vũ nhục heo!"
Hai gia đình kia nghe xong, lập tức nhớ lại những yêu cầu của Dư Thanh Trạch, bọn họ bắt đầu hối hận.
Bên cạnh có thôn dân hỏi: "Trưởng thôn, việc này có nên nói cho A Trạch biết không?"
Hai gia đình làm sai lập tức cầu xin: "Đừng nói cho hắn, đừng nói cho hắn. Bọn ta bảo đảm sẽ không bao giờ mang ra ngoài bán nữa, trưởng thôn, xin đừng nói cho hắn..."
Trưởng thôn nhìn bọn họ, thật sự hai nhà này cũng rất nghèo, ông thở dài, nói: "Việc này, ta không làm chủ được. Lỡ như ngày nào đó các ngươi lại tái phạm, trưởng thôn ta đây và những thôn dân khác cũng sẽ bị liên lụy với các ngươi." Ông chỉ vào hán tử đã phát hiện ra hai gia đình này.
"Đúng vậy, làm sao các ngươi đảm bảo các ngươi sẽ không tái phạm nữa? Lỡ như các ngươi lại tái phạm, bọn ta và trưởng thôn đều biết việc này, vậy chẳng khác nào bọn ta bao che cho các ngươi. Đến lúc đó, chắc chắn A Trạch cũng chẳng muốn dạy bọn ta nữa, thật vất vả mới tìm được một biện pháp kiếm tiền, nếu bị các ngươi làm hỏng... Trưởng thôn, ta thấy vẫn nên nói cho A Trạch đi." Hán tử đi mua khoai lang bắt tại trận nói.
Hai gia đình kia nóng nảy đáp: "Bọn ta bảo đảm không mang đi bán nữa! Đầu óc của bọn ta có vấn đề, nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Trưởng thôn, hay là, bọn ta viết giấy cam kết, bảo đảm sẽ không tái phạm nữa."
Một hán tử khác hỏi: "Nếu lại tái phạm thì sao?"
"Nếu lại tái phạm, tái phạm, bọn ta... Bọn ta..." Hai gia đình kia ấp úng một hồi, vẫn không trả lời.
Hán tử lúc nãy tức giận, nói: "Phạt tiền, mỗi nhà phạt mười lượng. Không! Ít nhất là hai mươi lượng đưa cho A Trạch, bọn ta cũng đã bị liên lụy, các ngươi cũng phải bồi thường tổn thất cho bọn ta và trưởng thôn!"
"Nhiều như vậy?! Đại Ngưu, ngươi đừng bức người quá đáng!" Một hán tử trong hai gia đình kia phản bác.
"Nếu không thì làm sao để bảo đảm các ngươi không tái phạm?" Đại Ngưu cũng đáp trả.
Trưởng thôn gật đầu: "Chủ ý này được! Cứ làm như vậy đi, nếu các ngươi đồng ý, ta sẽ cho các ngươi viết giấy cam kết, các ngươi cũng phải ký tên. Nếu không đồng ý, ta sẽ lập tức nói cho A Trạch!"
Hai gia đình kia không còn biện pháp nào khác, cuối cùng vẫn đồng ý ký tên lên giấy cam kết.
Hai ngày sau đó, trưởng thôn vẫn luôn suy xét mãi, ông đành phải quyết định tìm một cơ hội nói cho Dư Thanh Trạch biết.
Dư Thanh Trạch nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, sau đó thở dài, nói: "Ta chỉ muốn cho tất cả mọi người kiếm được chút tiền, có thêm thu nhập. Nhưng trên đời đủ loại người, khó có thể tránh loại người có tâm tư như vậy, nên ta mới nhắc nhở bọn họ trước. Trưởng thôn, thật sự làm khó ngài, hiện tại muốn xử lý chuyện này tốt, cứ coi như ta vẫn chưa biết gì đi. Có giấy cam kết đảm bảo, để cho bọn họ biết sợ, không dám mang ra ngoài bán nữa, như vậy cũng tốt."
Trưởng thôn thở dài, ông có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Dư Thanh Trạch suy nghĩ một chút, nói thêm: "Trưởng thôn, như vậy đi, ngài coi như ta vẫn chưa biết chuyện này, rồi lặng lẽ nói cho những thôn dân khác. Đặc biệt là những gia đình có khả năng cũng có suy nghĩ kia, coi như là cho bọn họ lời khuyên, nhắc nhở bọn họ không được tái phạm nữa."
Lòng tham, con người ai cũng có, chuyện này rất khó tránh khỏi. Hơn nữa, thật ra Dư Thanh Trạch cũng không biết nên suy nghĩ như thế nào, nếu sau này không dạy cho bọn họ nữa, lỡ như bọn họ ôm bất mãn trong lòng, công bố hai biện pháp ban đầu ra ngoài, thì sẽ rất phiền toái. Hắn dứt khoát mượn tay trưởng thôn xử lý, như vậy sẽ tốt hơn.
Trưởng thôn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được rồi, khi nào trở về ta sẽ nói với bọn họ."
Sau khi trưởng thôn nói với các thôn dân còn lại, những ai cũng đang ôm tiểu tâm tư như vậy, còn chưa kịp thực hiện, đã dập tắt ý niệm này.
Phạt hai mươi lượng, phải kiếm đến khi nào mới kiếm đủ?!
Giữa tháng chạp, cơn mưa tuyết đầu tiên rơi xuống thành Đồng Sơn, thời tiết càng ngày càng lạnh. Lúc này, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị đồ Tết, chuẩn bị ăn Tết. Trên phố đã bắt đầu nổi lên không khí Tết, các lão bản bắt đầu treo lồng đèn đỏ, bán bánh mứt và đồ khô. Những ngày cận Tết, đường phố lúc nào cũng đông, dòng người qua lại tấp nập, càng ngày càng náo nhiệt.
Trường học cũng đã cho nghỉ đông, thời gian này, ngày nào Thường Hạo cũng đến tiệm hỗ trợ. Tiểu tử này rất dẻo miệng, từng món điểm tâm của bọn họ đều được nhóc ba hoa đến mức các khách nhân không thể nhịn cười được.
Ngày nào Thường gia gia cũng đến thành, chủ yếu là mua đồ Tết, Dư Thanh Trạch đi theo phụ ông. Chọn lựa rất nhiều mặt hàng, đồ ăn và đồ dùng đều có, còn mua một số lễ vật để tặng trong ngày Tết.
Bên tiệm ăn vặt, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi thương lượng một hồi, quyết định sẽ cho mọi người nghỉ Tết vào ngày hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tháng chạp. Mùng tám tháng giêng năm sau, bọn họ sẽ mở cửa trở lại.
Ngày buôn bán cuối cùng của năm cũ, Dư Thanh Trạch phát tiền lương cho tất cả nhân công, còn phát thêm tiền thưởng là ba trăm văn cho bọn họ ăn Tết.
Nhóm nhân công vô cùng phấn khích nhận tiền thưởng, Dư lão bản luôn phát tiền công rất đúng hạn vào mỗi tháng, chưa bao giờ khất nợ, đến lúc ăn Tết còn có thêm tiền thưởng. Ngoài ra, tính thêm lợi nhuận bán miến khoai lang và đồ khô ở nhà, cũng được lời không ít.
Năm nay, toàn thôn đều trải qua một cái Tết ấm no.
Bọn họ dọn dẹp tiệm sạch sẽ, lau khô bàn ghế, chồng ghế lên bàn, mang nguyên liệu nấu ăn về, bột mì thì cất ở trong kho. Còn lại một ít điểm tâm còn mới, Dư lão bản mang về nhà, bếp lò, củi lửa, lấy nước rửa lại, dọn sạch rác, đóng chặt toàn bộ cửa sổ. Sau khi thu dọn xong, mọi người mới về nhà.
Về nhà ăn Tết thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT