Nguyên Bảo chạy nhanh như chớp, những lời Phương Hân muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, không có chỗ trút, để nửa chừng như vậy rất khó chịu. Không tìm được ai trút, y chỉ có thể nhìn ngỗng con ở dưới đất, lắc đầu thở dài.
“Công tử, ngài xem, mấy bé ngỗng này thật đáng yêu. Lạc thiếu gia tìm đâu ra hai con ngỗng này vậy?” Tiểu Rổ rất thích hai con ngỗng lông xù này, y ngồi xổm xuống, vuốt lông chúng.
Có quỷ mới biết hắn tìm đâu ra, Phương Hân nói thầm trong bụng, cũng ngồi xổm xuống, nhìn hai con ngỗng con.
Tuy người tặng chúng không đứng đắn, nhưng hai con ngỗng này thật sự rất đáng yêu, lông xù xù, màu lông vàng nhạt, mượt mà. Cái đầu nhỏ, cặp mắt nhỏ đen sì, cái mỏ màu nâu nhạt, đang mổ lá trong hộp, trong hơi ngốc.
“Thật đáng yêu.” Phương Hân cũng nhịn không được vươn tay ra sờ lưng ngỗng.
Mềm mại, lông thật mềm mại, khoé miệng của Phương Hân khẽ cong.
Thấy ống trúc trên chân ngỗng con mà Nguyên Bảo nói, Phương Hân khựng lại, y vịn ngỗng con lại, nhờ Tiểu Rổ lấy ống trúc xuống.
Mở ống trúc ra, Phương Hân tò mò lấy ra một cuộn giấy, mở ra xem, y lập tức sửng sốt.
Là một bức tranh dài không đến hai ba tấc, vẽ một ca nhi đang cầm mặt nạ trên tay, khuôn mặt và biểu tình của người trong tranh, chính là Phương Hân hôm Tết Nguyên Tiêu.
Nét vẽ rất tinh tế, đường cong nhu thuận, giữ được trọn vẹn thần thái của Phương Hân, đặc biệt là ánh mắt ghét bỏ và xa cách mà y biểu hiện ra, ngay cả hoạ tiết trên mặt nạ cũng rất giống.
Nhìn người trong tranh, sắc mặt của Phương Hân nhu hoà, nhưng khi nhìn đến hai chữ ‘mới quen’ ở góc phải, y mím môi, ánh mắt trầm xuống.
Lạc Minh Đạt đã quên mình rồi, hắn còn tưởng hôm Tết Nguyên Tiêu là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Cũng phải, đã qua sáu năm, tiểu thiếu niên năm đó đã trưởng thành. Hơn nữa, lúc ấy hắn không có nghiêm túc quan sát mình, dĩ nhiên là không nhớ…
Thấy công tử nhà mình nhìn vào tờ giấy đó nửa ngày mà không có động tĩnh gì, Tiểu Rổ thò đầu qua, mới phát hiện đó là một bức tranh, còn vẽ công tử.
“Công tử, bức tranh này đẹp thật, vẽ rất giống ngài.”
Phương Hân hoàn hồn, không nói gì, y cuộn tranh lại, bỏ vào ống trúc, nhét ống trúc vào tay áo của mình.
Tiểu Rổ không muốn nhiều lời, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Công tử, ngài tính sao với hai con ngỗng này? Ngài muốn nuôi chúng sao?”
Phương Hân cầm một bé ngỗng đặt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt lông nó, gật đầu: “Chúng đâu có tội tình gì? Ngươi đi hỏi xem cách nuôi ngỗng con như thế nào, rồi đến nhà bếp tìm thức ăn cho chúng đi.”
“Vâng! Công tử.”
Bên Lạc phủ, sau khi Nguyên Bảo trở về, lập tức đi bẩm báo cho Lạc Minh Đạt.
“Thế nào? Hân ca nhi có vui không?” Lạc Minh Đạt chờ mong hỏi.
Nguyên Bảo cào đầu, đáp: “Thiếu gia, ta thấy Hân công tử rất kinh ngạc. Nhưng hình như không vui, không thấy ngài ấy cười.”
“Không cười?” Lạc Minh Đạt nhíu mày, vuốt cằm suy nghĩ, nói: “Không thể nào, ngỗng con đáng yêu như vậy, Hân ca nhi không thấy chúng đáng yêu sao? Ta cảm thấy chúng đáng yêu lắm mà.”
Nguyên Bảo chần chờ, nói: “Chắc là chưa kịp biểu hiện ra? Ngài kêu ta nói xong rồi chạy, ta chưa kịp xem ngài ấy có vui mừng không.”
“Cũng đúng!” Nghe vậy, Lạc Minh Đạt vỗ tay một cái, nói: “Hai ngày sau, ngươi giúp ta đi tặng tiếp.”
Nguyên Bảo tò mò hỏi: “Thiếu gia, ngài lại muốn tặng gì? Gà con hay vịt con?”
Lạc Minh Đạt gõ đầu Nguyên Bảo, cười mắng: “Cái gì mà gà con, vịt con? Ngươi tưởng nhà Hân ca nhi là chuồng gia cầm hả?”
“Vậy là gì?” Nguyên Bảo vuốt đầu.
“Đi! Đi mài mực phụ ta.” Lạc Minh Đạt nói, về thư phòng.
Hai ngày sau, Phương Hân lại thấy Nguyên Bảo tới tặng lễ vật, là một cái quạt xếp, trên đó vẽ phong cảnh ngày bọn họ du xuân.
Mây trắng lượn lờ phương xa, thác nước ẩn mình sau hàng cây um tùm, bên cạnh dòng suối nhỏ. Một ca nhi hơi khom lưng nhìn đàn cá bơi tung tăng trong nước, thần thái nhã nhặn, lịch sự, khoé miệng hơi cong, chính là Phương Hân không thể nghi ngờ.
Phương Hân cẩn thận quan sát một hồi, lắc đầu, tuỳ tay đặt bức tranh lên bàn trang điểm.
Nửa tháng sau, cứ cách ba ngày, Phương Hân sẽ được tặng một bức tranh, toàn là cảnh ngày du xuân.
Trong tranh, thỉnh thoảng chỉ có một mình y, khi thì đi dạo, khi thì rửa tay, khi thì nấu gì đó, những người khác không được vẽ trong tranh, mà chỉ vẽ một số đồ dùng nhà bếp. Thỉnh thoảng, có thêm một người trong tranh nữa, Phương Hân biết đó là Lạc Minh Đạt, vì có cảnh bọn họ nói chuyện với nhau bên hồ nước, còn có cảnh y đưa y phục của mình cho Lạc Minh Đạt bên xe ngựa.
Thi thoảng, sẽ có một tờ giấy nhỏ gửi cùng bức tranh, hỏi y cảm thấy thế nào, có cảm thấy hai bé ngỗng đáng yêu không.
Phương Hân bất đắc dĩ, gom tranh đi cất, không để ý tới.
Tại Lạc phủ, suốt nửa tháng này, Lạc Minh Đạt không đi ra ngoài, ngay cả Sở Vinh tới rủ đi chơi cũng không đi. Chỉ ở trong thư phòng vui vẻ vẽ tranh, dù Phương Hân chưa từng hồi âm cho hắn, hắn cũng rất tình nguyện vẽ.
Gần đây, ngày nào Lạc đại nhân cũng đi sớm về khuya để xử lý công việc, đến tận bây giờ mới xong một công đoạn. Thấy tiểu nhi tử gần đây không ra ngoài gây chuyện, ông lấy làm lạ hỏi Lạc phu lang.
Lạc phu lang cười, nhỏ giọng nói cho ông nghe.
“Đại ca nhi nhà Hình Bộ Thị Lang? Là ca nhi mà hôm trước ngươi nói với ta?”
“Phải, là một ca nhi tốt, thật mong Tam Nhi sẽ thành thân với nó. Nếu được như vậy, là phúc phận mà kiếp trước Tam Nhi đã tích được.” Lạc phu lang đáp.
“Nó thật sự thích ca nhi kia? Không phải chỉ nhất thời ham của lạ?” Lạc đại nhân hoài nghi hỏi.
Không phải Lạc đại nhân không tin nhi tử của mình, chẳng qua là trước đây Lạc Minh Đạt thường xuyên đi thanh lâu. Bỗng nhiên bắt ông tin nhi tử của mình thật lòng thích một ca nhi, thật sự có hơi khó.
“Còn đòi ta mời ông mai đi cầu thân, sao có thể là giả?”
“Cầu thân? Sao ngươi không nói chuyện này với ta?” Lạc đại nhân ngạc nhiên hỏi.
Lạc phu lang liếc ông: “Ngươi quên rồi à? Hôm đó ta nói với ngươi, mới nói được câu đầu, ngươi đã lăn ra ngủ rồi. Dù sao cầu thân cũng đã thất bại, thấy ngươi bận rộn như vậy, nên ta chưa kịp nói, sau này thì ta quên.”
“Aiz! Trách ta, trách ta, gần đây bận muốn hói đầu. Nếu nó đã tu tâm dưỡng tính, vậy thì tốt.” Lạc đại nhân nghe xong, suy tư một hồi, lẩm bẩm với Lạc phu lang vài câu. Cuối cùng, hai người đạt thành hiệp nghị.
Ngày hôm sau, Lạc Minh Đạt vừa sai Nguyên Bảo đi ra ngoài làm việc xong, A ma đến tìm hắn.
“Tam Nhi, con đang lén lút làm gì đó? Dạo này không cho ta vào.” Lạc phu lang vào thư phòng của hắn, thấy trên bàn toàn là giấy, ông tùy tay cầm một tờ lên xem là gì.
“Ai ai ai, A ma! Đừng xem, đừng xem.” Lạc Minh Đạt thấy A ma định mở giấy ra, hắn vội lấy lại, nhanh chóng gom hết giấy trên bàn bỏ vào sọt.
Lạc phu lang: “…” Con tưởng làm vậy, là ta không biết con đang làm gì sao?
Lạc phu lang tằng hắng, nói: “Mấy hôm trước ta tình cờ gặp Phương phu lang, chính là A ma của Hân ca nhi. Bọn ta thuận miệng trò chuyện về Hân ca nhi và ta đã nghe được một tin.”
“Hả? Tin gì về Hân ca nhi?” Nghe vậy, Lạc Minh Đạt vốn đang dọn giấy, vội ngẩng đầu hỏi ông.
“Đúng vậy.” Lạc phu lang gật đầu, thần bí hỏi: “Con có muốn biết Hân ca nhi thích hán tử như thế nào không?”
“Muốn chứ, A ma mau nói đi.” Lạc Minh Đạt lập tức kéo tay áo Lạc phu lang.
Lạc phu lang buồn cười, nhưng vẫn nghiêm trang hất cằm chỉ giấy trong sọt, không cần nói cũng biết.
Lạc Minh Đạt thấy thế, gãi đầu: “A ma, con chỉ vẽ chơi thôi, người mau nói đi.”
Lạc phu lang không nói gì.
Lạc Minh Đạt bất đắc dĩ, tuỳ tay rút một cuộn giấy đưa cho Lạc phu lang: “Người không được cười đó.”
“Được, được, được.” Lạc phu lang nhận lấy, mở ra xem, quả nhiên như những gì ông nghĩ, ông nói: “Dựa vào trình độ của con, muốn thuận lợi lấy được Hân ca nhi sợ là khó.”
“Sao?”
Lạc phu lang thở dài, nói với Lạc Minh Đạt: “Học vấn của Hân ca nhi rất nổi danh ở Kinh Thành, từ nhỏ đã đi theo gia gia của mình, mưa dầm thấm đất, kiến thức phi phàm, bản thân y cũng rất thích đọc sách. Không phải A ma mạnh miệng, mà học vấn của Hân ca nhi thật sự xuất sắc hơn con nhiều, không hề kém những học sĩ trong trường học. Con hiểu chưa?”
“…Ý người là Hân ca nhi sẽ không coi trọng con? Aiz! Không phải chứ.” Vẻ mặt của Lạc Minh Đạt đau khổ, hỏi: “A ma, ý người là con phải từ bỏ Hân ca nhi sao? Không phải hôm trước người còn làm mai cho con và Hân ca nhi sao?”
Lạc phu lang lắc đầu, thở dài: “Aiz! Không phải A ma đả kích con, A ma hỏi con, với trình độ hiện tại của con, nếu nói chuyện phiếm với Hân ca nhi, các con có thể trò chuyện cùng một chủ đề được không?”
Lạc Minh Đạt: “…”
“Nếu y nói thích câu thơ nào, thích đoạn trích nào, con có thể đối đáp với y không?”
Lạc Minh Đạt: “…”
Lạc phu lang đồng tình vỗ vai nhi tử, nói: “Cho nên, nhi tử, con như vầy là không được! Ngoại trừ ngoại hình, con còn ưu điểm gì? Hán tử có dễ nhìn hay không cũng đâu ăn được, con không có ưu điểm nào làm Hân ca nhi coi trọng được cả, vậy mà suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Chậc chậc chậc, nếu ta là Hân ca nhi, cũng sẽ không thích một hán tử như vậy.”
Cằm của Lạc Minh Đạt sắp đụng tới xương quai xanh luôn rồi.
Tuy hắn đã chuẩn bị tâm lý sẽ không được Hân ca nhi coi trọng, nhưng khi nghe trực tiếp, hắn thật sự rất thương tâm. Đặc biệt là người nói là A ma của mình, một người sẽ không bao giờ ghét mình, hắn càng thương tâm hơn, hắn cảm thấy không đúng với bản thân chút nào.
Thấy nhi tử uể oải như vậy, Lạc phu lang không đợi hắn phản ứng, tiếp tục thừa thắng xông lên, nói: “Cho nên, nhi tử, A ma đã suy nghĩ nhiều ngày, suy nghĩ rất kỹ. Ta cảm thấy nhân lúc còn sớm, con nên từ bỏ Hân ca nhi đi.”
Hốc mắt của Lạc Minh Đạt đỏ lên, trầm giọng nói: “Nhưng mà, con thật sự rất thích Hân ca nhi, muốn lấy y làm phu lang.”
Lạc phu lang vỗ vai nhi tử, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, nói: “A ma biết ca nhi giống như Hân ca nhi, không chỉ đẹp mà còn tri thư đạt lý, tinh thông cầm kỳ thư họa, hán tử nào mà không thích? Nghe A ma của Hân ca nhi nói, chờ sang năm y mười tám, sẽ suy xét đến chuyện xuất giá.”
“Sang năm? Xuất giá!” Lạc Minh Đạt nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Đúng vậy, sang năm.” Lạc phu lang gật đầu, tiếp tục nói: “Không đến một năm nữa, không biết thiếu gia nhà ai sẽ có được sự ưu ái của Hân ca nhi đây? Ta khẳng định, chắc chắn là một hán tử một bụng thơ ca, phẩm hạnh đoan chính, tích cực thăng tiến!”
Lạc Minh Đạt chớp mắt, nhìn A ma.
Lạc phu lang bổ sung: “Cái này là A ma của Hân ca nhi nói, Hân ca nhi thích hán tử như vậy.”
Lạc Minh Đạt tiếp tục nhìn A ma, buồn bã nói: “A ma, sao con cứ có cảm giác như người đang cố ý hạ thấp con?”
Lạc phu lang chớp mắt, chỉnh lại tóc tai không hề rối ở trên trán, ho nhẹ một tiếng, nói: “Sao ta có thể làm vậy? Ta đã nói với con là A ma của Hân ca nhi nói, con để tay lên ngực tự hỏi xem, con như vậy, sao Hân ca nhi có thể coi trọng con?”
Lạc Minh Đạt lại nhụt chí: “A ma, người không cần phải nói nhiều như vậy, con biết Hân ca nhi ghét con.”
“Vậy con còn không mau tranh thủ thay đổi cách nhìn của người ta, ngày nào cũng chơi bời, chẳng trách Hân ca nhi ghét bỏ. Nếu ta không phải là A ma của con, chắc ta cũng sẽ ghét con.” Lạc phu lang hận rèn sắt không thành thép.
Lạc Minh Đạt thở dài: “Con biết rồi, không phải con đang nghĩ cách thay đổi cách nhìn của y sao?”
“Con đừng chỉ nghĩ, phải hành động. Con xem, trên kệ sách của con chỉ có một chồng sách thôi.” Lạc phu lang thấy nhi tử đã thật sự nghĩ thông, ông tận tình khuyên nhủ: “Tam Nhi, A ma cũng là ca nhi, rất hiểu ca nhi. Không có ca nhi nào thích người suốt ngày chơi bời, chỉ biết ăn nhậu, trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu con muốn Hân ca nhi thay đổi cách nhìn về con, thì con phải thay đổi toàn bộ, biết chưa?”
Lạc Minh Đạt nhìn A ma, nhìn thấy sự lo lắng và hy vọng trong mắt ông, hắn cắn môi, nói: “Con biết rồi, A ma.”
Hắn cũng đã suy xét nửa tháng nay rồi, cũng đã hạ quyết tâm.
“Con thật sự đã hiểu?”
Lạc Minh Đạt gật đầu: “Con hiểu rồi, người giúp con mời phu tử đến đây đi.”
Để được lấy Hân ca nhi, hắn liều mạng!
Nghe nhi tử đồng ý mời phu tử, Lạc phu lang mới thật sự tin tưởng, nhi tử đã bắt đầu thay đổi rồi.
“Được, được, được. Ta lập tức đi sắp xếp.” Lạc phu lang vui vẻ rời đi.
Hôm nay, Phương Hân lại được tặng hai bức tranh, nhưng lần này không giống với những lần trước, không vẽ những cảnh khi bọn họ gặp nhau.
Bức đầu tiên, người trong tranh vẫn là Phương Hân, khuôn mặt và thần thái vẫn rất rõ ràng, nhưng khung cảnh lần này là Phương Hân đang ngồi xổm cho hai con ngỗng con ăn lá cải. Không chỉ thần thái của y sinh động, mà ngỗng con đang mổ lá cải trên tay y cũng sinh động không kém.
Phương Hân nhìn tranh, khoé miệng hơi giật, tên ngốc này, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, sao biết mình cho ngỗng ăn như thế nào?
Có điều, vẽ cũng không tệ lắm.
Bức thứ hai, không phải là một bức, mà là bốn bức nhỏ hợp lại, vẽ trong bốn ô vuông, còn rất cân xứng.
Ô vuông đầu tiên là trong thư phòng, một phu tử đang cầm sách giảng bài, học trò của ông ấy thì đang nằm ngủ ở trên bàn.
Ô vuông thứ hai, lão phu tử phát hiện học trò ngủ gà ngủ gật, lập tức kêu hắn dậy, nước miếng văng tứ tung giáo dục hắn một trận.
Ô vuông thứ ba, người học trò nghe phu tử mắng, lại bắt đầu buồn ngủ. truyện đam mỹ
Ô vuông thứ tư, lão phu tử tức khó thở, lấy thước ra gõ lên đầu học trò, học trò ôm đầu khóc lóc thảm thiết, tỏ vẻ không dám nữa.
Phương Hân xem xong, phụt cười ra tiếng.
Y ngắm nghía lại một lần nữa, biết Lạc Minh Đạt đang vẽ tình hình học tập tại nhà của hắn, y nhịn không được cười lắc đầu, đi cất tranh.
Sau đó, y đi vào thư phòng, mài mực, mở giấy vẽ ra, cũng đề bút khởi họa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT