Edit: Be Lười

Bạn nhìn người này, ngoài miệng thì nói “Hai chúng ta thanh toán xong rồi”, nhưng hành động thực tế cho thấy anh ta thù rất dai.

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy bản thân và Phó Minh Dư vẫn không thể nói chuyện quá ba câu trở nên, cho dù là trước đây hay là bây giờ.

Cho nên vì giữ cho thể xác và tinh thần của hai bên đều khỏe mạnh, cô lựa chọn giữ im lặng, nếu không cô cũng không thể đảm bảo mình có nhất thời kích động miệng lại nói vài câu thơm tho.

Nhưng lúc ở trong thang máy, cô nhìn túi thuốc trong tay Phó Minh Dư mấy lần, hơi mờ, có thể nhìn ra bên trong là mấy hộp thuốc.

Cho nên nói anh là thẳng nam đi, trên mặt có vết dùng thuốc thì sao có tác dụng được, vẫn là vật phẩm dùng ngoài ra hữu hiệu nhất.

“Đồ tôi đưa cho anh có phải anh không dùng không?” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Sao anh lại không tin tôi thế? Uống thuốc nhất định không bằng bôi ngoài da.”

Phó Minh Dư liếc cô một cái, nhìn dáng vẻ có vẻ không muốn nói chuyện lắm, nửa ngày mới nhả ra được ba chữ.

“Thuốc dạ dày.”

Ồ.

Thảo nào cô lại cảm thấy hôm nay tinh thần của anh ta không tốt lắm, hóa ra không phải vì bị một bàn tay của cô đánh hỏng rồi, mà là dạ dày có vấn đề.

Về đến nhà, Nguyễn Tư Nhàn mở phần mềm ship đồ ăn, xem một vòng, phát hiện mấy quán ăn gần đây đều đã ăn chán rồi, không có khẩu vị gì cả, liền định tự mình vào bếp.

Trong tủ lạnh không có đồ ăn gì, ngược lại có rất nhiều sủi cảo đông lạnh Tư Tiểu Trân mua cho cô, Nguyễn Tư Nhàn lấy một túi ra, đun một nồi nước, thả mười cái sủi cảo vào.

Nhưng lúc muốn bỏ sủi cảo vào tủ lạnh, cô đột nhiên nghĩ đến túi thuốc Phó Minh Dư cầm trong tay hôm nay.

Dạ dày có vấn đề, chắc là do thường xuyên ăn cơm không quy luật.

Lúc cô nghĩ đến đây, đã suy nghĩ nấu thêm một bát sủi cảo.

Nhưng lúc cô nhìn thấy sủi cảo lúc nổi lúc chìm trong nồi nước sôi, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên thanh tỉnh.

Chính mình còn chưa ăn cơm đâu mà đã lo không có chuyện làm, sao phải lo cho anh ta ăn cơm hay chưa, anh ta muốn ăn cơm thì chỉ cần một cuộc điện thoại đã đầy người muốn làm chân chạy cho anh ta rồi.

Cuối cùng cô cũng chỉ nấu một bát sủi cảo.

Mười lăm phút sau, sủi cảo nóng hổi ra nồi.

Cô đói không chịu được rồi, bê mâm bát ra ngoài bàn, lại phát hiên không có dấm.

Xong rồi.

Bây giờ cô mới nhớ ra, tuần trước cô cầm nửa lọ dấm còn lại làm sạch ống thoát nước rồi.

Trước mắt chỉ có ba cách, một là tự mình xuống lầu mua, hoặc là nhờ người mua hộ, ba là lên tầng mượn một lọ dấm.

Sủi cảo đã ra nồi rồi, đang bốc hơi nóng. Nguyễn Tư Nhàn cân nhắc ba cách, hình như chỉ có cách cuối cùng là có thể bỏ sủi cảo vào miệng trước khi nó lạnh.

Ừm, cô vẫn còn gật đầu nhẹ, gửi cho Phó Minh Dư một tin nhắn.

[Nguyễn Tư Nhàn]: Trong nhà anh có dấm không?

Bên kia trả lời rất nhanh.

[Phó Minh Dư]:?

[Nguyễn Tư Nhàn]: Hết dấm rồi, cho mượn chút?

[Phó Minh Dư]: Tự lên lấy.

Nguyễn Tư Nhàn đắc ý chuẩn bị ra khỏi cửa, nhưng lúc đổi giày, cô hơi suy nghĩ, lại hỏi một câu.

[Nguyễn Tư Nhàn]: Anh ăn cơm chưa?

[Phó Minh Dư]: Vẫn chưa.

Được rồi, vẫn còn nhớ đến sức lực của cái tất trong tình huống đột nhiên kia, Nguyễn Tư Nhàn quyết định cầm bát sủi cảo cho Phó Minh Dư trước.

Nhưng mà lúc cô bê bát sủi cảo nóng hổi của đêm nay đứng trước của nhà Phó Minh Dư, phát hiện lái xe của Phó Minh Dư cung cầm một hộp đồ ăn đến rồi.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên hiểu ra cái gì.

Đúng lúc, của ‘lạch cạch’ mở ra.

Loading...

Lái xe vào trước Nguyễn Tư Nhàn một bươc, đưa hộp đồ ăn lên, “Tổng giám đốc Phó, đồ ăn tối của ngài.”

Phó Minh Dư nhận hộp đồ ăn, lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn đang ở bên cạnh.

Ánh mắt nhìn qua sủi cảo trong tay cô, mỏ miệng nói: “Không phải mượn dấm sao?”

“Ừm, đúng vậy.” ánh mắt Nguyễn Tư Nhàn thản nhiên, “Tôi bê lên cho vào một chút rồi đi.”

Phó Minh Dư không nói gì thêm, để cô vào nhà, lái xe thì tự rời đi.

“Dấm ở trong bếp, em tự vào tìm một chút.”

“Ừ.”

Nguyễn Tư Nhàn cầm bát đi vào bếp, quan sát một lượt.

Được, cùng một chung cư, cùng một khu nhà, căn hộ này thật sự là chênh lệch hàng vạn lần.

Lần trước lúc cô đến không để ý nhìn qua, hóa ra mỗi tầng phòng số một to như vậy, ngay cả phòng bếp cũng to hơn phòng khách của cô.

Hằng Thế công ty trách nhiệm hữu hạn khai thác khoáng thạch.

Phòng bếp nhà Phó Minh Dư to thì to, đồ đạc cũng rất đầy đủ, nhưng tất cả đều mới hết, ngya cả gia vị cũng chưa mở ra.

Lúc Nguyễn Tư Nhàn tìm thấy dấm còn đặc biệt chú ý nhìn hạn sử dụng.

Còn tốt, vẫn chưa hết hạn.

Lúc này, Phó Minh Dư vào bếp lấy đôi đũa, lúc đi qua bên người Nguyễn Tư Nhàn, nói: “Cầm đi đi, bình thường tôi không dùng.”

“Không cần.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Tôi cho vào một chút là được rồi.”

Nói xong cô liền bóc vỏ, nắm nắp chai thuận tay vặn một cái.

A?

Chặt thế?

Cô lại dùng sức, vẫn không mở được.

Một chai dấm bà đây cũng không giải quyết được ư?

Nguyễn Tư Nhàn vặn vặn cổ, nắm chắc thân chai, trên tay dùng sức, ngay lúc nắp chai muốn mở ra —– Cô lại trông thấy ánh mắt Phó Minh Dư nhìn cô hơi khác thường.

Cái cảm giác này nói như thế nào nhỉ, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy trên mặt anh ta viết lên đầy nghi ngờ “Mẹ ơi, đây vẫn là con gái sao?”

Lại nghĩ đến bàn tay năm ngón vẫn còn vết mờ trên mặt anh ta, tay Nguyễn Tư Nhàn không ý thức đã buông lỏng, trong lòng suy nghĩ không biết nên làm thế nào mới làm cho biểu cảm một cách tự nhiên nhất, lại không để lộ giả vờ là không mở được nắp.

“Không mở được?”

Không đợi cô biểu diễn, Phó Minh Dư đã nhìn ra.

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu: “Ừm, chai này chặt quá.”

Phó Minh Dư nghiêng đầu, cúi thấp xuống nhìn cô, “Vậy em dùng một nắm đấm đập nó ra.”

Nguyễn Tư Nhàn: “…”

Thật sự không coi cô là con gái ư.

Cô hít một hơi, tự nói với mình, người này đã nói xin lỗi, cô cũng đánh anh ta một bàn tay rồi, đừng lại mắng anh ta nữa.

“Tổng giám đốc Phó, tôi là con gái.”

Phó Minh Dư ‘Ồ’ một tiếng, “Vậy em dùng nắm đấm nhỏ của mình đập nó ra.”

“…”

Nhẫn cái rắm.

“Nắm đấm nhỏ đập đầu anh!”

Nguyễn Tư Nhàn một chân đạp về phía bắp chân anh, nhưng đáng tiếc tên đàn ông chó này hình như đã biết trước cô sẽ dùng kế điệu hổ ly sơn(1), trên miệng nói muốn đánh người, động lại là chân.

(1) Dụ hổ rời núi. Kế này có lẽ mọi người biết rồi, ai muốn tìm hiểu thì tra gg nhé, nay mình lười quá.

Anh nghiêng người nhanh nhẹn né tránh, đồng thời còn thuận tay cầm chai dấm trong tay cô đi.

Anh nhẹ tay vặn một cái, nắp chai đã mở ra.

Nguyễn ư Nhàn im lặng không nói gì.

Anh cầm chai dấm đưa qua, nhếch mắt, đuôi lông mày nhếch lên, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác anh ta hình như muốn vạch trần chuyện cô giả vờ không mở được nắp.

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn anh ta, chờ anh ta đắc ý mở miệng.

“Em không phải ăn dấm là sẽ nôn sao? Hôm nay muốn giảm béo?”

“…”

Giờ phút này, Nguyễn Tư Nhàn phát hiện, cô luôn muốn đánh tên này, thực sự không phải là vì chuyện mấy năm trước.

Mà là vì tên này chỉ là rất đơn thuần, đơn thuần đến mức…… Muốn ăn đánh.

Muốn đánh đến mức đêm nay trong giấc mơ của cô cũng có anh ta.

Trong giấc mơ cô thấy mình đi đến bờ biển.

Bầu trời ở đây rất xanh, ánh mặt trời rực rỡ, nước biển trong suốt, gió biển dịu dàng.

Cô nhìn thấy Phó Minh Dư cũng đang ở đây.

Cô xông lên trước đạp anh ta một cái.

Móa, chân đau quá, con rùa này vỏ cứng quá.

Sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn dậy muộn hơn bình thường một tiếng.

Nghe nói lần này huấn luyện viên mang bay là Hạ Lan Phong, cô còn đặc biệt xuống lầu chạy một vòng, hi vọng sẽ dùng bộ mặt và tinh thần tốt nhất để gặp vị huấn luyện viên này.

Chỉ có một điều, nghe nói ông ấy là cậu của Phó Minh Dư, hi vọng tính cách Phó Minh Dư không phải là di truyền theo cả dòng họ.

Đáng tiếc trời không như người muốn, Nguyễn Tư Nhàn còn chưa tới bộ phận điều phối, trên đường đã gặp phải mấy nhân viên phi hành, có người nghe nói hôm nay người mang bay cô là Hạ Lan Phong, liền có người nói về ông ấy vài câu.

Bọn họ nói người này nghiêm khắc, nhưng không chỉ đơn giản là nghiêm khắc, ông ấy đặc biệt am hiểu từ nhiều góc độ tiến hành tra hỏi linh hồn cơ phó.

Ví dụ như một lần mang bay, cơ phó nhìn sai đồng hồ đo độ cao, đến độ cao không phận mà vẫn còn đang ra sức bay cao lên, Hạ Lan Phong liền đột nhiên hỏi cơ phó: “Tên nhóc, cậu mang bình dưỡng khí rồi sao?”

Cơ phó: “Không, không có, làm sao vậy?”

“Không mang bình dưỡng khí cậu còn dám bay ra ngoài vũ trụ đâu?”

Lúc nghe chuyện này, Nguyễn Tư Nhàn còn nhìn thấy thân ảnh Phó Minh Dư xuất hiện bên trong hành lanh thủy tinh xa xa.

Tốt, xem ra chính là tính cách di chuyền trong dòng họ.

Nguyễn Tư Nhàn gõ trống cổ vũ sĩ khí cho bản thân mình, đi ký vào sổ lịch bay, cầm thông báo khí tượng hàng không hôm nay, đến phòng y tế hàng không và kiểm soát không lưu để ký tên và đóng dấu, sau đó đi đến phòng họp.

Cô là người đầu tiên đến, tong phòng họp vẫn rất yên lặng, cô không có tâm trạng xem ban đồ, cho đến khi tổ tiếp viên đến mới ngẩng đầu.

Còn chưa chào hỏi, một người khác đã đi vào.

Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn qua, người đến mặc đồng phục, thân thể cao lớn rắn rỏi, dáng vẻ khí phách, khuôn mặt xuất chúng, nhìn một cái liền biết là người có quan hệ máu mủ với Phó Minh Dư.

Nhưng ngay cả nếp nhăn trên mặt ông ấy cũng đều viết hai chữ “Nghiêm túc”.

Trong phòng họp đều là con gái, trong nháy mắt bầu không khí đã trở nên nghiêm túc.

Mà Hạ Lan Phong từ lúc đi vào phòng họp, ánh mắt đã nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, lại nhìn đồng phục trên người cô, trong nháy mắt đó còn hơi ngạc nhiên.

Nhưng qua vài giây sau, hình như ông nghĩ đến gì đó, vậy mà cúi đầu nở nụ cười.

Người trong phòng đều hơi ngớ người.

Không phải nghe đồn vị huấn luyện viên này đặc biệt nghiêm khắc sao? Đặc biệt khó trị sao? Sao lần đầu tiên đến chưa nói gì đã cười trước rồi?

Mọi người không hiểu, cũng không dám hỏi.

Hạ Lan Phong cũng phát hiện mình hình như hơi thất lễ, nắm tay đư lên che miệng ho một tiếng, “Ừm, bắt đầu đi.”

Cả một thời gian làm việc sau đó, Nguyễn Tư Nhàn bắt đầu nghi ngờ lời đồn mà mình nghe được.

Vị huấn luyện viên này không phải rất điềm đạm dê nói chuyện sao?

Trong cả cuộc họp không ngắt lời cô, còn khen cô hai câu rất nghiêm túc nhìn bản đồ.

“Được rồi, đi thôi.”

Hạ Lan Phong bưng chén nước lên uống, ngoài cửa đột nhiên tới một người, gõ cửa một cái, liền đứng ở đó nói: “Hôm nay danh sách tổ bay có chút thay đổi.”

Tất cả mọi người nhìn sang, người đó nói: “Hôm nay tổng giám đốc Phó muốn đến thành phố Hề tham gia hội nghị, nhưng bên kia sương mù, chuyến bay không bay được, vì vậy ngài ấy đến thành phố Lâm trước, chuyến bay này của mọi người phù hợp thời gian, ngài ấy và thư ký Bách thêm một chỗ ngồi với tổ bay.”

Hạ Lan Phong bị sặc một ngụm nước, quay người ho sù sụ, Nguyễn Tư Nhàn đi qua vỗ lung cho ông ấy, “Ngài không sao chứ?”

Hạ Lan Phong lắc đầu: “Không sao, hơi ngạc nhiên.”

Nguyễn Tư Nhàn không biết chuyện này có gì ngạc nhiên, bình thường có nhân vien đi công tác, thêm tổ bay là chuyện bình thường.

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn vừa mới xem qua dánh sách hành khách, trên khoang máy bay chỉ còn một chỗ ngồi, Phó Minh Dư và Bách Dương ngồi chung?

Người ngoài cửa nhìn ra nghi ngờ của Nguyễn Tư Nhàn, lại nói: “Tổng giám đốc Phó thêm vào khong điều khiển.”

Nguyễn Tư Nhàn: “…”

Được rồi, anh ta muốn cầm chứng chỉ phê chuẩn đặc biệt cho những người hợp lệ vào khoang điều khiển rất dễ dàng, vì anh ta chính là người giữ chứng chỉ.

Chẳng qua lúc Phó Minh Dư vào ngồi hàng ghế sau ở khoang điều khiển, Nguyễn Tư Nhàn vẫn cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái.

Cô cũng không nghĩ đến vậy mà có một ngày gặp được Phó Minh Dư trên khoang điều khiển.

Lúc mang tai nghe lên, cô nhìn thoáng qua phía sau, dấu tay trên mặt anh ta đã biến mất.

Mà Phó Minh Dư sắc mặt bình tĩnh, nhận thấy ánh mắt Nguyễn Tư nhàn nét mặt cũng không thay đổi gì.

Hạ Lan Phong ngồi ở một bên luôn quay đầu nhìn Phó Minh Dư, cười tủm tỉm.

“Sao lại chạy đến khoang điều khiển rồi?”

Phó Minh Dư biết cậu anh đang cười cái gì, cũng không để ý, nhàn nhàn nói: “Thành phố Hề nhiều sương mù, chuyến bay không bay được.”

Anh không giải thích nhiều, sự thật chính là như vậy, nếu có thể bay bình thường được, ai lại muốn vòng vèo cứu quốc, mà cậu anh sao lại cười nhiều như vậy anh cũng không quản được.

Hạ Lan Phong đúng là cố ý trêu Phó Minh Dư.

Sau khi ông tham gia mô hình cải tiến huấn luyện còn chưa chính thức bắt đầu mang bay, vậy mà Phó Minh Dư lại chủ động đề cập với ông, nói muốn sắp xếp cho ông một chuyến.

Bình thường loại chuyện này làm gì cần đến Phó Minh Dư tự mình qua hỏi, Hạ Lan Phong nghĩ, cơ phó lần này hơn phân nửa là phi công anh rất tán thưởng.

Nhưng khoảng khắc đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, làm người đàn ông, ông hiểu rồi.

Phó Minh Dư ở khoang điều khiển rất yên lặng, một câu cũng không nói, bởi vì anh vừa lên đã nhắm mắt ngủ rồi.

Lúc này Nguyễn Tư Nhàn đang đơn giản kiểm tra chuẩn bị, không nói gì.

Lúc đầu phát hiện Hạ Lan phong thật ra rất dễ chung sống, cảm giác lo lắng của cô cũng biết mất hết rồi, nhưng từ lúc Phó Minh Dư vào đây, cô phát hiện bản thân hình như lại không thoải mái lắm.

Ừm, anh ta là ông chủ, ai bị ông chủ quan sát khi đang làm việc sẽ không căng thẳng chứ?

Chân mày Nguyễn Tư Nhàn nhíu thật chặt lại, Hạ Lan Phong cười hỏi, “Cháu có phải rất sợ tôi không?”

“Hả?” Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu đáp, “Không ạ.”

“Tôi nhìn thấy cháu rất căng thẳng đấy.”

“Huấn luyện viên ở, cơ trưởng đều sẽ căng thẳng.”

“Tôi xem chính là bọn họ nói xấu tôi rồi, nhưng cháu yên tâm, tôi đối xử với nữ phi công rất hiền lành.” Ông ấy lại cười, hơn nữa còn là một nữ phi công đặc biệt.

Nguyễn Tư Nhàn gật gật đầu: “Vâng, cháu cảm ơn.”

Nói xong, Hạ Lan Phong quay đầu nhìn Phó Minh Dư.

Rất tốt, vẫn còn đang ngủ, dường như hoàn toàn không để ý vậy.

Toàn bộ quá trình chuẩn bị, Hạ Lan Phong hầu như là không nói gì, tất cả đều giao cho Nguyễn Tư Nhàn làm.

Cho đến khi máy bay bắt đầu dời đi, ông mới nghiêm túc mở miệng nói: “Trong quá trình cất cánh và lăn bánh, do ảnh hưởng của gió, cũng cần đánh lái theo chiều gió, nhưng đừng vội gạt cần, chỉ cần rời lúc rời khỏi mặt đất, khi gió mạnh cần đúng lúc gạt cần lên là được rồi, hơn nữa ngược lại cánh lướt gió cần nâng lên, ảnh hưởng đến hiệu suất và khả năng điều khiển của máy bay.”

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu: “Đã nhớ rõ.”

“Sau khi rời khỏi mặt đất, máy bay sẽ tự hình thành góc chếch, chú ý điều chỉnh độ dốc.”

“Vâng.”

“Đến lúc đó chú ý chuyển ánh mắt từ bên ngoài vào trong khoang điều khiển, đừng mang theo độ dốc cắt ngang mắt, cũng đừng mang độ dốc vào đồng hồ đo.”

“Vâng, đã hiểu.”

“Được rồi, tôi nói qua vậy thôi, cháu tiếp tục điều khiển, tôi nhìn, có vấn đề gì có thể hỏi tôi.”

Nguyễn Tư Nhàn đeo tai nghe lên, liên hệ với đài quan sát, rất nhanh, máy bay đã tiến vào đường băng, bắt đầu chạy lấy đà, Hạ Lan Phong cũng tập chung chú ý vào động tác của Nguyễn Tư Nhàn.

Trong nháy có cảm giác bị đẩy lưng, Phó Minh Dư chậm rãi mở mắt, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Tư Nhàn.

Anh có thể nhìn thấy gò má của cô, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt cô sau lớp kính đen.

Cô chuyên tâm nhìn đồng hồ đo, giao tiếp với đài quan sát, vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt không chút dấu vết của đồ trang điểm.

Lúc này trên người cô, có một sức hấp dẫn đặc biệt, Phó Minh dư chưa từng gặp qua trên người những cô gái khác.

Máy bay đang chạy lấy đà trên đường băng, nhanh như chớp, mà nhìn người đang điều khiển máy bay trước mắt, Phó Minh Dư cảm giác lồng ngực mình cũng dần dần căng ra.

Nháy mắt trong lúc cất cánh, khóe môi Nguyễn Tư Nhàn nhàn nhạt cong lên.

Ánh mắt Phó Minh Dư thật lâu không dời, cũng vào thời khắc ấy trái tim anh đập lỡ một nhịp.

Anh hít một hơi thật sâu, nhưng hình như rất khó để thở ra.

Nửa giờ sau, máy bay tiến vào trạng thái tuần tra.

Hạ Lan Phong tháo đai an toàn, hoạt động gân cốt một chút, nói: “Không tồi, lần cất cánh này của cháu rất đẹp.”

Có thể nghe được một câu khen ngợi của vị huấn luyện viên này, Nguyễn tư Nhàn làm sao cũng không thể che được ý cười.

Hạ Lan Phong lại không nhịn được quay đầu nhìn Phó Minh Dư, “Sao cháu cứ ngủ thế? Không cho nhân viên của cháu một câu đánh giá?”

Phó Minh dư mở mắt ra, nhẹ đảo mắt nhìn qua Hạ Lan Phong, “Có cậu ở, cháu lấy đâu ra tư cách đánh giá.”

Hạ Lan Phong hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên nói với Nguyễn Tư Nhàn: “Cháu có bạn trai chưa?”

Nghe thấy câu hỏi này, mí mắt Phó Minh Dư nhảy một cái, chân mày cau lại, đáng tiếc người ở trước mặt vốn sẽ không chú ý tới sắc mặt của anh.

Nguyễn Tư Nhàn ngây người một chút, “Á?’

“Tôi chỉ nhân tiện hỏi chút thôi.” Hạ Lan Phong nói, “Cái tuổi này của bọn tôi liền thích nói về những chuyện thế này.”

“Vầng…”

Sao vài người đồng nghiệp kia không nói với cô vị huấn luyện viên này trong thời gian bay còn thích tám chuyện vậy.

“Chưa có ạ.”

“Vậy cháu phải nắm chắc đấy.” Thời gian giải quyết vấn đề cá nhân tốt nhất chính là khi làm cơ phó, sau này khi làm cơ trưởng rất bận, lúc ấy thì khó khăn rồi.”

“Vầng… Cháu nhớ rồi.”

“Quay đầu tôi cũng giúp cháu tìm kiếm môtj chút.”

“Vậy… Cháu cảm ơn ạ…”

“Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ.” Ông ngập ngừng một chút, liếc qua Phó Minh Dư một cái, “Cháu xem cháu ngoại tôi thế nào? Chính là cái người ngồi phía sau này, nhìn đẹp trai chứ, tuổi còn trẻ đầy triển vọng, còn độc thân đấy, cháu suy nghĩ một chút nó làm bạn trai cháu được chứ?”

Nguyễn Tư Nhàn cơ hồ không cần nghĩ nói luôn ra: “Cháu cảm thấy chẳng ra gì cả.”

Trong khoang điều khiển đột nhiên im lặng, đồng thời rơi vào xấu hổ kỳ lạ trong một lúc.

Hạ Lan Phong sờ sờ mũi, ngượng ngùng quay đầu, chuẩn bị chuyển chủ đề để bớt xấu hổ.

Đúng lúc này, người ngồi phía sau kia nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, “Em chưa thử qua mà đã biết chẳng ra gì cả sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play