Núi Trường Bạch có tất cả năm đỉnh núi lớn, trong đó cấm địa mà Nhiễm Cảnh
nhắc đến nằm ở đỉnh núi cao nhất, cũng là nơi tọa lạc của phái Thanh Sơn địa bàn của hắn. Nơi đó được coi là một trong những cấm địa ít người
dám đặt chân đến, nghe đồn rằng hơn một vạn năm trước kia có một con yêu thú tên là Hỏa Ly, từ trên tiên giới trốn xuống nhân gian tác oai tác
quái. Hỏa Ly như cái tên có một chữ 'Hỏa' da nó đỏ rực như lửa, cao bằng năm sáu người trưởng thành nhưng bề rộng to lớn, có bốn chân, đuôi dài
như đuôi thằn lằn cỡ lớn, cả thân mình toàn vẩy là vẩy. Và đặc biệt Hỏa
Ly chỉ có một mắt nằm trên đỉnh đầu, miệng dài như rồng, còn có thể phun lửa. Và dĩ nhiên đó chỉ là truyền thuyết, còn sự thật về yêu thú này
không mấy ai được tận mắt chứng kiến.
Ngày thứ ba trời chưa sáng, ba người đã đường đường chính chính mà
bước vào địa phận của phái Thanh Sơn, đa số tu sĩ đều đã bị phái đi tiêu diệt quỷ giới, mà ở nơi đó ba người cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Đây là
lãnh địa của Nhiễm Cảnh, có lẽ do hẹn từ trước nên cả ba đều không bị
thứ gì cản trở, nhưng có điều lạ là phái Thanh Sơn ngay cả một đệ tử
cũng không thấy. Suốt đoạn đường đi cỏ cây mọc cao ngang người, hoa lá
rụng khắp sân, không ai quét dọn cứ như là vườn không nhà trống. Nhưng
phái Thanh Sơn có ra sao họ cũng không rảnh để ý, vừa bước vào đã ra
đằng sau núi, nơi đây núi cao sừng sững, ở trên cao là tầng tầng kết
giới phòng kẻ gian đột nhập đã có từ rất lâu, không thể dùng pháp thuật
chỉ có tự mình đi lên. Bậc thang cao ngất cũng phải hơn một ngàn bậc,
nếu là người thường chắc chắn cũng phải tốn rất nhiều công sức mới lên
được tới đỉnh, cũng may cả ba đều không phải 'người'.
Ở trên tận cùng kia là một vách núi sâu vạn trượng, từ trên cao nhìn
xuống chỉ là mây trắng mù mịt, có một cây cầu treo bắc ngang qua hai dãy núi từ phía này sang phía kia, đứng từ đây còn có thể nhìn thấy cửa
vào, chắc hẳn đó chính là cấm địa Tử U Các mà Nhiễm Cảnh nhắc đến. Không biết bên trong kia hắn định giở trò gì, Thẩm Xuyên lướt qua nhìn hai
người còn lại nhận được cái gật đầu ra hiệu mới nhẹ giọng nói: "Vào
thôi."
Bước đi phía trước là Huyền Mặc, giữa là Thẩm Xuyên và sau cùng là
Yến Thanh Ngọc, cây cầu gỗ này rất lâu không có người đặt chân đến, dù
được linh lực bảo vệ nhưng sau ngàn năm không tránh khỏi bị mục rữa. Ba
người trưởng thành bước lên, cây cầu rung lắc một hồi, tiếng gió vù vù
bên tai, thỉnh thoảng có mảnh gỗ mục rơi xuống lập tức bị màn sương nuốt chửng. Sương mù dưới vách núi này có tính đặc thù, chỉ cần bị rơi xuống bất cứ là ai cũng bị nó ngáng chân không thể thi triển pháp thuật, biết rõ điều này cả ba càng phải hết sức cẩn thận. Sẩy chân một bước, dưới
đáy vực kia là thứ gì đang chờ đón không thể tưởng tượng nổi.
"Cận thận một chút." Được một lúc Huyền Mặc lại quay ra sau nhắc Thẩm Xuyên, khỏi phải hắn nhắc Thẩm Xuyên cũng đang cố dè dặt từng bước một, cây cầu theo từng bước của họ mà rung lắc liên hồi. Nếu Nhiễm Cảnh ở
phía đầu bên kia dùng một kiếm chặt đứt dây, chưa chắc rằng cả ba đã có
thể thoát, cũng may hắn không nhàm chán đến thế.
Mãi đến lúc đặt chân lên bậc đá, Thẩm Xuyên mới thở ra một hơi, cái nơi quỷ quái này... vừa đến đã thấy có điềm không tốt.
"Ở đây có gì đó lạ quá." Yến Thanh Ngọc ngó nơi này một lượt, trước
mặt họ là một cửa động lớn, xung quanh giăng đầy là dây leo xanh ngòm,
một nửa đã bị khô héo, mỏm đá ba người đang đứng cũng khá là rộng, xung
quanh là vực thẳm sâu hun hút, ngoài ra chỉ có mỗi cánh cửa này có thể
gọi là lối đi tiếp. Thẩm Xuyên nhìn vuốt vuốt cằm nhìn nói: "Ở nơi này
thứ gì mà chẳng kỳ lạ... có lối vào không?"
Huyền Mặc đứng trước cửa đá quan sát, tuy nhìn nó chỉ là cửa đá bình
thường nhưng thực ra bên trên đã được điểm trùng trùng pháp chú, mà thứ
này dĩ nhiên là để trấn giữ yêu ma, trong khi cả ba đều là quỷ nếu không may chạm vào, pháp trận sẽ khởi động không khỏi gây ra thương tích.
Huyền Mặc lắc đầu, Thẩm Xuyên nhíu mày đang định nói gì đó thì cửa đá đã rung lên, sau đó là một tràng cười dài của Nhiễm Cảnh.
"Ha ha ha." Tiếng cười phát ra từ phía trong nhưng không hề thấy người, cửa đá càng lên cao, giọng nói của hắn lại càng rõ.
"Cuối cùng cũng đã đến, ta chờ các ngươi lâu rồi."
Yến Thanh Ngọc vốn dĩ không thù oán gì với Nhiễm Cảnh, nhưng từ lúc
biết nhóc con bị gã ghê tởm này bắt đi chỉ cần nghĩ đến lại muốn chửi
người, quả nhiên Yến Thanh Ngọc vẫn là người cao giọng chửi trước: "Ông
nội ngươi đến còn không ra đón tiếp, không phải lại chui rúc không dám
ra mặt đó chứ?"
"Ha ha ha." Nhiễm Cảnh cười lớn vốn không để ý những lời nói này,
thanh âm của hắn lại mang thêm một chút trào phúng: "Thanh Ngọc Lam San
gấp gì chứ, cửa đã mở tự tiến vào trò vui còn ở phía trước."
Huyền Mặc quay qua nhìn Thẩm Xuyên trấn an rồi cùng bước vào, bên
trong tối đen như mực không nhìn thấy rõ là thứ gì. Cả ba vừa bước qua
cánh cửa đằng sau cũng 'rầm' một tiếng hạ xuống, biết một khi đã đóng
cũng không dễ dàng mở, đám người Thẩm Xuyên không vội hoảng hốt yên lặng quan sát tình hình, tay cũng giữ sẵn tư thế chuẩn bị lôi pháp khí ra.
Tiếng bước chân vang lên, tuy không nhìn thấy nhưng nghe thì có vẻ
cách họ rất xa, sau đó 'soạt' một tiếng bốn phía đều bừng sáng, ánh sáng ban đầu hơi chói làm Thẩm Xuyên nheo mắt. Khi nhìn rõ lại cả ba không
khỏi hơi giật mình vì cảnh tượng trước mặt.
Bên trong thực sự rất rộng, ngoài những chỗ được chiếu sáng thì ở
phía góc vẫn tối đen như mực, nơi ba người đang đứng là phía góc, ở giữa là một hình tròn to lớn, dưới mỗi viên đá hình vuông nâu đen gồ ghề còn khảm những chữ ngoằn nghèo, Huyền Mặc nhận ra đây chính là pháp trận
trấn giữ yêu thú.
Nơi chính giữa còn loang lổ vết máu không rõ mới hay cũ, dây xích
bốn góc cố định dưới đất đã bị chặt đứt, nhưng những thứ này làm sao có
thể làm ba quỷ vương giật mình. Cái giật mình ở đây chính là bên cạnh
pháp trận kia, một đám người nheo nhóc chân tay bị buộc chặt miệng nhét
vải quỳ dưới đất, nhìn y phục trên người thực sự là đệ tử của các phái
bị mất tích, nhiều người như thế chen chúc nhau cũng chỉ chiếm chiếm một góc trong hang động rộng lớn, trên mặt ai nét mặt cũng mang vẻ sợ hãi,
có người nằm lê la dưới đất cũng có thể ngất đi hoặc là đã chết.
Nhiễm Cảnh đứng ở phía xa xa, hắn vẫn như cũ khoác một chiếc áo
choàng đen che kín người, dưới chân là một con quỷ nhỏ đầu tóc rối bù
trên miệng còn nhơm nhớp dính máu, không cần đến gần cũng có thể cảm
nhận được mùi ghê tởm trên người nó. Thẩm Xuyên ánh mắt lạnh đi, cậu
biết đây chính là Mộng Quỷ mà Huyền Mặc từng nhắc đến, chỉ là hai kẻ ở
trên đứng đó nhìn đám người bị bắt nhốt lên đến con số hàng nghìn mà ánh mắt lạnh lùng. Như nhìn một đám thú cưng chuẩn bị lên thớt, tiếng ú ớ
từ đám đệ tử không ngừng phát ra, chỉ riêng ba người đứng đó lặng ngắt
không một tia cảm xúc. Nhiễm Cảnh là người đầu tiên phá vỡ bầu không
khí, hắn mỉm cười phấn khích tiếng nói trong hang động lại càng thêm
vang dội.
"Chào mừng đã đến, nhìn cho kĩ đi đây chính là nơi sẽ chôn thây của các ngươi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT