Thịnh Viễn Thời và Tang Chất gặp nhau ngay buổi tối cùng ngày, tại một quán bar yên tĩnh, không khí xung quanh rất hợp để nói chuyện.
Thịnh Viễn Thời đến trước, trong thời gian chờ đợi, anh nhắn tin Wechat cho Nam Đình, anh hỏi: “Đang làm gì thế?”, thoải mái, vô cùng thân thiết.
Nam Đình vốn đang gọi video call với Tề Diệu, đang trêu Mất Ngủ, thấy tin nhắn của anh, cô lập tức quẳng Tề Diệu và chó cưng sang một bên, trả lời anh: “Đang chơi.”
Trong lòng Thịnh Viễn Thời rất mong có thể đưa cô quay trở về trạng thái vô lo vô nghĩ như trước kia, dù cho chuyện đó rõ ràng là không dễ chút nào. Dẫu sao thì cô cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mấy năm rồi, tâm tư cô khó tránh khỏi sẽ nặng nề hơn, nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà hy vọng, hy vọng sau khi cô trở lại bên cạnh mình có thể vui vẻ hơn. Thấy cô nói “Đang chơi.” như một đứa trẻ, đôi mắt anh bất giác hiện lên ý cười, “Anh nói đúng phải không, luật sư Nam không làm khó dễ em mà.”
Để tránh Nam Gia Dư ngồi trong thư phòng nghe thấy, Nam Đình trốn ra ngoài ban công gửi tin nhắn thoại cho anh, “Dì không làm khó dễ em, chỉ tịch thu chứng minh với hộ khẩu của em thôi.”
Nam Đình bật cười, cuối cùng vẫn an ủi anh: “Không sao, chờ đến lúc cần dùng đến, nếu dì không đưa, em sẽ đi lấy trộm.”
Thịnh Viễn Thời cảm thấy may mắn vì mình đang không uống rượu, nếu không nhất định sẽ vì lời nói gây sốc của cô mà phun ra hết, đánh mất luôn cả hình tượng. Mà anh cũng cảm thấy vui sướng, vì cô gái này lúc nào cũng để tâm đến mình, “Dì ấy sẽ đưa, yên tâm.”. Từ phía xa, thấy Tang Chất đang đến, anh nói: “Anh có chút việc, tối về gọi điện cho em sau nhé.”
Nam Đình ngoan ngoãn đáp: “Vậy em chờ anh.”
Tang Chất thu hết biểu cảm của Thịnh Viễn Thời vào đáy mắt, hân hoan như vậy, hạnh phúc như thế, chẳng cần nghĩ cũng biết là đang nói chuyện với ai. Anh lại gần, ngồi xuống đối diện Thịnh Viễn Thời, ánh mắt không chút gợn sóng.
Tang Chất tỏ vẻ không sao, anh nói: “Cũng được.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang rượu của Tang Chất ra, cùng là năm ly, nhưng nhìn màu sắc không đồng nhất, hẳn là năm loại rượu khác nhau.
Bàn tay đang định nâng ly của Tang Chất thoáng khựng lại. Thịnh Viễn Thời đoán, anh ta sẽ không dễ dàng uống nổi ly này, anh cũng chẳng bận tâm, một mình uống cạn ly thứ hai, “Nhận hay không là tùy ở anh, nói hay không là việc của tôi.”
Tang Chất vẫn không nhúc nhích, như thể một khi uống ly này, thì chính là chấp nhận lời cảm ơn ấy, đồng nghĩa với việc mình hoàn toàn bị knock-out, dù cho anh cực kỳ rõ ràng, ván bài với Thịnh Viễn Thời, đã định sẵn kết cục.
Thịnh Viễn Thời nhấc ly thứ ba lên, “Luật sư Nam nói với tôi rất nhiều, ngoài để tôi biết Nam Đình đã trải qua những chuyện gì, thì gần như là còn để tôi biết, anh từng vì nhà Tư Đồ, vì Tư Đồ Nam mà dốc sức ra sao. Tôi không thích nghe, nhưng không nghe không được.”, nói đến đây, Thịnh Viễn Thời nốc cạn ly Brandy – quốc sản của Pháp. Lúc cái ly bị đặt mạnh xuống bàn, thì cũng là lúc giọng điệu anh đột nhiên trở nên sắc bén, “Sự hy sinh của Tang Chất anh được tính là hy sinh, vậy sự tìm kiếm của Thịnh Viễn Thời tôi không phải là tìm kiếm à? Tại sao tôi phải chấp nhận sự hắt hủi, oán trách đó? Tại sao tôi không thể tự biện minh cho mình câu nào?”
Cái lý không trách người không biết thì ai cũng hiểu, nhưng đặt trên Thịnh Viễn Thời, dường như lại không được. Đổi vị trí mà ngẫm lại, Tang Chất có thể hiểu được tâm trạng của Thịnh Viễn Thời vào lúc này. Tang Chất nâng ly rượu thứ hai lên, uống cạn, như để thừa nhận sự ấm ức trong lòng Thịnh Viễn Thời.
Thịnh Viễn Thời cũng chẳng quan tâm có phải Tang Chất nhíu mày vì rượu quá cay hay không, anh nói: “Nhưng tôi chỉ có thể chịu đựng, vì tôi không muốn mất cô ấy thêm một lần nữa. Mấy ngày nay, chỉ cần nhắm mắt, trong đầu tôi lại hiện ra cái cảnh tim cô ấy ngừng đập ngày hôm đó, tôi không dám ngủ, sợ tỉnh lại rồi thì chuyện gặp lại, hòa hợp, đều là do tôi ảo tưởng mà ra. Mất mà có lại được, đúng là đáng để vui mừng, nhưng tôi cũng phải trải qua đau khổ mới mất rồi tìm lại được, đâu có dễ như trở bàn tay… Tang Chất, tôi công nhận sự hy sinh của anh, nhưng lại không nghĩ là nó quá vĩ đại, nó giống với sự tìm kiếm của tôi suốt năm năm, không phải là vô điều kiện không cần hồi đáp, cái chúng ta muốn, đều là cả quãng đời còn lại của cô ấy. Hai chúng ta đều có mục đích, mà người cuối cùng đạt được mục đích, chỉ có thể là một người mà thôi.”, Thịnh Viễn Thời nhìn Tang Chất chằm chằm, gằn từng chữ một, “Không phải anh, mà là tôi.”
Tang Chất gần như nghĩ là Thịnh Viễn Thời đang tự an ủi mình, nhưng rồi lại nghe thấy anh trầm giọng nói: “Tôi sẽ không gạt bỏ những gì anh làm cho cô ấy, cũng không thể gạt bỏ được, nhưng tôi muốn anh biết, đừng nghĩ là anh đối xử tốt với cô ấy, thì có nghĩa là nhà họ Tang được an toàn!”
“Anh tưởng rằng tôi đến gặp anh để nói về chuyện của cô ấy đúng không?”, Thịnh Viễn Thời cười, như đang tự giễu, cũng có thể là đang cười nhạo Tang Chất, “Cái tôi muốn nói là, tôi sẽ không vì nể mặt anh mà tha cho nhà họ Tang đâu, anh tranh thủ nhắc nhở bố anh, cứ cẩn thận.”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như thể thời gian đang ngừng lại, yên tĩnh đến mức Tang Chất có thể cảm nhận rõ ràng được sự ngạo nghễ và tự tin đằng sau lời nói của Thịnh Viễn Thời. Một lát sau, anh hỏi bằng giọng không mấy chắc chắn, “Cậu muốn trả thù thay cho nhà Tư Đồ?”
“Tôi không thể à?”, Thịnh Viễn Thời xòe tay, “Tất cả những gì vợ tương lai của tôi gặp phải trong suốt năm năm qua, thậm chí là những điều tôi phải gánh chịu hôm nay, đều là do hai nhà Hà – Tang ban tặng mà nhỉ? Sao, theo như anh thấy, tôi là người độ lượng, nên sẽ bỏ qua đúng không? Anh sai rồi, con người tôi, trước giờ luôn luôn nhỏ nhen.”
Tang Chất nói bằng giọng khẳng định: “Cô ấy sẽ không mong cậu làm như vậy đâu.”
“Tôi không định để cho cô ấy biết.”, ánh mắt Thịnh Viễn Thời vô cùng bình tĩnh, “Hay là anh định thông qua cô ấy ngăn cản tôi?”
Tang Chất thoáng trầm mặc, anh nâng ly rượu thứ ba lên, uống một hơi cạn sạch.
Nhưng vẫn chưa xong. Thịnh Viễn Thời tiếp tục nói: “Sở dĩ Hà Dũng ghi thù với nhà Tư Đồ, đơn giản là vì năm đó nhà Tư Đồ lấy được một mảnh đất nằm trong kế hoạch khai thác tổng thể của ông ta, làm cho ông ta hụt đi ít tiền. Đây vốn là chuyện thua lỗ bình thường trong làm ăn thôi, tình huống như thế, không đến mức phải dồn người ta vào chỗ chết. Ngay từ đầu, ông ta đã không định ra tay với nhà Tư Đồ, cho đến khi bố anh tỏ ý đồ kết thông gia với nhà Tư Đồ, nên mới chọc tức ông ta, mà anh sau đấy lại hủy hôn với Hà Tử Nghiên.”, anh nhìn Tang Chất bằng ánh mắt sâu hun hút, “Trong lòng anh quá rõ ràng, nhà Tư Đồ là nằm không cũng trúng đạn.”
“Sau đó cậu xuất hiện, trước kia dù tôi hay dì út nói gì, cô ấy cũng đều không phản đối, nhưng cô ấy lại vì cậu mà mỗi khi làm chuyện gì, ra quyết định gì, cũng đều phải băn khoăn. Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa. Tôi vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nói chuyện cô ấy bị trầm cảm ra, chỉ là vì để cậu biết, cậu đã bỏ lỡ thời điểm gian khổ nhất của cô ấy, đã mất đi tư cách ở bên cô ấy, kết quả là biến khéo thành vụng, đẩy nhanh tiến độ cho hai người tái hợp.”, Tang Chất nhìn Thịnh Viễn Thời bằng ánh mắt thâm trầm, “Tôi nói có đúng không?”
Quả thật là như thế. Nếu không có lần Nam Đình phát sốt phải nhập viện, nếu Tang Chất không chất vấn anh ngay hôm ấy, Thịnh Viễn Thời sẽ không thể nhanh chóng buông bỏ nỗi giận vì Tư Đồ Nam giấu giếm chuyện nhà Tư Đồ phá sản và lừa dối anh để chia tay, sẽ không thể công khai tuyên bố quyền sở hữu trước tất cả mọi người trên sóng truyền như vậy.
Thịnh Viễn Thời gật đầu, “Phải.”
“Sau lần gặp đó, trong lòng chúng ta đều có tính toán riêng, tình cảm dành cho cô ấy như nhau, nhưng cậu không nói với cô ấy để cô ấy giữ khoảng cách với tôi, mà tôi thì vẫn biểu hiện như bình thường trước mặt cô ấy, giống như là cô ấy thích ai, ở bên cạnh ai, đều chẳng liên quan đến tôi.”, Tang Chất cười, “Diễn xuất của tôi và cậu đều rất tốt, mục đích cũng chỉ có một: Không để cô ấy và đối phương xảy ra bất hòa hay ngăn cách.”
Họ đều là người thông minh, tự biết tránh đi điều bất lợi của mình.
Thịnh Viễn Thời thiếu mất năm năm, năm năm đó, Tang Chất đã dùng sự chuyên nghiệp và nhiệt thành của mình để chắp vá lại được một Nam Đình hoàn chỉnh. Vì thế, anh không nhắc đến năm năm đó. Tang Chất thiếu mất tình yêu của Nam Đình, năm năm kia, xem như là ưu thế của anh. Vì thế, Tang Chất không đề cập đến tình yêu của cô, sợ ngay cả chút ưu thế này cũng không thể giữ tiếp được nữa. Cho tới khi…
Khóe miệng Tang Chất hiện lên một nụ cười lạnh lùng, “Ngày hôm đó, trong điện thoại, là cậu ép tôi, ép tôi phải nói ra chuyện tôi yêu cô ấy, cậu biết nhất định cô ấy sẽ cự tuyệt tôi, như vậy, chẳng cần cậu nói, cô ấy sẽ tự rời xa tôi.”, anh nói xong liền ngẩng đầu, ổn định lại cảm xúc, “Cậu giúp tôi được giải thoát rồi.”
Thì ra anh ta nghĩ như vậy. Thịnh Viễn Thời không muốn giải thích việc Hà Tử Nghiên gọi một tiếng “chị Tang” khiến anh mất đi hết sự bình tĩnh và kiên nhẫn vốn có, anh chỉ nói: “Thua thì thua, đừng thua đến mức không dậy nổi.”
“Chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, chẳng ai cười ai được cả.”, ý của anh là, nỗi ấm ức của anh vì bị Nam Gia Dư oán trách, anh cũng chỉ có thể nói với Tang Chất.
Quả nhiên, còn có phần sau. Thịnh Viễn Thời đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cất giọng trầm thấp, “Đã đến lúc này rồi, anh cho rằng tôi không nên vận dụng hết mọi quan hệ ra à? Quả thật, Thịnh Viễn Thời năm đó chỉ là một tên cơ trưởng nhỏ bé của hãng bay nước ngoài, không có năng lực thay đổi cục diện, hô mưa gọi gió, nhưng thật may, tôi được sinh ra trong nhà họ Thịnh, bố tôi là Thịnh Tự Lương, mẹ tôi, là Tề Tử Kiều.”
Ánh đèn dìu dịu của quán bar vẽ lên từng đường nét trên gương mặt anh, vẻ bình tĩnh đầy sắc bén kia khiến Tang Chất ý thức được, anh không thể giúp bố mình rồi, “Cậu định đối phó với nhà họ Tang thế nào?”
“Đối với việc kinh doanh, tôi không am hiểu. Thế nên, chuyện này vẫn phải làm phiền đến mẹ tôi. Lớn thế này rồi, vậy mà đây là lần đầu tiên tôi phải nhờ vả bà ấy.”, Thịnh Viễn Thời nhấm nháp lý rượu Rum ngòn ngọt, dùng ly cuối cùng này để giảm đau cho mình, “Tôi ước gì, năm năm trước, tôi có cơ hội mở miệng nhờ vả chuyện này.”
Vậy nên, nếu năm đó anh ở bên cạnh Nam Đình, “Thắng Thanh” của Tư Đồ Thắng Kỷ có thể giữ lại được, cha con họ cũng không cần phải… Mà khi ấy, từ Tư Đồ Thắng Kỷ, đến Nam Gia Dư, thậm chí là cả Tang Chất, đều cố giấu Tư Đồ Nam, cho tới khi kết cục phá sản đã gần như chắc chắn thì mới nói cho cô biết. Và cô, cũng không nói cho Thịnh Viễn Thời. Sau năm năm, những lời này, không thể nói với ai được nữa.
“Kỳ nghỉ hè năm đó, cô ấy theo tôi bay đi khắp nơi, tôi dạy cô ấy phân biệt tám loại rượu mạnh cơ bản, năm loại này, cô ấy mãi vẫn không thể phân biệt được.”, Thịnh Viễn Thời chỉ tay vào năm chiếc ly rỗng trước mặt, “Năm năm qua, tôi không uống rượu gì ngoài năm loại này, tôi cũng chẳng biết tại sao.”. Dường như anh thấm men say, ngả người dựa vào thành ghế, dáng vẻ biếng nhác, chỉ có cặp mắt là thâm trầm, sắc bén, “Tang Chất, vì cảm ơn anh đã đưa một con người hoàn chỉnh của cô ấy về bên cạnh tôi, tôi mới quyết định để Tang Chính Viễn đi đời một cách minh bạch, anh có thể nhắc ông ta, đề phòng tập đoàn Tề Nhuận, còn có chống đỡ được sự chèn ép của tập đoàn Tề Nhuận hay không, phải xem bản lĩnh của ông ta.”
Tề Nhuận… Đó là tập đoàn nằm trong nhóm năm mươi tập đoàn dẫn đầu danh sách năm trăm tập đoàn mạnh trên toàn thế giới, mà Tề Tử Kiều – mẹ Thịnh Viễn Thời, chính là vị nữ chủ tịch xuất sắc không thua kém gì cánh đàn ông đó ư? Dường như Tang Chất có thể đoán trước được sự sụp đổ của công ty nhà họ Tang, anh cũng không am hiểu nhiều về chuyện kinh doanh, có chút cảm giác bất lực đến tuyệt vọng, “Tôi cứ nghĩ, chữa bệnh cho cô ấy mới là ưu tiên hàng đầu, không ngờ, cậu lại tuyên chiến với tôi.”
Vẻ mặt Thịnh Viễn Thời thay đổi theo bóng chập chờn của ánh đèn, trở nên mơ hồ bất định, “Quả thật tôi có nghĩ đến chuyện hạ mình nhờ vả, nhưng tôi làm bên thắng, vừa muốn anh rút lui, vừa muốn anh chữa bệnh cho cô ấy, hình như tôi không thể nói nổi.”
Tang Chất nâng ly rượu Rum lên, “Nếu tôi xin cậu thì sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT