Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.

Edit: Giaychuidis.


Dù chưa tính là giữa hè nhưng nhiệt độ bờ Nam Hải nước Mỹ lúc này đã không thấp, sắp đến tối, Phương Nhạc Cảnh ngồi trên ghế mây trên tầng cao nhất lắc lư ngắm sao.

“Nên ngủ thôi.” Nghiêm Khải giẫm cầu thang đi đến, cúi người hôn trán cậu.

“Chưa buồn ngủ.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Anh ngủ trước đi, lát nữa em xuống.”

“Anh cũng không buồn ngủ.” Nghiêm Khải ôm cậu, “Nhưng như vậy cũng phải ngủ, gió biển lớn lắm, một lúc nữa sẽ lạnh đấy.”

Phương Nhạc Cảnh duỗi lưng một cái, ngoan ngoãn cuộn trong lòng anh.

Sắc đèn trong phòng ngủ ấm áp, tắm rửa xong, Phương Nhạc Cảnh quỳ trên giường giúp anh lau tóc, “Anh định bao giờ thì về nước?”

“Không về.” Nghiêm Khải nắm tay cậu, kéo người vào ngực, “Ở nhà với vợ cơ.”

“Đừng nghịch.”  Phương Nhạc Cảnh cốc đầu anh, “Nghiêm túc nào!”

“Sao dữ vậy.” Nghiêm Khải làu bàu.

“Hôm nay Lý Tĩnh gọi tới, anh ấy nói đã điều chỉnh công việc, em có thể ở Mỹ đến tháng năm, sau đó bay thẳng tới châu Âu tham gia liên hoan phim.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Nhưng anh thì không thể nghỉ lâu vậy được.”

“Ở Mỹ anh cũng có thể làm việc được.” Nghiêm Khải nói, “Chưa cần về vội.”

“Em không sao thật mà.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.

“Anh đương nhiên biết em không sao, nếu không anh cũng sẽ không yên tâm một mực chờ ở Mỹ.” Nghiêm Khải nhéo mũi cậu, “Đúng lúc ở công ty dạo này cũng rảnh rỗi.”

Phương Nhạc Cảnh bĩu môi, “Em nghe thấy anh gọi cho giám đốc Bạch rồi, rõ ràng có rất nhiều việc chờ anh xử lý.”

Nghiêm Khải dừng một chút, sau đó noi, “Mai anh cách chức cậu ta.”

“Hay cứ về sớm một chút.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Rồi chúng ta cùng dự liên hoan châu Âu.”

Nghiêm Khải thở dài, “Nhóc bướng bỉnh.”

“Hừm.” Phương Nhạc Cảnh tựa lên ngực anh, uể oải không muốn cựa mình.

“Vậy cuối tuần anh về.” Nghiêm Khải vỗ vỗ sau lưng cậu, “Vui vẻ chưa.”

“Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh dùng sức áp đảo anh lên giường.

“Không mệt à?” Nghiêm Khải cười nhìn cậu.

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, cúi xuống hôn lên môi anh.

Nụ hôn mang theo hương bạc hà nhè nhẹ, vừa mê hoặc vừa ngọt ngào.

Rạng sáng hôm sau, Moli đã bận rộn trong bếp, trong nồi là cháo thịt đang sôi lục bục, cả phòng đều là hương thơm.

“Chào buổi sáng.” Nghiêm Khải lê dép xuống tầng, tự rót cho mình một cốc nước.

“Nhạc Nhạc đâu?” bà Moli hỏi.

“Còn đang ngủ.” Nghiêm Khải trả lời, “Con định cuối tuần sẽ về nước.”

Bà gật đầu, “Mẹ cũng không đồng ý việc con cứ một mực ở Mỹ.”

Nghiêm Khải cười nói, “Con xin lỗi.”

“Mẹ biết con lo cho Nhạc Nhạc.” Bà vỗ ngực anh nói, “Nhưng con cũng phải cho thằng bé cơ hội tự trưởng thành.”

Sau lần cầu hôn rúng động kia, tin tức về tình yêu giữa Phương Nhạc Cảnh và Nghiêm Khải chưa khắc nào dứt, có chúc phúc, có sợ hãi thán phục, nhưng cũng có chửi mắng ác ý, thậm chí cả nguyền rủa, tuy nói hết thảy đều trong dự liệu, nhưng Nghiêm Khải vẫn theo bản năng mà không muốn Phương Nhạc Cảnh phải chứng kiến những thứ ấy.

Dù biết là không thể, nhưng vẫn muốn ngăn lại tất thảy tổn thương, chỉ để lại mình trong đó, mới có thể bất chấp đến vậy.

“Nhạc Nhạc kiên cường hơn con nghĩ nhiều, cũng thông minh hơn con nghĩ rất nhiều.” Bà Moli nói, “Còn tay săn tin kia là ai? Đã điều tra được chưa?”

Nghiêm Khải gật đầu, “Tôn Khôi.”

“Lại là hắn ư?” Bà Moli nhíu mày.

“Trước đó con đã đoán được rồi, người có bản lĩnh trà trộn vào buổi tiệc của Hòa Đình tuyệt đối không phải chó săn.” Nghiêm Khải nói, “Điều tra từ camera cho thấy hắn ta đi vào từ cửa sau từ ngày hôm trước.”

“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.” Moli bất mãn nói, “Vì sao hắn ta cứ phải nhắm đến mình Nhạc Nhạc như thế.”

“Tòa soạn Lôi Đình từng đăng tin về rất nhiều nghệ sĩ, nguồn tin tức rất linh thông, nhưng gần đây đúng thật quá để ý tới Nhạc Nhạc.” Nghiêm Khải nói, “Bạch Dực thông qua giám sát ở con đường gần chung cư Tây Hoa, phát hiện trước khi tổ chức tiệc từ thiện, mỗi ngày Tôn Khôi đều đi qua chờ, thậm chí bê bối tình cảm của Trương Tiểu Mạn con cũng hoài nghi hắn ta vì theo dõi Nhạc Nhạc mà đánh bậy đánh bạ tìm được.”

“Dù cho thế nào thì lần này hắn đã công toi rồi.” Bà Moli nói, “Mới đăng được tin hot, chưa kịp vui vẻ đến nửa tiếng đã bị hiện thực vả mặt.”

“Theo như tác phong làm việc của hắn, có lẽ sẽ không chịu để yên như vậy đâu.” Nghiêm Khải nói.

“Không để yên?” Moli nói, “Ý còn là sẽ còn lần sau?”

“Hắn sẽ không từ bỏ, nhưng lần này con cũng không định bỏ qua như vậy.” Nghiêm Khải nói, “Chó săn giới giải trí vốn đã lẫn lộn rồi, không cần thêm tên gây sự không tuân theo như hắn nữa.”

“Những chuyện này con giải quyết là được rồi.” Bà Moli bắc nồi xuống, “Lên gọi Nhạc Nhạc đi, ngủ nữa lại đến giờ cơm trưa mất.”

“Bác gái.” Phương Nhạc Cảnh vừa đi xuống vừa vặn nghe được, bèn xấu hổ nói.

“Ngoan, ăn xong lại ngủ tiếp.” Bà chỉnh lại tóc giúp cậu, thuận tiện lãnh diễm liếc con trai —— nhìn xem con khiến thằng bé mệt cỡ nào rồi!

Nghiêm Khải thức thời đầu hàng.

Trẻ tuổi bộp chộp, không giỏi nhẫn nhịn, huống hồ hôm qua con mới là người bị quyến rũ cơ mà.

Phương Nhạc Cảnh đỏ mặt tới mang tai, bấm sau lưng anh một cái.

Nghiêm Khải đau cứng người, bà xã ra tay thật hung ác.

Mà cùng lúc đó, ở trong nước, Thẩm Hàm đang nằm trên giường, vừa ngáp vừa hóng chuyện.

“Đi ngủ thôi.” Dương Hy xoa gáy cậu.

“Không ngủ đâu.” Thẩm Hàm cự tuyệt.

“Mai còn có hoạt động nữa.” Dương Hy cưỡng ép rút iPad khỏi tay cậu.

“Nhất định phóng viên sẽ hỏi em về tình yêu giữa Nhạc Nhạc và Boss.” Thẩm Hàm ôm gối than thở, nghĩ mà tan nát cõi lòng, rất đáng được ăn hết nguyên một con vịt quay, thêm hành tây và tương cà.

“Cứ trả lời như trước là được.” Dương Hy nằm bên cạnh cậu, “Kiên trì thêm một thời gian sẽ qua thôi.”

“Mệt mỏi ghê.” Thẩm Hàm sà vào ngực anh, “Em nhất định phải xin sếp tổng tăng tiền thưởng, bằng không em sẽ bắt cóc Nhạc Nhạc!” Hết sức có chí khí.

Dương Hy mỉm cười, giúp cậu giém lại chăn.

Trong một căn hộ khác ở góc thành phố, đèn tường lúc sáng lúc tối khiến không khí hơi âm trầm. Trang trí bên trong rất xa hoa, nhưng đồ dùng lại không có bao nhiêu —— hoặc có thể nói là đã từng có, nhưng giờ đây toàn bộ bị thay thế bằng một túi bột trắng.

Tôn Khôi ngồi trong xó nhà, hai mắt vô hồn, bên cạnh đặt ống tiêm và một cốc nước, hiển nhiên là mới tiêm ma túy.

Điện thoại rung lên, màn hình báo tên Vệ Dật.

“Khá hơn chút nào chưa?” Vệ Dật nhàn nhạt hỏi.

“Rất nhiều, họ đã đưa hàng tới rồi.” Tôn Khôi đáp, “Cảm ơn anh Dật.”

“Đừng khách khí.” Vệ Dật nói, “Cậu không có việc gì là tốt rồi, nghỉ ngơi đi.”

“Anh Dật, lần này thật xin lỗi.” Tôn Khôi mặt mày tái mét nói, “Vốn cứ nghĩ đã tìm được tin động trời, ai ngờ ——”

“Đừng nói nữa.” Vệ Dật ngắt lời hắn, “Cậu cứ tranh thủ thời gian chăm sóc bản thân đi, những việc khác không quan trọng.”

“Vâng vâng, em sẽ cố điều chỉnh lại sớm.” Tôn Khôi vội gật đầu, giọng còn hơi uể oải.

Giống như suy đoán của Moly, khi vừa chụp được ảnh, Tôn Khôi mừng rỡ như điên, hai tay cũng phải run rẩy, không ngờ rằng vừa mới nói chuyện điện thoại với Vệ Dật xong, trên mạng đã có tin tức Nghiêm Khải công khai cầu hôn.

Tin tức trăm khó ngàn khổ mới lấy được đến tay giờ chẳng đáng một đồng, Tôn Khôi vô cùng chán nản, về nhà giam mình trong phụ nữ và ma túy, mấy ngày đã gầy rộc đi, da vàng như nến, đến đi đường cũng lảo đảo.

Ông chủ tòa soạn Lôi Đình tuy bình thường không quan tâm đến nhưng cũng không ngờ rằng dưới tay mình có một tên nghiện, dù cho Tôn Khôi đích thực là một tay chụp lén đa tài, cũng giúp ông ta kiếm được không ít tiền, nhưng thứ như ma túy một khi dính tới chỉ có xong đòi, lại thêm còn có hạng mục đầu tư khác nên dứt khoát tuyên bố tạm thời giải tán tòa soạn, xem như thiện ý tống Tôn Khôi khỏi cửa.

Cầm một số tiền bồi thường lớn, Tôn Khôi trải qua mấy ngày tiêu dao, nhưng miệng ăn núi lở không phải kế lâu dài, lúc không có tiền mua thuốc phiện, người hắn nhớ đến đầu tiên chính là Vệ Dật.

Vốn đã chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ bị mắng như tát nước, nhưng ngoài dự liệu, lần này thái độ của Vệ Dật lại rất hòa hoãn, thậm chí còn nhanh chóng chuyển tới một khoản tiền, còn nói hắn chăm sóc sức khỏe cho tốt. Tôn Khôi được sủng mà kinh, vội thề cam đoan sẽ làm lại từ đầu một lần nữa, Vệ Dật nghe xong chỉ cười, sau đó cúp máy.

Gió đêm đìu hiu, Vệ Dật đứng trước cửa sổ, chân nghiền lên tàn thuốc mới rơi trên tay xuống đất.

Tin tức về Phương Nhạc Cảnh vẫn còn rầm rộ, hắn lại chẳng thèm chú ý —— hoặc nói là không còn lòng dạ chú ý. Đối với hắn mà nói, hiện giờ việc quan trọng nhất không phải Phương Nhạc Cảnh, không phải Thẩm Hàm, không phải bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào khác, mà là Tôn Khôi.

Trước đó hai người từng có không ít giao dịch, nếu bị lộ ra thì coi như hắn triệt để đánh mất đường lui. Dù Tôn Khôi đã từng ba lần bốn lượt thề thốt, nhưng xưa không giống nay, chẳng kẻ nào ngu ngốc tới mức đi tin lời cam đoan của một kẻ nghiện nặng cả, cũng chẳng kẻ nào chịu được người khác xem mình như một cái máy rút tiền vô hạn.

Vệ Dật mở điện thoại lên, thuần thục bấm một chuỗi số.

Một tuần sau, Nghiêm Khải bay về nước, đồng thời nhanh chóng tiếp nhận phỏng vấn với truyền thông.

Nơi phỏng vấn là một quán cà phê có ánh sáng khá tốt, không khí rất thoải mái, phóng viên đều là người quen cũ, câu hỏi đầu tiên hiển nhiên là thời gian hai người bắt đầu hẹn hò.

“Hai năm trước.” Nghiêm Khải cười trả lời, “Lúc em ấy vừa vào Truyền thông Đông Hoàn không bao lâu.”

“Sớm như vậy ư.” Phóng viên trêu ghẹo, “Anh sợ Nhạc Nhạc bị người khác cướp mất hay sao?”

“Hẳn là có không ít người muốn cướp với tôi đấy.” Nghiêm Khải cong môi, “Nhưng có lỗi quá, kiếp này em ấy thuộc về tôi.”

“Anh có ý kiến thế nào về những bình luận tiêu cực trên mạng?” Phóng viên hỏi.

“Khi chúng tôi mới bắt đầu bên nhau, tôi đã biết trước sẽ phải đối mặt với nhiều chỉ trích, cũng từng suy nghĩ có nên giấu kín mối quan hệ này hay không.” Nghiêm Khải trả lời, “Nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn công khai, vì tôi muốn có trách nhiệm với tình cảm này.”

“Anh thích Nhạc Nhạc ở điểm gì?” Phóng viên lại hỏi.

“Rất nhiều.” Nghiêm Khải suy nghĩ, “Ưu điểm có rất nhiều, khuyết điểm cũng rất nhiều, nhưng tôi đều thích cả.”

“Ui trời.” Thẩm Hàm vừa xem tạp chí vừa xoắn tay, “Sếp tổng thật sếm sẩm quá đi, Nhạc Nhạc nhất định cảm động phát khóc cho xem.” Loại hình tượng này tui không muốn nhìn tí nào.

Dương Hy đau đầu, “Ra mặc quần.”

“Không mặc không mặc.” Thẩm Hàm chỉ mặc mỗi quần lót chạy nhong nhong, hoan hỉ nhảy nhót tưng bừng.

Trán Dương tiên sinh nổi gân xanh.

Từ sau khi hai người công khai, bình luận trên mạng chưa phút nào ngưng bàn luận, lần này vất vả lắm chính chủ mới trả lời, fans hâm mộ dĩ nhiên là điên cuồng, tạp chí vừa bày lên giá đã gần như bị bán hết, không ít người còn lăn lộn bày tỏ không mua được, vô cùng chờ mong video đăng lên để xem!

Trong bản phỏng vấn, Nghiêm Khải không hề né tránh bất kỳ câu hỏi khó nào, bao gồm cả vấn đề bao nuôi và sắp đặt trong trao giải ảnh đế hay không.

“Hy vọng mọi người có cái nhìn công bằng đối với tình cảm của chúng tôi.”

Câu nói này cũng trở thành của đầu đề của khắp các tạp chí lớn nhỏ.

Có những chuyện chính là đơn giản như vậy, một khi nói ra, người ngoài lại chẳng còn hứng thú truy hỏi nữa. Lại thêm tác dụng của thủy quân do Đông Hoàn phái ra, thảo luận trên mạng lập tức nghiêng về phía tích cự, thậm chí còn có loại tiêu đề như “Tổng giám đốc đẹp trai lạnh lùng, rũ bỏ phù hoa, chỉ nguyện nắm tay người suốt đời” các loại.

Phương Nhạc Cảnh một lần lỡ tay mở phải, nháy mắt bị dọa cho giận sôi.

“Thật quá cảm động.” Thẩm Mập suýt thì nghẹn ngào, “Hóa ra cậu còn vì Boss mà cản đạn, cảnh tượng lúc ấy chắc chắn rất rung động, giống trong phim Hollywood vậy.”

Phương Nhạc Cảnh chẳng buồn nghe, “Cậu im miệng cho tớ.”

“Còn có một bài đưa tin khác, nghe nói là phỏng vấn có một không hai.” Thẩm Hàm ngồi lại xuống đất, lật ra một quyển tạp chí nhỏ màu hồng phấn nức mùi thơm, “Chính miệng Boss thừa nhận, ở nhà thường gọi cậu là yêu tinh nhỏ.”

“A a a!!!” Phương Nhạc Cảnh trùm chăn lên đầu.

Quá đòi mạng.

“Cậu có xem bình chọn trên mạng chưa?’ Thẩm Hàm hỏi.

“Lại có bình chọn gì?” Trong lòng Phương Nhạc Cảnh dâng lên dự cảm không rõ.

“Mười cặp đôi yêu thích của năm.” Thẩm Hàm nói, “Cậu và Boss đứng thứ nhất.”

“Vậy thứ hai thì sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Thẩm Hàm trả lời, “Romeo và Juliet.”

Phương Nhạc Cảnh: …

Thật sự, hoàn toàn, không muốn, về nước.

Trên mạng vẫn không ngừng có ảnh được đăng lên, nhưng phen này không phải Phương Nhạc Cảnh và Nghiêm Khải, mà là ảnh Phương Nhạc Cảnh và mẹ chồng. Hai người cùng dạo phố uống cà phê, quan hệ không thể tốt hơn, thậm chí còn có tag #mẹ chồng tốt tuyệt thế# leo top, đến trang đầu mới dần hạ nhiệt.

Nghiêm Khải bất đắc dĩ đỡ trán.

Thật sự… Không biết nói gì cho phải.

Lại qua hơn nửa tháng, nhưng thông tin suy đoán về đoạn tình cảm này cuối cùng cũng dần ổn định, nhưng lúc này dân mạng lại có chủ đề mới, vẫn liên quan tới Phương Nhạc Cảnh —— dự đoán liệu cậu có bị tình cảm ảnh hưởng, một lần nữa bỏ lỡ cúp Ảnh đế châu Âu.

Mặc dù cái nhìn của xã hội giờ đã rất tiến bộ, nhưng một khi diễn viên công bố tình yêu đồng tính, dù đang nghe điện thoại hay lúc bình thường đều sẽ chịu ảnh hưởng, đây dường như đã trở thành quy củ giới giải trí đã ngầm thừa nhận bấy lâu nay. Mà lần này Phương Nhạc Cảnh nhờ có Sự kiện Bình Lạc mà được đề cử diễn viên xuất sắc nhất một lần nữa, vốn đã có khả năng nhận giải cực cao, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện này, khó tránh khiến người theo dõi không chắc chắn trong lòng.

Mà đây cũng là điều Nghiêm Khải lo lắng nhất.

“Cậu yên tâm đi, lần Này Nhạc Nhạc nhất định không có vấn đề.” Bạch Dực đưa cho anh một ly rượu, “Trong phim cậu ấy biểu hiện rất tốt, so với The Sunset trước đó, dù là lời thoại hay cảm xúc đều tốt hơn, không có lý do gì lại tay không ra về.”

“Dù không bị tình cảm ảnh hưởng, lần này còn có James Lê là đối thủ cạnh tranh.” Nghiêm Khải nói, “Cẩn thanh xem xét thì biểu hiện của anh ta cũng khá xuất sắc, rất khó coi thường.”

“Nói vậy cũng không sai.” Bạch Dực vỗ vai anh, “Nhưng cậu phải có lòng tin đối với Nhạc Nhạc chứ.”

“Tôi đương nhiên tin em ấy.” Nghiêm Khải đặt ly rượu xuống.

Vậy cậu còn đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ tới nhà tôi uống rượu làm gì.” Bạch Dự im lặng nghĩ thầm trong lòng.

Nghiêm Khải xoa huyệt thái dương, nhìn đồng hồ treo tường.

Lần đài trong cuộc đời cảm giác thời gian còn có thể tôi lâu như vậy.

Mà bên kia đại dương ngàn dặm, Phương Nhạc Cảnh đang sắp xếp hành lý, chuẩn bị cùng bà Moli ra sân bay —— là ứng cử viên cho bảng xếp hạng mẹ chồng mười tốt, nhất định phải luôn luôn lộ diện dưới ánh đèn chớp của phóng viên mới có thể khiến công chúng không lãng quên được.

Máy bay ầm ầm cát cánh, Phương Nhạc Cảnh tựa lưng lên ghế, ngắn nhìn áng mấy ngoài cửa sổ đến ngẩn người, khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt, một vẻ đẹp rất dỗi yên tĩnh.

Ngồi gần đó trùng hợp là một họa sĩ, ông vội lấy bútt than và giấy ra, nhanh chóng vẽ lại, còn lịch sự hỏi xem sau khi xuống máy bay có thể đăng lên mạng hay không.

“Đương nhiên rồi.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười bắt tay với vị họa sĩ, “Cảm ơn.”

Còi báo động trong lòng bà Môi tức thì kêu to, may mắn bà đi cùng, nếu không không biết còn có bao nhiêu người muốn bắt chuyện với Nhạc Nhạc.

Con đường phía trước dài dằng dặc, đúng là trọng trách thì nặng mà đường đi lại xa.

Loại cảm giác sắp bị con trai bỏ rơi này thật thê thảm biết bao.

Vì để tránh bị chó săn quất rầy, lần này đoàn phim vẫn ở lại nhà Augustine như trước, Doãn Nhiên và Simba vừa quen đã thân, hễ rảnh là dính vào nhau chơi đùa, J.Wang bị bỏ rơi nên cô đơn lẻ bóng, xuống vườn hoa điên cuồng vẽ bản thảo dễ giải tỏa oán niệm bị cướp bạn gái.

“Rất cố kỹ tưởng.” Moly tán thưởng.

“Cảm ơn.” J.Wang bắt tay bà.

“Nhạc Nhạc.” Trợ lý đoàn phim mang tới hai ly nhớ trái cây, “Muốn uống không?” 

“Có.” Phương Nhạc Cảnh vừa từ ban công trở lạnh phòng khách, “Bác gái và J,Wang có vẻ trò chuyện rất hợp.”

“Nghe nói J.Wang còn muốn thiết kế cho phu nhân Nghiêm một bộ trang phục mẹ con.” Trợ lý nói lời kinh người.

Nhớ tới nơ bướm to đùng và quần yếm màu phấn hồng của J.Wang, Phương Nhạc Cảnh lập tức ngũ lôi oanh đỉnh.

Trang phục mẹ con, ‘con’ nhất định không phải mình.

“Nhạc Nhạc.” Bà Môi gọi tới, “J/Wang muốn đo kích thước của con, lúc nào rảnh thì xuống đây nhé.”

Phương Nhạc Cảnh chưa bao giờ thấy nhớ Nghiêm Khải điên cuồng như vậy.

Cảm giác như sắp sụp đổ vậy…

Mau cứu với!

Trước ngày khai mạc một ngày, Nghiêm Khải dẫn theo đội ngũ nhân viên của Đông Hoàn tới Italy, đi cùng còn có Thẩm Hàm —— khác với năm trước, lần này cậu ta đi theo đơn thuần chỉ để hóng hớt nên tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“A  a a!” Thẩm Hàm nhiệt tình ôm Doãn Nhiên, Simba cũng chạy theo, duỗi chân trước muốn sờ bụng cậu ta.

Thẩm Mập tức muốn chết, không thể sờ chỗ nào ít thịt được à, tao còn chưa giảm béo thành công đâu, vẫn chưa thành mỹ thiếu niên có eo nhỏ tinh tế!

“Ngày mai cố lên nhé.” Lúc nghỉ ngơi, Nghiêm Khải gọi tới.

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh cười nói, “Mai gặp.”

Thảm Hàm nằm cạnh, mắt sáng lòe.

Mau hôn hôn ngủ ngon đi!

Sau đó, cậu ta bị Phương Nhạc Cảnh dùng gối đánh cho một trận.

Thật là quá vô tình, tan nát cả cõi lòng.

Vì lần này Phương Nhạc Cảnh có tiếng vang khá lớn, lại thêm lần trước không nhận được giải nên lại càng được giới truyền thông chú ý hơn, huống chi trong thời gian công chiếu phim còn có sự việc cầu hôn, tình cảm của nghệ sĩ luôn là thứ thu hút quan tâm nhất, mà bên kia còn là người cùng giới.

Xe thân dài màu bạc dừng ở cuối thảm đỏ, của xe còn chưa mở, ánh đèn flash đã chớp sáng một khu.

Người đầu tiên xuống xe là đạo diễn và Doãn Nhiên, sau đó là biên kịch và hai diễn viên khác, cuối cùng mới đến Phương Nhạc Cảnh. Cậu mặc âu phục vừa người, đơn giản mà sáng sủa, là thiết kế mới của một nhãn hiệu nổi tiếng —— Nếu như nói lần đầu tiên tới đây, trong lòng cậu còn hơi thấp thỏm lo âu, thì lần này đã hoàn toàn trở nên thản nhiên, động tác giơ tay nhấc chân không còn ngây ngô nữa mà nhiều hơn mấy phần khí thế của một Ảnh đế.

Lần này không có nữ đồng hành đi cùng, Phương Nhạc Cảnh đi sau đoàn phim, cả hành trình đều một mình. Một lần cuối quay đầu ở cửa vào, trên khuôn mặt ấy vẫn là nụ cười xinh đẹp ấm áp như trước, giống như không hề bị thế tục ảnh hưởng.

Nghiêm Khải vẫn đến cuối mới vào trong, hai người từ xa nhìn nhau cười một tiếng, đáy mắt là yêu thương không cách nào che giấu.

Thẩm Mập lẩm bẩm, “Show ân ái.”

“Ý kiến gì?” Phương Nhạc Cảnh nhìn cậu ta.

“Đương nhiên không có.” Thẩm Hàm giơ tay cam đoan, lưu loát nói, “Cậu với Boss chính là duyên trời tác hợp, rất xứng đáng được bình chọn là cặp đứng đầu trong mười cặp đôi gây cảm động nhất Trung Quốc, thậm chí ghi vào sách giáo khoa cũng không thành vấn đề.” Nói xong lại nhắc nhở, “Cậu nhớ thuật lại đoạn này không thiếu một chữ cho Boss, giúp tớ xớt thiện cảm một chút.” Thuật là vô cùng cơ trí, quả nhiên là một bạn mập danh bất hư truyền.

Phương Nhạc Cảnh yên lặng quay đi, hoàn toàn không buồn trả lời lại.

“Nhạc Nhạc.” Nghiêm Khải nâng một ly rượu bước tới, “Cùng anh đi gặp vài người bạn.”

Thẩm Hàm cấp tốc lấy điện thoại ra chụp lại, thời thời khắc khắc không quên nhiệm vụ của một tiểu đệ, phi thường có đạo đức nghề nghiệp.

Trong đại sảnh hoa lệ, Phương Nhạc Cảnh và Nghiêm Khải tay trong tay đứng cùng nhau, cùng bạn bè mỉm cười nói chuyện, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời tươi sáng, tình ý dạt dào, hết thảy đều vô cùng hoàn mỹ.

Fans hâm mộ một bên xoát ảnh chụp một bên chảy nước miếng, cảm khái Nhạc Nhạc nhà chúng mị càng ngày càng xinh đẹp, Nghiêm tổng đúng là có phúc lớn, chúng mị cũng muốn cầm tay nhỏ.

Hu!

Lần này tham gia, Sự kiện Bình Lạc có phân lượng và sự chú ý đều cao, phỏng vấn hiển nhiên không thể thiếu. Muốn tranh thủ ra ngoài chơi dĩ nhiên không thể, cùng lắm chỉ có thể đi dạo xung quanh, thế nên truyền thông cũng thuận lợi chụp được ảnh Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh nắm tay nhau, cùng đi dạo phố, cùng đi ăn, cùng đọc sách, cùng chụp ảnh ngoài đường, cùng đến quảng trường cho bồ câu ăn, mỗi bức đều đẹp như bưu thiếp, vô cùng ấm áp.

“Chua quá.” Phương Nhạc Cảnh xúc một miếng kem nhỏ, sau đó chun mũi nhíu mày, “Chúng ta đổi đi.”

“Không đổi.” Nghiêm Khải cự tuyệt, “Là do em không nghe nhân viên cửa hàng khuyên, cứu nhất quyết muốn nhiều dâu.”

“Mau đổi đi mà.” Phương Nhạc Cảnh cướp cốc kem trong tay anh, “Không thì tan mất.”

“Vậy hôn một cái đã.” Nghiêm Khải chìa mặt, “Hôn thì đổi.”

Phương Nhạc Cảnh đá anh một cái, xoay người toan đi về cửa hàng.

Nghiêm Khải cười, từ đằng sau ôm lấy cậu, xoay giữa không trung một vòng.

Phương Nhạc Cảnh không kịp chuẩn bị mà kêu lên, người trên quảng trường cũng nhao nhao vỗ tay, thiện ý chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ tuổi này. Vô số chim bồ câu trắng cất cánh bay lên, khung cảnh giống như trong phim cổ trang.

Đêm áy, chơi mệt xong, hai người nắm tay nhau lắc lư đi về, ngay cả bóng lưng cũng vô cùng xứng đôi.

Mà dưới thế công của ảnh chụp, dân mạng cũng thuận lợi từ ‘Chúng mị muốn xem hôn hôn’ ban đầu chuyển thành ‘Show ân ái thật nhanh’, nhao nhao rơi lệ biểu thị xin hãy chiếu cố cho chúng cẩu độc thân, cao phú soái yêu đương cũng thôi, còn khoa trương như thế, chúng mị mới không ao ước đâu!

Lặng lẽ nắm khăn tay nhỏ.

Mười ngày sau là lễ trao giải, sau khi yên vị, Phương Nhạc Cảnh không kìm được mà liếc mắt nhìn Nghiêm Khải.

“Thật không cần tớ đổi chỗ với Boss à?” Thẩm Hàm tỏ vẻ hiểu lòng người.

“Không cần.” Phương Nhạc Cảnh vội ngồi thẳng.

“Đừng lo lắng.” Thẩm Mập dùng giọng như người từng trải an ủi.

“Tớ không lo lắng.” Phương Nhạc Cảnh rất bình tĩnh.

“Không lo mới là lạ, người trẻ tuổi thì phải thành thật.” Thẩm Hàm từng bước dụ dỗ, “Có áp lực thì phải giải tỏa, nén trong lòng không tốt đâu.”

Phương Nhạc Cảnh nắm tay thành đấm.

Thẩm Hàm vội ngồi ngay ngắn lại, đồng thời còn dẫn đầu vỗ tay cho người dẫn chương trình.

Đừng có đánh người ta ở đây mà!

Lễ trao giải vẫn giống với năm ngoái, ngắn gọn nhưng hiệu suất cao, hoàn toàn khác với nghi lễ dài lê thê trong nước, giải thưởng lần lượt được công bố, cũng không hề nhàm chán. Sự kiện Bình Lạc được giải phim do ban giám khảo bình chọn nhiều nhất và giải Biên kịch xuất sắc nhất. Giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về một diễn viên nữ người Pháp nổi tiếng tên Mathilde, sau đó chính là giải nam chính xuất sắc nhất.

Thẩm Hàm nhẹ vỗ lên tay Phương Nhạc Cảnh, hai người cùng chờ đợi kết quả được công bố.

Nghiêm Khải nom có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi căng thẳng, thậm chí còn căng thẳng hơn cả Phương Nhạc Cảnh.

Bạc Dực bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem nếu Nhạc Nhạc không đoạt được giải thưởng mình có nên đánh ngất Nghiêm Khải trước rồi mới mang người về không.

Nhắc cũng khéo, người trao giải lần này là đạo diễn Ansel, màn ảnh lớn quay cảnh ông nhận lấy bao thư, sau khi mở ra, ông ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó mới kéo mic lại gần nói: “The Piano – James Lee.”

Lòng Phương Nhạc Cảnh trầm xuống, sau đó tự cười giễu, lại bỏ lỡ nữa rồi.

Bên tai ồn ào, mơ hồ lại nghe được ai đó gọi tên mình, đang định quay đầu nhìn Nghiêm Khải một chút thì cơ thể lại bị Thẩm Hàm ôm lấy.

“Sao thế?” Phương Nhạc Cảnh giật mình.

“Chúc mừng cậu!” Thẩm Mập vô cùng hưng phấn, còn vui hơn chính bản thân đoạt giải.

Ánh đèn flash trước mắt lóe lên không ngừng, nhìn thấy mặt mình trên màn hình lớn, Phương Nhạc Cảnh vẫn chưa kịp phản ứng —— không phải James Lee sao?

“Mau lên nhận giải đi!” Thẩm Hàm buông cậu ra.

Phương Nhạc Cảnh theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Khải.

Nghiêm Khải ở đằng xa giơ ngón cái với cậu.

Đạo diễn Ansel đứng trên sân khấu cũng cười nhìn cậu.

Chân như đạp lên bông mềm, thẳng đến khi bước lên bục nhận giải, Phương Nhạc Cảnh vãn cảm thấy mình như đang nằm mơ, sau đó James Lee cũng sải bước tới đây, cậu mới kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra —— Song ảnh đế ư?

“Chúc mừng cậu.” Ansel ôm cậu, “Trễ một năm, nhưng cuối cùng vẫn là cậu.”

“Cảm ơn.” Phương Nhạc Cảnh nhận cúp đi đến trước giá mic, nhưng một câu cũng không thốt lên được.

James Lee đứng cạnh lại thao thao bất tuyệt không ngừng, từ bạn thời mẫu giáo tới bạn đại học, khiến bên dưới cười vang không ngừng, cũng cho Phương Nhạc Cảnh chút thời gian để điều chỉnh lại. Năm phút sau, rốt cuộc James cũng kết thúc bài cảm nghĩ của bản thân, giao mic lại cho Phương Nhạc Cảnh.

“Thật vinh hạnh.” Phương Nhạc Cảnh cúi đầu hôn lên cúp.

Phía dưới dần yên tĩnh.

“Giải thưởng này đối với tôi vô cùng có ý nghĩa.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Cảm ơn đoàn phim của tôi, cảm ơn các fans của tôi, đoàn đội của tôi, bạn bè và người thân, còn có, người yêu của tôi nữa.”

Cameraman thuần thục chiếu hình ảnh của Nghiêm Khải lên.

Trong mắt Phương Nhạc Cảnh lấp lánh ánh nước, “Cảm ơn anh.”

Nghiêm Khải mỉm cười.

“Đóng phim là giấc mộng tốt đẹp nhất của tôi, tôi nguyện dùng cả đời mình để trầm luân vì nó, vì nó mà cố gắng, hy vọng sẽ không để mọi người phải thất vọng.” Nói xong, Phương Nhạc Cảnh cúi người thật sâu, sau đó xoay người đi xuống sân khấu.

Nghiêm Khải giang tay với cậu.

Tiếng vỗ tay trong khán phòng vang lên như sấm, Phương Nhạc Cảnh gần như là một đường chạy tới.

“Chúc mừng em.” Nghiêm Khải ghé vào tai cậu cười nhẹ.

Mắt Phương Nhạc Cảnh đỏ bừng, ôm anh càng chặt hơn.

Tin tức trong nước lại một phen bùng nổ, cái tên Phương Nhạc Cảnh một lần nữa xuất hiện trên khắp các tiêu đề, nhưng cuối cùng không còn công kích tiêu cực nữa —— là Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên hoan phim châu Âu, không cần bất cứ từ ngữ miêu tả nào cũng đã cho thấy sự khẳng định cao nhất với thực lực. Mà tin đồn ẩn tình sau giải Ảnh đế lúc trước và tin đồn bao nuôi cũng vì thế mà tự sụp đổ, vì ai cũng hiểu được, dù cho có là Nghiêm Khải cũng khó có thể gây ảnh hưởng tới kết quả bình chọn của Liên hoan phim Châu Âu.

Sáng sớm ngày hôm sau, cơ hồ trên tất cả các mặt báo đều là hình ảnh Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh ôm nhau chặt chẽ —— cùng với Thẩm Hàm đứng dậy liều mạng vỗ tay, thêm bà Moli với ánh nhìn ‘mẹ hiền’.

Thế là người xem đều nhịn không được mà cảm khái, xem hơn nửa ngày, Nhạc Nhạc mới là người thật sự chiến thắng nhân sinh có được không. Tuổi trẻ đã trở thành Ảnh đế, bạn trai là Tổng giám đốc tập đoàn, còn có bạn trong giới thân như ruột thịt, ngay cả mẹ chồng cũng nhất mực quan tâm, còn có thể viên mãn được hơn nữa không!

Trong biệt thự ấm áp, Phương Nhạc Cảnh ngáp một cái, quay đầu thấy người bên cạnh còn đang ngủ, bèn thò tay bóp mũi anh, “Mau rời giường.”

Nghiêm Khải đột nhiên xoay người đè cậu dưới thân.

Phương Nhạc Cảnh cười đẩy anh, Nghiêm Khải cúi đầu hôn cậu, từ hôn chào buổi sáng sang làm chuyện càng quá phận hơn cả hôn chào buổi sáng.

Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, khẽ nhắm mắt lại.

Thẩm Hàm tay cầm một đĩa bánh kem, ngồi xổm ngoài cửa nghiêm túc nghe ngóng, sau đó đành phải đen mặt xuống lầu.

Người trẻ tuổi thật là, không biết tiết chế gì cả.

Thật khiến người ta lo lắng.

Dương Hy xắn tay áo, đang ốp trứng trong bếp, cơ bắp trên tay lộ ra, vừa quyến rũ vừa nam tính.

Thẩm Mập đói khát nuốt nước miếng.

Tối qua hoạt động kết thúc rất muộn, vậy nên những người khác trong đoàn phim đều ở lại khách sạn của ban tổ chức, trong biệt thự lúc này rất yên tĩnh. Thẩm Hàm từ phía sau ôm lấy Dương Hy, khẽ lay lay.

“Em dọn bàn đi, chuẩn bị ăn sáng.” Dương Hy xúc trứng ra khỏi chảo.

Thẩm Hàm thò tay mò cởi khuy áo anh.

Dương Hy chặn tay cậu, “Đừng nghịch.”

Sao lại là nghịch! Lãng mạn thế mà! Thẩm Mập oán niệm.

Dương Hy lắc đầu một cái, lấy sữa bò từ tủ lạnh ra.

Thẩm Hàm phồng má, không vui tí nào.

Dương Hy buồn cười, nâng cằm cậu lên hôn một cái, “Ngoan, đợi đến tối.”

“Thật chứ?” Thẩm Mập cố ra vẻ không quan tâm.

“Ừ.” Tay Dương Hy vòng qua eo cậu, ghé vào tay nói một chữ.

Thẩm Hàm xoa mũi, lẩm bẩm, “Được rồi.”

Phải tắm sữa tắm hương dừa mới được, chờ mong ghê.

Cả người đều có mùi dừa, mới nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

“Cho hỏi chừng nào cậu mới có thời gian gặp tôi đây?” Đến chiều, Bạch Dực gọi điện thoại tới.

“Tôi lúc nào cũng không muốn gặp cậu.: Nghiêm Khải ghét bỏ nói.

“Đủ rồi.” Bạch Dực bất đắc dĩ xoa trán, “Định lúc nào thì về nước? Lý Tĩnh gọi tới, nói các tạp chí muốn phỏng vấn Nhạc Nhạc đã bắt đầu xếp thứ tự rồi, còn chưa tính đến truyền thông nước ngoài nữa, cậu dẫn người biến mất khiến trụ sở Truyền thông Đông Hoàn suýt thì bị người ta dỡ rồi đấy.”

Dù muốn hưởng tuần trăng mật cũng nên chọn lúc rảnh rỗi chứ.

Thật muốn gào thét lên mất.

- Hết chương 120-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play