Trì Diên thật sự không thể tiếp tục chống đỡ, ngồi xuống dựa vào tường cạnh Tống Cẩm, trong lúc bất tri bất giác ngủ mất.
Cậu bị lay tỉnh, vừa mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của bạn mình. Tống Cẩm vẻ mặt mờ mịt hoảng hốt: “Thước Kẻ, chúng ta đây là thế nào? Tại sao lại ở chỗ này? Tôi vừa mới ra ngoài xem thử một vòng, trong thôn không còn ai cả. Mà sao tôi lại bất tỉnh? Hôm qua cậu bảo tôi đi lấy hành lý, lúc lên lầu mở cửa nhìn thấy cô bé con ông chủ cười với tôi, sau đó tự nhiên không ý thức được gì nữa.”
Vấn đề này một lời khó nói hết, Trì Diên nhất thời không biết nên bắt đầu kể từ đâu cho hắn. Vì vậy vỗ vỗ hắn ý bảo tránh qua một bên, đứng dậy, trước tiên nhìn về phía tượng thần trên bàn thờ.
Tượng thần không khác gì hôm qua cậu nhìn thấy lúc ban ngày, vẫn thấp bé như đồng tử, đeo mặt nạ màu vàng đen, mặc áo bào gấm, không hề cao lớn như đêm qua cậu thấy. Cho nên cảnh tượng gặp phải đêm qua, rốt cuộc là ảo giác do ánh nến gây ra, hay là thật sự có thứ gì đó cố tình hóa trang thành thần linh trong miếu giả thần giả quỷ?
Nhưng bất luận là gì, xem ra ít nhất bây giờ bọn họ đang an toàn.
Trì Diên lắc đầu với Tống Cẩm: “Trước tiên đừng hỏi gì cả, chúng ta mau rời khỏi đây đã, đợi ra khỏi nơi này rồi tôi sẽ kể lại mọi chuyện cho cậu.”
Bên ngoài miếu mặt trời rực rỡ trên cao, thời tiết dễ chịu, trời cao xanh, gió xuân ấm áp, trong thôn lại im ắng như tờ, không có chút sinh khí nào, cũng không nghe thấy tiếng người hoạt động.
Trì Diên rốt cuộc nhớ tới chi tiết lúc đầu mình cảm thấy không ổn lại không để ý đến—— thời điểm bọn họ vào thôn là buổi tối, trong đêm thật sự quá yên tĩnh. Quê ông ngoại ở gần vùng nông thôn, năm bà ngoại qua đời cậu từng cùng ông ngoại và mẹ trở lại quê ông một lần, đêm đó ngủ lại nhà họ hàng, có thể nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa, cũng có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Mà bây giờ đang là đầu xuân, nhiệt độ đã bắt đầu tăng, vạn vật sống lại, thế nhưng trong thôn không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì của động vật, cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào ngoài các “Thôn dân”. Tiềm thức cậu đã phát giác ra điểm khác thường nhưng lại không kịp phản ứng.
Xe máy của Trì Diên đã hết xăng, nhưng xe Tống Cẩm vẫn đang dừng trước cửa nhà trọ, Trì Diên không nói lời nào, Tống Cẩm cũng không dám mở miệng, nhìn cảnh tượng hoang vắng tiêu điều trong thôn giống như đã chết liền cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Cửa nhà trọ mở rộng, Trì Diên không dám đi vào nhìn kỹ, ánh mắt lại không khống chế được mà lướt vào trong cửa—— một người ngã trên quầy ở cửa, cánh tay nổi đầy thi ban buông thõng trên mặt quầy, dưới đất có một máy chơi game kiểu cũ bị gãy làm đôi.
Trì Diên vội vàng chuyển tầm mắt, cậu sợ lại sinh thêm chuyện, không dám đi vào xác nhận đó là thi thể ai, chỉ giục Tống Cẩm mau khởi động xe chạy ra khỏi đây.
Đợi đến khi bọn họ chạy đến đầu con đường nhỏ lúc trước, trở lại đường lớn nơi bọn họ phát hiện chiếc xe cơ giới ba bánh đêm đó, lúc này Trì Diên mới bảo Tống Cảm dừng xe, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong thôn, những chuyện cậu đã trải qua trong lúc hắn hôn mê và những phỏng đoán của mình, đồng thời xem xét kỹ càng cảnh vật xung quanh.
Trong lòng cậu vẫn còn một nghi vấn không xua đi được.
Cuối cùng lời nào cũng không nói ra. Đối mặt với địa ngục như vậy, mọi ngôn từ đều trở nên khô cứng, khó có thể đánh giá, cũng khó có thể miêu tả.
Hắn đi theo Trì Diên nhìn về phía con đường nhỏ kia, đột nhiên nghi ngờ nói: “Thước Kẻ, cậu xem con đường thông đến thôn Hà Gia này không phải rất rõ ràng ư? Vì sao hôm đó chúng ta cùng Tiểu Lý tới đây điều tra đi tới đi lui hai vòng vào ban ngày vẫn không phát hiện ra?”
“Bởi vì khi đó toàn bộ thôn, bao gồm cả đường vào thôn đã bị quỷ khí bao phủ, nếu không phải thời gian đặc thù, người sống sẽ không nhìn thấy được, giống như bị trúng Chướng Nhãn Pháp.” (thuật che mắt) Đây cũng là điểm Trì Diên nghi hoặc—— rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì mà khi đó người sống lại có thể nhìn thấy thôn quái đản kia?
Cậu nhìn xung quanh hồi lâu vẫn không ra manh mối. Ở đây điện thoại không có sóng, cũng không gửi được tin nhắn, hai người trước tiên đành phải lái xe trở lại trấn Phượng Thủy.
Tống Cẩm sau khi trở về gọi điện thoại báo cáo tình hình công tác, đến chiều liền có một đội mang theo thiết bị tới, dưới sự chỉ dẫn của Tống Cẩm chạy đến nơi phát hiện chiếc xe cơ giới. Con đường đó rất hẹp, ô tô không đi vào được, bọn họ liền thuê hai chiếc xe xích lô trong trấn chở thiết bị cần thiết đi vào.
Trì Diên đổi một chiếc xe máy khác đi theo. Kỳ thật lúc này cậu có thể ở lại đợi, nhưng bởi vì nghi hoặc chưa rõ kia, cậu nhịn không được mà muốn đi cùng.
Trì Diên nhìn cảnh sát chụp ảnh lưu giữ chứng cứ xong kéo chiếc xe ra khỏi mương. Cậu đứng gần đó, đúng lúc trông thấy vị trí bị chiếc xe chặn lại trong mương có một vệt chu sa chưa bị quẹt đi.
Chu sa kia màu sắc cực thuần, hơi tối hơn máu tươi, tương phản với màu vàng nâu của đất trong mương, mặc dù không sáng nhưng gần như ngay tức khắc làm cậu chói mắt. Trì Diên không tự chủ được mà đi tới, cúi đầu xuống muốn nhìn rõ hơn. Vệt chu sa không chỉ có một đường thẳng tự nhiên mà có thêm một đường chéo ngang, giống như một phần của hình tam giác—— Trì Diên tin tưởng mình không nhận sai, màu sắc chu sa, hình dáng ký hiệu này —— đây là phương thức vẽ trận của Trì gia.
Cậu ở Trì gia chưa từng chính thức học thuật pháp, nhưng lại ngày ngày nhìn thấy màu sắc chu sa này, ngày ngày ngắm nghía hình dạng phù triện trận pháp này. Về sau cậu rời khỏi Trì gia, những cuốn sách mang đi cũng có giới thiệu cách vẽ trận cơ bản và vài loại trận hình trụ cột nhất.
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, Trì Diên chỉ cảm thấy tim bắt đầu đập thình thịch. Cậu lui hai bước, một lần nữa đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Một nhánh cây bị nghiêng, ven đường có một tảng đá lớn, vị trí nguyên bản của chiếc xe bị lật… đều dần hợp thành một vòng tròn, tạo thành hình dạng một trận đồ. Cậu vẫn chưa nhìn ra được chi tiết của trận pháp này, chỉ có thể phân biệt ra từ đường nét tổng thể, đây là một tụ âm trận, mỗi khi tối đến sau khi mặt trời lặn nó sẽ dần dần dẫn quỷ khí bên trong thôn Hà Gia hướng ra đây, do đó đã mở ra một lỗ hổng để người qua đường phát hiện được con đường này và thôn kia.
Thời điểm nhà Chu Huy mất tích, xe bị lật vào trong mương, trận pháp này còn thiếu hụt, là một hình tròn chưa hoàn chỉnh, cho nên có người đã cố tình vẽ trận dưới đất trong mương để biến trận pháp trở nên hoàn chỉnh.
Mà chiếc xe kia sau đó có lẽ cũng đã bị người động tay động chân, cố tình bày ở vị trí kia.
Cho nên nói gia đình nhà Chu Huy mất tích không phải là ngẫu nhiên. Dù lúc ấy bọn họ không gặp nạn thì cũng sẽ có người khác gặp nạn.
Cái chết của hai cảnh sát kia, đã ở trong dự liệu của một số người.
Tất cả những chuyện này đều có người thao túng lên kế hoạch. Quỷ thôn kia chưa chắc là do những người đó cố tình dẫn đến, nhưng sau khi phát hiện dị biến ở thôn Hà Gia đã cố tình lợi dụng nó để hại người bọn họ muốn.
Quỷ ăn quỷ, quỷ ăn người, người ăn người. Trì Diên thậm chí không phân biệt được kẻ hại chết những người kia rốt cuộc là quỷ, hay chính là người.
Người có thân phận như thế nào mà có thể phát hiện trước sự hình thành của quỷ thôn?
Mà người bọn họ thật sự muốn hại… là ai?
Tống Cẩm cùng sư phụ chịu trách nhiệm chỉ dẫn hắn trong đội cảnh sát đang đi về phía Trì Diên, Trì Diên loáng thoáng nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện:
“… Cấp trên đặc biệt chỉ đích danh cậu phụ trách vụ mất tích này, tôi còn đang lo một mình cậu không làm được, không nghĩ tới cậu lại đào ra được nhiều như thế.”
Tống Cẩm xấu hổ cười gượng: “Không, không phải ạ, lần này chủ yếu là nhờ có một người bạn của con, nếu không có lẽ con cũng không còn cái mạng này. Nhưng mà sư phụ, lại nói tiếp chuyện lần này thực sự có điểm quỷ dị…”
Hai người bắt đầu bàn bạc tình tiết vụ án, lúc đến chỗ Trì Diên, Tống Cẩm giới thiệu hai người nói: “Sư phụ, đây là Trì Diên bạn con, bọn con quen nhau từ hồi cấp ba, quan hệ cực kỳ bền chặt, chuyện lần này tất cả là nhờ có cậu ấy ạ.”
Sau đó Tống Cẩm lại giới thiệu với Trì Diên sư phụ của hắn.
Trì Diên chào hỏi đối phương, mấy câu sau tỏ vẻ thuận miệng hỏi: “Đại Tống rất nổi danh hả chú? Vừa rồi cháu nghe thấy chú nói có người đặc biệt giao bản án này cho Tống Cẩm.”
Sư phụ hắn gật đầu, không mấy bận tâm đáp: “Đúng vậy, chắc là muốn để Tiểu Tống rèn luyện một chút, không nghĩ tới các cậu lại phát hiện ra chuyện thôn Hà Gia kỳ quái như thế. Thôn này vốn hẻo lánh, từ đầu mùa đông đến nay lại càng không có ai vào thôn, người trong thôn cũng không có việc gì mà đi ra, cũng không ai coi là có vấn đề, không ai nghĩ đến việc trong thôn từng người một biến mất cuối cùng không còn ai nữa.”
Vừa rồi bọn họ vào trong thôn xem xét, phát hiện ra thi thể của người dân, theo phán đoán sơ bộ thời gian tử vong và nguyên nhân tử vong của những người này không giống nhau. Thời gian tử vong từ người đầu tiên đến người cuối cùng cách nhau chừng hơn một tháng, nhưng lại không có thi thể nào được tẩm liệm.
Cho dù không có mấy chuyện ma quỷ tác loạn, những ảo giác hư hư thực thực mà Tống Cẩm đã trải qua rồi báo cáo lại thì chuyện này cũng đã đủ quỷ dị —— gia đình một nhà, vợ chết nhưng chồng còn sống, vì sao lại không hạ táng chôn cất cho vợ? Căn cứ vào thời gian tử vong, trong gia đình có một người chết, còn lại hai, ba người sống. Mọi người trong thôn đều có thể nhìn thấy xác chết, tại sao mấy người còn sống kia không có phản ứng gì mà vẫn tiếp tục sống như bình thường cho đến khi chính mình cũng chết đi? Khi tất cả người trong thôn đều đã chết rồi, người cuối cùng còn sống không biết đã suy nghĩ gì?
Những ý nghĩ này làm ông không rét mà run, nghĩ đến đầu cũng đau, có thể đoán được khoảng thời gian tới bọn họ sẽ phải khổ não vì vấn đề thôn Hà Gia này, cho nên hiện tại cũng không chú ý đến câu hỏi của Trì Diên. Ông công tác nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, mặc dù biết Tống Cẩm lúc ấy được nhận chức là vì nhờ chút quan hệ, nhưng Tống Cẩm là người có chí tiến thủ, làm việc cũng nỗ lực có trách nhiệm, ông cũng sẽ không bởi vậy mà có thành kiến với đối phương, những việc nên chỉ bảo nên truyền thụ, có thể giúp đối phương rèn luyện ông đều làm. Lần này cấp trên chỉ đích danh Tống Cẩm đi phụ trách án mất tích này, ông chỉ cho là người quen nhà Tống Cẩm cố ý muốn cho hắn cơ hội rèn luyện, cũng không quá để ý.
Trì Diên nhận được câu trả lời liền cảm thấy nội tâm chợt lạnh.
Dựa vào sức mạnh và quyền lực của Trì gia, muốn làm chuyện đó quả thực dễ như trở bàn tay.
Cho nên phải nói là… kỳ thật bọn họ lợi dụng quỷ thôn này, người rốt cuộc bọn họ muốn hại chính là mình? Dù lúc trước Tống Cẩm không nhờ mình giúp đỡ, mình không chủ động đáp ứng rồi cùng nhau đến thôn này thì bọn họ cũng có thể lợi dụng quan hệ của mình và Tống Cẩm mà dẫn mình tới đây?
Trì Diên nhắm mắt lại, lắc đầu. Mình và Trì gia như con kiến và cây đại thụ, huống chi mình ngoài sáng Trì gia trong tối, nếu Trì Dung hoặc Trì Viễn Sơn thật sự nổi sát tâm với mình thì việc hại chết mình quả thực vô cùng dễ dàng, đâu cần phải hao phí công phu lớn như vậy, lượn quanh một vòng luẩn quẩn lớn thế này, còn hại chết oan bao nhiêu mạng người vô tội.
Trừ phi… bọn họ e ngại người nào, không dám lưu lại chứng cứ mưu hại cậu, cho nên mới cố ý chọn cách thức phiền phức như vậy, chỉ để khiến cậu thần không biết quỷ không hay mà chết trong quỷ thôn này, làm cho tất cả thoạt nhìn giống như chuyện ngoài ý muốn. Chỉ cần sau đó hủy giao lộ tụ âm trận kia đi, nếu như không đặc biệt điều tra, căn bản sẽ không tra ra manh mối gì.
Nhưng bọn họ đang kiêng dè ai? Trì gia thủ đoạn thông thiên lại phải e ngại người nào?
—————-
Hết chương 103.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT