“Không có cái gì để hỏi.” Trần Dật Thần thờ ơ cười một tiếng.

Nghe thấy câu trả lời của Trần Dật Thần, đầu tiên là Chu Phá Không hơi giật mình, sau đó ông ta cười khổ một tiếng, nói: “Xem ra là cậu có oán giận rất sâu sắc đối với ba của mình.”

Oán giận?

Trần Dật Thần từ chối cho ý kiến, anh đối với Trần Hạo Thiên hoàn toàn là có lời oán giận.

Bởi vì là một người ba mà Trần Hạo Thiên lại không làm tròn trách nhiệm của người ba.

Ông ta không bảo vệ tốt cho mẹ, cũng không bảo vệ tốt cho mình.

“Thật ra thì ba của cậu có nỗi khổ tâm.” Chu Phá Không thở dài: “Ông ta vì cứu Thanh Đế cho nên mới biến mất.”

Cứu Thanh Đế?

Trần Dật Thần ngây ngẩn cả người, có ý gì vậy? Thanh Đế mà Chu Phá Không nói chính là… Lâm Thanh Đế?

“Ừm. Thanh Đế mà tôi nói là ba của con bé đó… Lâm Thanh Đế.” Chu Phá Không chuyển mắt nhìn sang Lâm Ngọc Nhi ở một bên.

Lần này Lâm Ngọc Nhi cũng hoàn toàn bất ngờ, nghe thấy ý tứ của Chu Phá Không, ba của Trần Dật Thần vậy mà lại biết ba của cô ta, hơn nữa ba của Trần Dật Thần là vì cứu ba của cô ta cho nên mới biến mất.

“Ý của ông Chu đó chính là mười tám năm trước ba của tôi cùng với đại Tông Sư Lâm đã biến mất cùng nhau?” Trần Dật Thần trầm giọng mở miệng nói, trước ngày hôm nay anh căn bản cũng không kết nối Trần Hạo Thiên và Lâm Thanh Đế cùng một chỗ, bởi vì Lâm Thanh Đế là một trong chín đại võ đạo Tông Sư ở nước H.

Mà Trần Hạo Thiên, ba của anh mặc dù có tu vi nhưng mà so sánh với Lâm Thanh Đế, chỉ sợ là còn kém xa lắm.

Nhưng mà bây giờ cách nói của Chu Phá Không lại hoàn toàn lật đổ phỏng đoán trước đó của anh.

Trần Hạo Thiên là bởi vì cứu Lâm Thanh Đế cho nên mới biến mất.

Điều này nói rõ thực lực của Trần Hạo Thiên chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn Lâm Thanh Đế.

“Không sai, năm đó Hạo Thiên và Thanh Đế đúng là đã biến mất cùng nhau.” Chu Phá Không nhẹ gật đầu, ngữ khí có chút phức tạp.

Ông ta với Trần Hạo Thiên và Lâm Thanh Đế là người cùng thế hệ, dựa trên ý nghĩa mà nói ông ta cũng coi như là đàn anh của Trần Hạo Thiên và Lâm Thanh Đế, chỉ có điều là thiên phú của ông ta kém hơn Trần Hạo Thiên và Lâm Thanh Đế.

Trần Hạo Thiên và Lâm Thanh Đế lần lượt trở thành võ đạo Tông Sư, nhưng mà ông ta lại cứ dừng ở ngưỡng cửa nửa bước Tông Sư.

“Ba của tôi là võ đạo Tông Sư?” Mặc dù là trong lòng đã có suy đoán, nhưng mà Trần Dật Thần vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, anh không dám tin tưởng người ba mình chỉ gặp qua có vài lần lại là một võ đạo Tông Sư.

“Đúng vậy, Hạo Thiên đúng thật là võ đạo Tông Sư.” Chu Phá Không khẳng định suy đoán của Trần Dật Thần.

Giờ phút này Trần Dật Thần khiếp sợ không thôi.

Trần Hạo Thiên vậy mà lại là võ đạo Tông Sư.

Nói như vậy, nhà họ Trần có hai Tông Sư “Tại sao bọn họ lại biến mất vậy?” Sau khi hết hoảng sợ, Trần Dật Thần hỏi câu hỏi này, giờ phút này anh lại càng tò mò hơn, năm đó nguy hiểm mà Lâm Thanh Đế gặp phải rốt cuộc là cái gì, nguy hiểm này vậy mà lại có thể để hai võ đạo Tông Sư đồng thời biến mất cùng một lúc.

“Liên quan đến chuyện bọn họ biến mất, tạm thời tôi không thể nói cho cậu nghe được.”

“Đây chính là cơ mật tối cao của nước H chúng tôi.” Chu Phá Không lắc đầu từ chối Trần Dật Thần.

Không đợi Trần Dật Thần mở miệng, Chu Phá Không lại nói: “Có điều là tôi có thể nói cho cậu biết hiện tại bọn họ vẫn còn sống.”

Còn sống?

Nghe thấy lời nói này, Trần Dật Thần không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn sống là tốt rồi, chỉ cần còn sống, vậy thì chứng minh vẫn còn có hy vọng.

“Chuyện Hạo Thiên và Thanh Đế biến mất không phải là chuyện mà mọi người nên phải suy nghĩ, hiện tại chuyện cần nên phải cân nhắc trước mắt chính là phải làm như thế nào để nhanh chóng mạnh lên, bởi vì rất nhanh thôi sẽ có người đến đây tìm cậu gây phiền phức.” Trầm ngâm một lúc, Chu Phá Không liền trầm giọng mở miệng nói.

“Ông Chu đang nói nước N đó à?” Trần Dật Thần nói.

Chu Phá Không lắc đầu nói: “Không phải là nước N, người của nước N không có lá gan lớn như vậy đâu, chỉ cần cậu còn ở nước H một ngày, đám người đó của nước N sẽ vĩnh viễn cũng không dám động tới cậu.”

“Tôi nói người đến gây phiền phức cho cậu đến từ nước H chúng ta.”

Đến từ nước H?

Ánh mắt của Trần Dật Thần híp lại, chẳng lẽ là nhà họ Trần?

“Cậu có biết giải thi đấu võ đạo toàn cầu không?” Lúc này Chu Phá Không lại đột nhiên thay đổi chủ đề.

Đầu tiên là Trần Dật Thần hơi sững sờ, sau đó lắc đầu, anh cũng không biết cái gì là giải thi đấu võ đạo toàn cầu.

“Giải thi đấu võ đạo toàn cầu là giải thi đấu do liên đoàn võ thuật quốc tế tổ chức.”

“Đây cũng chính là một giải thi đấu có quy mô rất lớn trên toàn cầu, mỗi năm tổ chức một lần.”

“Mỗi lần tổ chức, gần như là các thế gia võ học trên toàn thế giới, môn phái cùng với các thế lực đều sẽ phái ra truyền nhân của mình để đến dự thi.”

“Nước H của chúng ta cũng không ngoại lệ, giải thi đấu võ đạo toàn cầu năm nay, liên đoàn võ đạo đã cho chúng ta đăng ký bốn người.”

Nói đến đây, giọng điệu của Chu Phá Không dừng lại một chút.

Trần Dật Thần lĩnh ngộ được ý thức của Chu Phá Không rất nhanh: “Ông Chu muốn để tôi đi tham gia dự thi.”

“Không sai.” Chu Phá Không nhìn, gật đầu nói: “Tôi muốn cậu đại diện cho nước H để tham gia vào giải thi đấu võ đạo toàn cầu lần này.”

“Bởi vì mấy giải thi đấu võ đạo toàn cầu lần trước, thành tích của nước H cũng không cao là bao.”

“Giải thi đấu võ đạo toàn cầu lần trước, nước H ngay cả vòng thứ tám cũng không được bước vào.”

“Chúng ta tự xưng là cái nôi của võ đạo, là cường quốc đương thời, nhưng mà thi đấu với quy mô toàn cầu như thế này, chúng ta ngay cả vòng thứ tám cũng không bước vào được, chuyện này thật sự rất mất mặt.”

“Ông Chu, tôi hiểu ý của ông, chỉ là giải thi đấu võ đạo toàn cầu, chỉ sợ là sẽ có cường giả tuyệt thế ra sân, cảnh giới hiện tại của tôi chỉ là Hóa Kình sơ kỳ, trong thế hệ trẻ tuổi, tôi còn có thể tính là người đứng thứ nhất, nhưng mà so sánh với những cường giả nổi tiếng, tôi chỉ sợ là mình cũng không là cái thá gì.” Trần Dật Thần nói ra suy nghĩ của mình, giải thi đấu võ đạo toàn cầu, nghe thấy cái tên liền biết được đây chính là một giải thi đấu võ đạo với quy mô tối cao trên toàn thế giới.

Có một cuộc thi đấu như thế này, tất nhiên là các cường giả đỉnh cao của các quốc gia đều sẽ tham gia.

Ngoại trừ Tông Sư sẽ không ra sân, những võ giả khác chỉ sợ đều sẽ ra sân liều một phen, anh là một Hóa Kình sơ kỳ nho nhỏ, căn bản cũng không là cái thá gì hết.

“Tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì.”

“Cậu không cần phải lo lắng đâu, giải thi đấu võ đạo toàn cầu có phân chia ra nhóm cường giả và nhóm thiên tài.”

“Bốn vị trí mà tôi nói là của nhóm thiên tài, còn nhóm cường giả tôi đã sớm tính toán tốt rồi.” Chu Phá Không mỉm cười mở miệng nói.

“Liên quan đến nhóm cường giả, tôi cũng không muốn nói nhiều, cậu chỉ cần biết là nhóm cường giả được thành lập cho những cường giả nổi tiếng đã lâu.”

“Tiếp theo đây tôi sẽ nói cặn kẽ hơn với cậu về chuyện nhóm thiên tài.”

“Nhóm thiên tài tên như ý nghĩa, chỉ có thiên tài của các quốc gia mới có thể được tham gia.”

“Khác biệt của trận đánh cược lần trước cậu đã tham gia, giải thi đấu võ đạo toàn cầu đối với tuổi tác của thiên tài có nới rộng hơn một chút, ba mươi lăm tuổi.”

“Chỉ cần là ba mươi lăm tuổi trở xuống, cảnh giới cao thâm đều có thể được gọi là võ giả thiên tài đều có thể dự thi.”

“Nói như vậy, chẳng phải có rất nhiều võ giả Hóa Kình hả?” Trần Dật Thần hỏi.

Trước anh, võ giả Hóa Kình trẻ tuổi nhất ở nước H là Chu Bá Thiên là tông chủ côn luân tông, người đó chính là người đã đột phá Hóa Kình sơ kỳ ở độ tuổi ba mươi hai.

Mà độ tuổi hạn chế của giải thi đấu võ đạo toàn cầu là ba mươi lăm tuổi trở xuống thì đều có thể tham gia.

Vì vậy, các quốc gia trên toàn thế giới tất nhiên sẽ có rất nhiều võ giả Hóa Kình sơ kỳ tham gia, thậm chí còn có một vài tên yêu nghiệt cá biệt có thể đột phá đến Hóa Kình trung kỳ trước ba mươi lăm tuổi.

“Không sai, đúng là có rất nhiều võ giả Hóa Kình.” Chu Phá Không nhẹ gât đầu nói: “Đây cũng chính là nguyên nhân mà thành tích mấy lần trước của nước H chúng ta không được tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play