Dưới màn đêm, hai tay Trần Dật Thần phát lực, đột nhiên mé hai người Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma lên trời, hai người nhìn nhau như thể đang đi máy bay, xông thẳng lên trời, thậm chí còn cao hơn đỉnh của đu quay, khiến Lâm Ngọc Nhi ở trong buồng lái đu quay cũng thấy được.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Xảy ra cảnh tượng bất ngờ đã khiến Lâm Ngọc Nhi sững sờ.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…”
Đáp lại Lâm Ngọc Nhi chính là một loạt tiếng súng đinh tai nhức óc.
Dưới ánh mắt chăm chú của Matsushita Tomohisa, tinh anh Nhẫn Hồn của sáu đội và chín nhẫn giả, Trần Dật Thần cầm súng lên, bỗng bóp có, từng viên đạn gầm thét bay ra, bắn lên trời, bắn trúng Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma đang rơi xuống vì bị trọng lực hút.
Dưới màn đêm, cơ thể hai người như bị bắn thành cái sáng, máu tươi và thịt vụn lẫn lộn rơi xuống, y như trút xuống một màn mưa máu.
“Hít…”
Thấy cảnh này, dù là tinh anh Nhẫn Hồn của sáu đội hay chín nhẫn giả, thậm chí là Matsushita Tomohisa đều sợ hãi nín thở, trên từng gương mặt tái nhợt đều đã bị sự sợ hãi chiếm đóng!
Kinh hoàng chứ?
Đúng thế!
Phải biết rằng ban nãy bọn họ đang chuyện trò, tin chắc Trần Dật Thần đã bị hai người Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma giết chết, kết quả trong nháy mắt, Trần Dật Thần xách theo hai người mà xuất hiện, sau đó bắn xác hai người thành cái sàng ngay trước mặt mọi người…
Những chuyện này đã đánh sâu vào nội tâm bọn họ, đúng là không thể tin nổi!
“Ầm! Bịch!”
Mảnh vỡ thi thể của Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma nhanh chóng rơi xuống đất, phát ra hai tiếng vang, gần như thành một đống máu thịt, rất thảm thiết.
“Bỏ vũ khí, quỳ gối đầu hàng, hoặc là chết!”
Cùng lúc đó, một tay Trần Dật Thần cầm khẩu súng MP5A1 đang bốc khói, ánh mắt như con dao liếc nhìn mọi người rồi nói, giọng nói lạnh như băng.
” bịch!”
Trần Dật Thần vừa dứt lời, một tên tinh anh Nhẫn Hồn không khống chế được mà quăng súng rồi quỳ xuống, lo lắng quỳ dài trên mặt đất, cả người co quắp.
” Bịch!”
” bịch!”
” Bịch!”
“...”
Sau đó, tiếng quỳ xuống liên tục vang lên.
Một người, hai người, rồi ba người…
Nửa phút sau, dù là ba mươi tên tinh anh Nhẫn Hồn còn lại hay là chín tên nhẫn giả, kể cả Matsushita Tomohisa, tất cả bọn họ đều bỏ vũ khí quỳ xuống đất, lựa chọn đầu hàng và xin tha.
Trần Dật Thần một tay cầm súng, đứng ngạo nghễ.
Một người, một khẩu súng, anh đánh giết đến khi mọi người đầu hàng!
Sợ rồi.
Lúc này, dù là ba mươi tên tinh anh của Nhẫn Hồn còn lại hay là chín tên nhẫn giả và cả Matsushita Tomohisa, bọn họ đều sợ hãi.
Ban đầu Trần Dật Thần lẳng lặng lẻn vào sân trò chơi, đánh chết bốn tay bắn tỉa và hai nhẫn giả của Nhẫn Đường, sau đó ung dung đánh chết những tinh anh Nhẫn Hồn giống như đồ tể giết thịt dê, giết đến mức khiến bọn họ sợ hãi.
Nhưng khi đó Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma vẫn chưa ra tay, tuy bọn họ kinh hoàng nhưng tin chắc hai người đó có thể giết chết Trần Dật Thần, đều chờ mong hai người ra tay.
Kết quả, Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma đều chết trong tay Trần Dật Thần, hơn nay ban nãy còn ném xác hai người lên trời, bắn xác hai người thành cái sàng ngay trước mặt tất cả bọn họ.
Những chuyện này đã hoàn toàn bóp chết hi vọng trong lòng mọi người, khiến tất cả bọn họ đều tuyệt vọng.
Trải qua việc đầy hi vọng cho đến tuyệt vọng, khiến bọn họ sợ hãi khôn cùng, cái sự sợ hãi đó in sâu vào tận trong linh hồn, rồi đến khi Trần Dật Thần nói ra câu đó, tất cả không hẹn mà cùng chọn quỳ xuống đầu hàng.
Tuy tất cả những người ở đây không thể nào gây ra uy hiếp cho anh, nhưng anh không thể lập tức giết hết tất cả.
Trong tình huống này, nếu anh tiếp tục dùng cách máu tanh giết chết mọi người thì có khi sẽ ép người ta chọn ngọc nát đá tan mà nổ súng bắn Lâm Ngọc Nhi.
Để tránh bi kịch xảy ra, trước mặt mọi người anh bắn xác Chiba Yoshimasa và Hito Nokuma thành cái sáng, gây ra mối uy hiếp khổng lồ cho mọi người, từ đó mình mới thuận lợi cứu được Lâm Ngọc Nhi.
Mà lúc này, sự lựa chọn của đám người Matsushita Tomohisa đã chứng mình kế hoạch của Trần Dật Thần là chính xác!
“Là anh Trần Dật Thần!”
Trong buồng lái đu quay, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Ngọc Nhi đỏ hoe.
Tuy đã đoán trước người tới cứu mình là Trần Dật Thần, nhưng khi thật sự nghe thấy giọng nói của Trần Dật Thần, cô ta vẫn rất cảm động.
Cô ta không biết rốt cuộc Trần Dật Thần đã làm gì mới có thể khiến người người như thế đầu hàng.
Nhưng mà quá trình chắc chắn rất nguy hiểm.
Sau cơn tò mò, Lâm Ngọc Nhi lại giãy giụa mạnh mẽ, định thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, trong lòng càng gấp gáp muốn gặp được Trần Dật Thần.
Cùng lúc đó, một tay Trần Dật Thần cầm MP5A1, mặt không cảm xúc đi tới phòng vận hành đu quay, sau đó thì bấm nút chuyển động.
Trong buồng lái đu quay, Lâm Ngọc Nhi thấy đu quay chuyển động nên thôi tốn công giãy giụa, mà trông mong chờ đu quay đi xuống.
Trần Dật Thần đi ra khỏi phòng vận hành, đứng ở lối lên đu quay, tay cầm MP5A1, giống như thần chết hạ phàm, khiến tất cả mọi người bên trong gồm cả Matsushita Tomohisa đều không dám nhìn anh, mà cẩn thận nằm trên đất, ngay cả cái việc thở mạnh cũng không dám.
Lúc này, bọn họ chỉ mong Trần Dật Thần có thể nhanh chóng dẫn Lâm Ngọc Nhi rời khỏi đây!
Chuyện này đúng là hoang đường, nhưng đúng là suy nghĩ chân thật nhất của họ!
Vì đối với bọn họ thì Trần Dật Thần chính là đại danh từ thay cho nguy hiểm và tử vong – Trần Dật Thần đứng đó, lúc nào bọn họ cũng có khả năng toi mạng!
Tuy Trần Dật Thần cứu Lâm Ngọc Nhi đi sẽ khiến bọn họ bị phạt, nhưng với cái nhìn của bọn họ thì tốt hơn việc chết trong tay Trần Dật Thần rồi.
Chừng mười phút sau, khi nhóm người Matsushita Tomohisa chờ đợi trong khủng hoảng và bất an, dưới sự trông mong và kích động của Lâm Ngọc Nhi, buồng lái mà cô ta ngồi chầm chậm xuống dưới.
Trần Dật Thần vừa canh chừng đám người Matsushita Tomohisa cũng dùng dư quang xem xét mỗi một buồng lái đi xuống cuối, vừa nhìn là thấy Lâm Ngọc Nhi bị trói ngồi trong buồng lái dưới cùng.
Trần Dật Thần không nói hai lời, nhanh chóng tiến tới kéo mở cửa buồng lái.
“Ú ớ..”
Thấy Trần Dật Thần, Lâm Ngọc Nhi kích động đến mức cả người run run, nước mắt đầy mặt, cô ta định nói gì nhưng miệng bị nhét khăn nên không thể nói ra được gì, chỉ phát ra mấy tiếng ú ớ không rõ.
“Không sao!”
Thấy Lâm Ngọc Nhi tóc tai rối bời, mặt mày sưng híp, vô cùng kích động và nước mắt đầy mặt, trong lòng Trần Dật Thần đau xót, tiến vào trong buồng lái, cởi dây thừng, sau đó cúi người bế Lâm Ngọc Nhi lên.
Vèo!
Rồi Trần Dật Thần cũng không hề dừng lại, ôm Lâm Ngọc Nhi, thân hình lóe lên, chui ra khỏi buồng lái y hệt ma quỷ, tốc độ siêu cấp.
Nhưng mà.
Sự lo lắng của anh là dư thừa.
Mọi người bên dưới đu quay không một ai nhân lúc này mà đột ngột hạ sát thủ, bọn họ vẫn quỳ xuống, cúi mặt sát đất, không dám cử động.
“Ơ…”
Trong lòng ngực Trần Dật Thần, sau khi Lâm Ngọc Nhi thấy hết tất cả thì đã ngạc nhiên đến sững sờ.
Dù sau khi cô ta nghe thấy giọng nói của Trần Dật Thần thì đã đoán được kết quả, nhưng vẫn hãi hùng trước cảnh tượng này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT