*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ông ta là người thế nào?” Trần Dật Thần híp mắt, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm.

“Ông ta là người hống hách, vô pháp vô thiên.” Tần Cung Diễm nghiêm nghị nói.

“Ông ta từ một tên côn đồ nhỏ bé dựng nghiệp bằng hai tay trắng, leo lên tới vị trí hiện tại.”

“Đối với hạng người như ông ta, đôi khi chứng cứ không hề quan trọng, mà chỉ chú trọng vào kết quả.”

“Nếu Lưu Văn Bác thật sự bị giết, ông ta sẽ giết tất cả người bị tình nghi để chôn cùng cậu ta.”

“Dù Hạ Nhược Y không có bất kỳ hiềm nghi nào, nhưng cô ấy cũng phải chết!”

“Vì Lưu Văn Bác tới gặp cô ấy mới bị mất tích.”

Tim Trần Dật Thần run lên, chuyện Tần Cung Diễm nói cũng có khả năng xảy ra, nếu Lưu Khánh Nguyên thật sự là người không nói lý lẽ, thì một khi Lưu Văn Bác chết, ông ta sẽ giận chó đánh mèo lên Hạ Nhược Y.

“Trần Dật Thần, tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ đến việc trừ khử Lưu Khánh Nguyên, sau lưng ông ta vẫn còn người khác, cậu hoàn toàn không thể chọc nổi người này, dù là nhà họ Trần chúng ta, cũng phải cân nhắc về người đứng sau ông ta.” Hình như Tần Cung Diễm sợ Trần Dật Thần nảy sinh ý định giết Lưu Khánh Nguyên, nên vội nhắc nhở, giết một mình Lưu Văn Bác thì còn có đường lui, nhưng nếu Trần Dật Thần giết cả Lưu Khánh Nguyên, thì chuyện này thật sự hỏng bét.

“Bà yên tâm, tôi không phải người thích giết chóc như thế.” Trần Dật Thần lắc đầu nói, Tần Cung Diễm xem anh là sát nhân à? Dù là Lưu Văn Bác, anh cũng chẳng muốn giết, huống hồ là Lưu Khánh Nguyên, nhưng anh thật sự không ngờ đến bối cảnh Lưu Khánh Nguyên.

Ngay cả nhà họ Trần cũng phải kiêng kỵ…

Mấy chữ này đã nói lên tất cả.

Trong toàn bộ nước H, rất ít gia tộc có thể làm nhà họ Trần kiêng kỵ, nói đúng hơn là, có lẽ chỉ có năm người, bọn họ cùng được mệnh danh là sáu đại gia tộc!

“Lưu Văn Bác vẫn chưa chết, tôi cũng có thể tha cho anh ta một mạng, nhưng lần này sau khi tôi tha cho anh ta, liệu bà có hứa với tôi rằng, sau này anh ta sẽ không tiếp tục quấy rối Hạ Nhược Y nữa không?” Trần Dật Thần híp mắt hỏi, mọi chuyện anh làm đều vì diệt trừ mầm họa cho Hạ Nhược Y, nếu anh tha cho Lưu Văn Bác, để anh ta tiếp tục quay về quấy rối Hạ Nhược Y, thì những chuyện anh làm sẽ trở nên công cốc.

Nên anh phải nhận được bảo đảm từ Tần Cung Diễm.

“Trần Dật Thần… tôi sẽ cảnh cáo cậu ta.” Tần Cung Diễm sửng sốt nói.

“Nói đến chuyện này, tôi cũng có một phần trách nhiệm, ban đầu lúc Hạ Nhược Y tới Trung Hải, tôi đã hứa với cậu, không ai có thể uy hiếp sự an toàn của cô ấy, nhưng Lưu Văn Bác… thật sự là sơ suất của tôi.”

“Tôi thành thật xin lỗi cậu.”



Dù Lưu Khánh Nguyên biết Trần Dật Thần là người thừa kế nhà họ Trần, cũng sẽ nghĩ cách cắn một miếng thịt trên người anh.

Trần Dật Thần mỉm cười, gửi vị trí Lưu Văn Bác cho Tần Cung Diễm.

Tần Cung Diễm hành động rất nhanh, chưa tới 20 phút đã dẫn người tới nhà xưởng bỏ hoang.

Sau khi nhìn thấy Lưu Văn Bác, khóe miệng Tần Cung Diễm không khỏi giật mạnh.

Bà thật sự không ngờ, thanh niên khắp người đều là mùi hôi thối này, lại là cậu cả nhà họ Lưu tự xưng là phong lưu phóng khoáng ngày trước.

Rốt cuộc Trần Dật Thần đã làm gì Lưu Văn Bác trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi?

Mà có thể làm cho Lưu Văn Bác biến thành bộ dạng người không ra người, ma không ra ma thế này?

Tần Cung Diễm sai người cứu Lưu Văn Bác xuống, định hỏi anh ta mấy câu về chuyện xảy ra trước đó.

Nhưng bà nhận ra giờ Lưu Văn Bác như hóa điên rồi, chỉ biết cười ngốc, dù bà hỏi gì, anh ta cũng không nói, chỉ biết nhoẻn miệng cười.

Tần Cung Diễm thở dài, được rồi, vậy thì bà không cần nghĩ cách uy hiếp Lưu Văn Bác, để anh ta khỏi tới tìm Hạ Nhược Y nữa, vì lúc này anh ta đã bị Trần Dật Trần tra tấn đến hóa điên rồi.

Dưới trạng thái này, nếu Lưu Văn Bác vẫn muốn quấy rối Hạ Nhược Y, thì chỉ có thể nói anh ta thật lòng yêu cô ấy rồi, vậy thì Tần Cung Diễm chẳng còn gì để nói.

“Chủ tịch Lưu, tôi đã tìm thấy con trai ông rồi.” Điều chỉnh xong cảm xúc, Tần Cung Diễm liền gọi cho Lưu Khánh Nguyên.

“Con trai tôi…” Bên này mới đầu giọng nói Lưu Khánh Nguyên hơi run rẩy, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cảm ơn tổng giám đốc Tần, xin hỏi tổng giám đốc Tần, giờ con trai tôi sao rồi?”

“Văn Bác vẫn còn sống, nhưng tình trạng hiện tại của cậu ấy thì có vẻ hơi bất ổn.” Tần Cung Diễm dùng từ rất uyển chuyển, bà sợ mình nói thẳng rằng Lưu Văn Bác đã hóa điên, thì Lưu Khánh Nguyên sẽ không chấp nhận nổi.

“Còn sống thì tốt, còn sống thì tốt.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Tần lần nữa, hôm khác Khánh Nguyên sẽ mang quà tới thăm nhà tổng giám đốc Tần, để cảm ơn tổng giám đốc Tần đã cứu Văn Bác nhà tôi.” Đầu bên kia, Lưu Khánh Nguyên lớn tiếng nói, ông ta không hề hỏi thăm tình trạng Lưu Văn Bác, cũng như làm sao Tần Cung Diễm phát hiện ra con trai ông ta, như thể ông ta hoàn toàn chẳng để tâm đến.

“Chủ tịch Lưu khách sáo rồi, chúng ta đều là người một nhà mà.” Tần Cung Diễm cười khách sáo, nhưng đáy lòng lại hơi ưu sầu, đây chính là điểm xảo quyệt của lão hồ ly Lưu Khánh Nguyên, ông ta không hề hỏi thăm tình trạng Lưu Văn Bác, cũng như làm sao bà phát hiện ra con trai ông ta, không có nghĩa là ông ta không tò mò mấy chuyện này.

Mà ông ta đã sớm có phán đoán riêng của mình về mấy chuyện này, ông ta không muốn nghe Tần Cung Diễm nói dối.

Nói không chừng, giờ ông ta đã liệt Tần Cung Diễm vào đối tượng tình nghi số một.

Đây mới là điều Tần Cung Diễm thật sự đau đầu, giao thiệp với lão hồ ly như Lưu Khánh Nguyên, hoàn toàn không đi theo đường bình thường.

Lão hồ ly này không tin trời, cũng chẳng tin đất, thậm chí còn không tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy, mà chỉ tin vào những gì mình phán đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play