Cậu không biết tiếp theo phải nói gì, vốn dĩ tìm Hoắc Nhiên cũng không có việc gì, cả ngày đều dính chung với nhau, cũng nói hết một ngày, thực sự không có gì để nói nữa.
Rõ ràng không có gì để nói nhưng cậu lại không dám cầm điện thoại mãi, cứ sợ ngón tay của mình không kiểm soát được nói ra câu nào đó mà cậu chưa chuẩn bị xong.
Hay là để xuống đi.
Nhưng chắc Hoắc Nhiên không nhận ra được cảm giác của cậu, điện thoại bị vứt lên bàn sau mấy giây lại vang lên.
Khấu Thầm cầm lên, nhìn thấy là tin nhắn Hoắc Nhiên gửi đến.
–?
Cậu định trả lời lại một dấu chấm hỏi, nhưng lại sợ Hoắc Nhiên chửi thế là búng tay một cái: “Soái!”
Soái Soái chạy đến ngồi bên cạnh cậu, móng vuốt đặt lên trên đùi cậu.
Khấu Thầm mở video, nói với Soái Soái: “Nào, Soái Soái, hỏi thăm anh Nhiên Nhiên đi.”
Soái Soái hướng về camera sủa mấy tiếng.
“Giỏi.” Khấu Thầm sờ đầu nó, “Lại hát cho anh Nhiên Nhiên một bài đi.”
Soái Soái nhìn cậu.
“Hát! Mau lên!” Khấu Thầm búng lỗ tai nó.
Soái Soái không thèm để ý.
“Chó ngốc.” Khấu Thầm chậc một tiếng, ngẩng đầu lên, “À hú…”
Soái Soái lập tức ngẩng đầu hú theo cậu, hú hú! À hú! Hú!
Dưới lầu truyền đến giọng nói của Khấu Tiêu: “Im miệng! Hai đứa điên hả? Trăng tròn hay sao mà hai đứa hú?”
“Được rồi, đi chơi đi.” Khấu Thầm tắt video, xoa đầu Soái Soái.
Soái Soái nhảy về lại sô pha xem ti vi, cậu gửi đoạn video cho Hoắc Nhiên.
– Soái Soái biểu diễn cho cậu một tiếng mục nè.
– Dễ thương ghê
Nhưng không bằng…
Khấu Thầm chậc một tiếng, xóa câu này đi, đổi sang một ảnh đầu chó rồi gửi đi.
Vì để đề phòng mình lại không có gì nói nhưng vẫn muốn nói khiến mọi người mất tự nhiên, cậu lại gửi tiếp một tin.
– Ngủ đây, buồn ngủ chết đi được
– Ngủ ngon
– Ngủ ngon
Hoắc Nhiên có ngủ hay không Khấu Thầm không biết, nhưng mà chắc chắn cậu không ngủ được.
Cậu vẫn luôn thức khuya, sau khi ba Khấu đón cậu về bên người thì cậu đã luyện thành thói quen, chỉ cần buổi tối về phòng đóng cửa lại thì thế giới của cậu mới coi như là bắt đầu, chơi game, nhìn cái này xem cái kia, dù chỉ ngẩn người thôi cũng rất hưởng thụ.
Bình thường chưa đến 12 giờ thì cậu sẽ không buồn ngủ.
Nhưng mà tối hôm nay cậu buồn ngủ có hơi sớm, có thể là do ban ngày chơi phấn khích quá.
Cũng có thể là không có gì chơi, trong ti vi không biết đang lầm bầm thứ gì khiến cậu nói buồn ngủ, Soái Soái đã lên giường ngủ trên chăn của cậu từ lâu rồi, còn thỉnh thoảng giật chân mấy cái.
Lúc sắp đến 12 giờ, cậu bắt đầu ngáp, nhân lúc còn chưa buồn ngủ hoàn toàn, cậu nhanh chóng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, khi bế Soái Soái lên giường, mắt đã có hơi díp lại rồi.
Nhưng mà như vậy thì cậu cũng không dễ dàng đi vào giấc ngủ, cậu mở vòng bạn bè nhìn thử.
Ảnh nhóm bảy người spam đầy màn hình, kẹp ở chính giữa là mấy tấm ảnh các bạn học khác vui chơi ăn uống.
Còn có một cái của Lâm Vô Ngung.
Hôm nay ngủ sớm.
Con người này cơ bản không đăng ở vòng bạn bè hoặc là chỉ đăng trong nhóm, đây là lần đầu tiên Khấu Thầm nhìn thấy trạng thái của Lâm Vô Ngung.
Khối 12 quả nhiên thê thảm, 12 giờ mới coi như ngủ sớm.
Khấu Thầm nhìn dòng trạng thái này bỗng nhiên có hơi phiền muộn.
Vừa rồi không gửi tin nhắn cho Lâm Vô Ngung, bây giờ người ta sắp ngủ rồi!
…
Nhưng mà vì sao phải gửi tin nhắn cho Lâm Vô Ngung, nói cái gì hả?
Khấu Thầm nhíu mày.
Nhịn một hồi cuối cùng vẫn cắm đồ sạc pin vào rồi vứt điện thoại qua một bên, nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm thứ Hai, giáo viên và học sinh cả trường đều phờ phạc, chỉ có đài phát thanh là hào hứng.
Đài phát thanh của trường là một nhóm 2D, nội dung thường phát vừa ngầu vừa hợp thời, nhưng sáng hôm nay vẫn luôn phát bài hát hân hoan vui mừng, tràn trề sức sống cực kỳ khiến người khác cảm thấy mình là một mặt trời buổi sáng.
Nhưng mà hôm thứ Hai này lại không giống thế, vừa bước vào trường, Hoắc Nhiên đã cảm thấy bầu không khí bất thường, sau khi dắt xe đạp của Khấu Thầm vào trong ký túc xá, cậu nghe điện thoại của Giang Lỗi.
“Mày đến chưa?” Giang Lỗi gào.
“Vừa đến, sao thế?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Đến tòa nhà phòng thí nghiệm!” Giang Lỗi nói, “Tụi tao đều đang ở đây! Khối 12 có một chị muốn nhảy lầu!”
“Cái gì?” Hoắc Nhiên sửng sốt, co chân chạy về phía tòa nhà phòng thí nghiệm.
“Cảnh sát cũng đến rồi.” Giang Lỗi nói, “Đm, chị gái này sao lại không nghĩ thoáng lên! Hình như vì áp lực thi đại học lớn quá, còn hai tháng nữa là thi rồi…”
Có lẽ chỉ có học sinh dốt mới cảm thấy còn hai tháng mới thi đại học là chuyện rất xa vời.
Khi Hoắc Nhiên chạy về phía này, phát hiện người xung quanh đều đang chạy.
“Chỗ này!” Khấu Thầm và nhóm bảy người đều đang đứng ở trên hòn non bộ ở cạnh hồ, vẫy tay với cậu.
Hoắc Nhiên chạy đến, phát hiện trên sân thượng tòa nhà phòng thí nghiệm có vài bóng người đang di chuyển, bên ngoài lan can sân thượng có một nữ sinh tóc ngắn, tay đang nắm lan can, cơ thể nghiêng ra ngoài.
Tòa nhà này được hoàn thành vào năm cậu vừa mới nhập học, tòa nhà cao nhất của cả trường, cơ sở thiết bị gì đấy đều là tốt nhất thành phố, cậu vẫn luôn rất thích đến tòa nhà này học.
Bên dưới sân thượng không có đặt đệm bơm hơi, nghe nói nếu như ngã từ độ cao này thì đệm bơm hơi cũng vô dụng.
“Là ai vậy? Chúng ta có quen không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Không quen, ban tự nhiên.” Khấu Thầm nói, “Dù sao tôi cũng không quen… Nhưng cũng nghĩ quẩn quá…”
“Có phải muốn nhảy thật không? Chắc không phải là hù dọa người nhà đâu nhỉ?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Có thể ba mẹ ép căng quá?”
“Dù có hù dọa người nhà.” Hứa Xuyên nói, “Mà dùng đến chiêu này cũng chứng tỏ là áp lực lớn đến mức độ nhất định rồi…”
Trên sân thượng, giáo viên và cảnh sát đều đang khuyên nhủ, nữ sinh lại không có vẻ mặt gì, chỉ cúi đầu nhìn người bên dưới, vẫn đang nghiêng người, tư thế này, chỉ cần tay trượt một xíu thì chắc chắn sẽ ngã xuống ngay.
Hoắc Nhiên vẫn chưa cảm nhận được áp lực của thi đại học, nói chính xác hơn thì đám người bọn họ chắc đều không nghĩ đến chuyện thi đại học, ngay cả Từ Tri Phàm có thành tích tốt nhất trong đám bọn họ cũng chưa hề nhắc đến chuyện thi đại học.
Nhưng dù sao thì bọn họ cũng là học sinh trường chuyên, người giống như bọn họ dù có là thiểu số thì đa số mọi người đã có mục tiêu từ hồi cấp hai rồi, cách thi đại học gần thêm một bước thì áp lực càng lớn hơn.
Áp lực từ cha mẹ, áp lực từ nhà trường, áp lực từ bản thân.
Năm ngoái khối 12 có người tạm nghỉ học, áp lực quá lớn nên suy sụp, nói là năm sau sẽ học lại, nhưng năm nay cũng chưa thấy quay lại học tiếp, không biết là không có học tiếp hay là từ bỏ rồi.
Một trường trung học khác trong thành phố vẫn luôn liều mạng tăng tỉ lệ lên lớp theo trường trung học phụ thuộc, trước đây nghe nói có người trong một tuần rụng sạch hết tóc, trở thành một người trọc, đến khi kỳ thi đại học kết thúc vẫn không mọc ra lại, may mà thi được ngôi trường khá được, sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển tóc cuối cùng cũng phá đất mọc lên, người anh em đó còn đặc biệt về lại trường mình đi dạo một vòng để chứng minh bản thân không có trọc.
Mấy giáo viên dẫn một nhóm nữ sinh chạy đến, đứng ở dưới tòa nhà, một giáo viên gọi điện thoại, chắc là kết nối với người đang khuyên giải trên sân thượng.
Sau đó, khi bàn bạc xong xuôi với mấy nữ sinh, một nữ sinh ngửa cổ hét lớn: “Trân Trân! Là tớ đây! Mọi người trong phòng ký túc của chúng ta đều đang ở đây. Cậu nhìn thấy tụi tớ không?”
Mấy nữ sinh cùng cố hết sức vẫy tay, cùng hét lên: “Trân Trân!”
“Cậu đang làm gì vậy A Trân?” Nữ sinh dẫn đầu tiếp tục hét, “Muốn vứt bỏ tụi tớ để trốn một mình sao? Đã hứa cùng nhau đi du lịch khi tốt nghiệp mà? Còn nói cùng nhau chụp ảnh nữa? Hứa cùng nhau mua váy vô cùng sexy rồi đi quán bar sau khi thi xong? Đã hứa phải chơi cho đã một kỳ nghỉ hè mà! Cậu mặc kệ hết sao?”
“Còn nữa!” Một nữ sinh cũng hét theo, “Đã nói thi xong sẽ tỏ tình mà! Cậu không tỏ tình nữa sao? Cậu muốn cậu ấy mãi mãi không biết cậu thích cậu ấy sao? Cậu không nói sao? Cậu không nói thì cậu ấy mãi mãi sẽ không biết được! Chúng tớ sẽ không nói giúp cậu đâu! Cậu phải tự mình nói!”
Có lẽ cậu cuối cùng khiến nữ sinh tên Trân Trân ở bên trên có hơi xúc động, nữ sinh ấy khẽ di chuyển, giống như đã khóc.
“Hét tiếp đi.” Một giáo viên gật đầu, “Đừng ngừng lại, em ấy thả lỏng rồi!”
“Những lời cậu nói cậu đều quên rồi sao?” Một nữ sinh khác vội vàng tiếp lời, giọng nói nghẹn ngào nóng nảy hét lên, “Phải có một lần tỏ tình bất chấp hậu quả mới đúng là tuổi trẻ thật sự!”
“Đm.” Giang Lỗi khịt mũi, “Sao triết lý này tao cảm thấy hơi cảm động ta, có phải nước mắt tao hôm nay hơi dễ rơi không?”
“Mệt quá rồi, tớ sợ…” Trân Trân khóc, hét lên, câu sau đó không nghe rõ nữa.
Hoắc Nhiên nhìn thấy cảnh sát ở đằng sau bắt đầu chậm rãi tiến đến, vào lúc nữ sinh ấy cúi đầu khóc thì đi đến đằng sau cô.
Cậu lập tức thấy căng thẳng.
Có lẽ Khấu Thầm cũng căng thẳng, từ đằng sau ôm lấy vai cậu, tiến đến bên tai cậu: “Đệt, lòng bàn tay tôi đều là mồ hôi.
“Tôi cũng vậy.” Hoắc Nhiên nắm lấy tay Khấu Thầm.
Khấu Thầm cũng lập tức đáp lại, nắm chặt tay cậu.
Khi nữ sinh bên dưới tiếp tục hét, một cảnh sát chợt vọt đến đằng sau Trân Trân, tóm lấy cánh tay cô.
Học sinh bên dưới đều sợ hãi hét lên.
Một cảnh sát khác cũng vọt đến, ôm Trân Trân, hai cảnh sát cùng nhau kéo cô từ ngoài lan can vào bên trong.
Người xung quanh sau khi yên lặng mấy giây thì hoan hô reo lên, vỗ tay.
Bọn họ không có xem đến cuối cùng, các giáo viên đều đuổi người ở hiện trường đi.
Nhóm bảy người cảm thán đi về lớp.
“Nếu như hôm nào đó tao nghĩ quẩn, làm chuyện thế này.” Ngụy Siêu Nhân dặn dò bọn họ, “Tụi mày cũng theo cách này khuyên tao nhé.”
“Cách gì?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Nó còn chưa tỏ tình.” Khấu Thầm nói, “Siêu Nhân à! Cô gái trường Thập Nhất mà mày thích! Mày còn chưa nói với cô ấy nữa! Đúng không?”
“Đúng.” Ngụy Siêu Nhân gật đầu, “Tao cảm thấy tao với Trân Trân là người chung đường, nghĩ đến chuyện này là tao hơi do dự rồi. Tao còn chưa tỏ tình nữa, chết rồi có phải hơi tiếc không? Còn chưa từng yêu đương…”
“Đừng nói xa như thế.” Hứa Xuyên nói, “Đến từ chối mày cũng chưa bị người ta từ chối nữa.”
“Đúng á! May mà có mày nói, đừng nói yêu đương, từ chối còn chưa có ai từ chối tao nữa.” Ngụy Siêu Nhân tặc lưỡi, “Tao phải tìm một người từ chối tao… Không, tao phải tỏ tình…”
“Tranh thủ thời gian đi.” Hồ Dật nói, “Bây giờ thấy cũng rất tốt, duyên phận không chừng hôm nào đó sẽ mất đi, duyên phận đang ở đây, ngay trước mắt, chậm một chút thì mất rồi.”
“Đm, Củ Cải!” Giang Lỗi nhìn cậu ta, “Mày sắp phi thăng rồi à? Gần đây vừa mở miệng thì lại làm cho tao kinh ngạc.”
“Nó vốn dĩ thích suy nghĩ chuyện này.” Từ Tri Phàm nói, “Chỉ là gần đây nói nhiều mà thôi.”
Khi đi đến dưới tòa nhà phòng học, Hoắc Nhiên chợt đứng lại: “Tao còn chưa ăn sáng…”
“Khấu Thầm mang cho mày rồi.” Từ Tri Phàm vừa đi vào tòa nhà vừa nói.
“Hả?” Hoắc Nhiên sửng sốt, quay đầu nhìn Khấu Thầm, lúc này cậu mới chú ý đến trong tay Khấu Thầm có xách một cái túi.
“Đã bảo cậu lên sớm chút, hôm qua nói mọi người cùng ăn mà.” Khấu Thầm tặc lưỡi, lấy ra một hộp cơm từ trong túi, “Vừa rồi lúc xảy ra chuyện, tụi tôi đều đang ở căn tin, tôi vừa vội vàng muốn đến xem, còn vừa gói lại cho cậu…”
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên nhận hộp cơm, bên trong là mấy cái xíu mại nhỏ được xếp rất ngay ngắn, còn có một cái cánh gà.
Cậu bỗng nhiên có cảm giác nói không nên lời, không biết là cảm động hay là thỏa mãn, hay là còn có chút gì đó khác nữa.
“À, không nói cảm ơn.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Đây là chuyện cậu nên làm.”
Khấu Thầm cười nhướng mày, đặt hộp cơm vào trong tay cậu lại.
Vị trí của Từ Tri Phàm đã bị Khấu Thầm chiếm hoàn toàn rồi, mỗi tuần bọn họ đều đổi chỗ, từ sau ra trước từ trái qua phải, dù đổi chỗ nào thì bên cạnh cũng đều là Khấu Thầm.
Có đôi khi nhóm bảy người đều sẽ có một tuần không ngồi gần nhau, nhưng Khấu Thầm vẫn luôn ở bên cạnh.
Hoắc Nhiên nằm sấp xuống bàn, trán tựa vào mép bàn, đặt hộp cơm lên đùi, vui vẻ ăn từng cái xíu mại.
Xíu mại này có vỏ làm từ bột ngô, màu vàng rất xinh đẹp, hương vị cũng rất ngon…
“Không thẻ tôi có thể chết đói sao?” Khấu Thầm nói xong, đưa cổ tay đến trước mặt cậu, lắc lắc cái vòng THXG ở cổ tay, “Còn năm người mà, ai không giúp tôi mua một bữa sáng được chứ? Có phải cậu quá xem thường đám người hành động nếm biển này không?”
Hoắc Nhiên cười, không nói, tiếp tục ăn xíu mại.
Không phải cậu xem thường bọn họ, có lẽ là trong đầu cậu không tỉnh táo lắm.
Sau này phải ăn nhiều quả óc chó mới được, chỉ một hộp đồ ăn sáng mà có thể khiến cậu lơ mơ thành thế này.
Tiết tự học buổi sáng lão Viên không đến kiểm tra, trong lớp cũng không có ai tự học hết, đều đang thảo luận chuyện vừa rồi.
Trọng điểm của mọi người đều rất thống nhất, đầu tiên là cảm thán áp lực của khối 12 quá lớn, sau đó là cùng nhau chuyển đến chuyện còn chưa tỏ tình thì không thể chết được.
Ngũ Hiểu Thần còn thở dài: “Vừa rồi tui thật sự muốn khuyên chị ấy, lại sợ không hợp. Chị nhìn em này, mấy thứ không thể để người khác xem ở trong máy tính với trên giá sách còn chưa giải quyết nữa. Em cảm thấy không phải em không muốn chết, em là không dám tùy tiện chết, một đời trong sạch của em…”
Câu nói này khiến cả lớp đều bật cười.
Hoắc Nhiên cũng cười.
Nhưng mà trong đầu cậu cứ suy nghĩ mãi, đều là những lời mà mấy nữ sinh kia hét.
Cậu không muốn chết, cậu cũng không có áp lực gì, sau này chắc cũng sẽ không có áp lực gì có thể khiến cậu muốn chết, nhưng cậu bỗng nhiên có một cảm giác lo lắng.
Cứ cảm thấy không kịp nữa.
Không được rồi.
Sắp muộn rồi.
Duyên phận ở trước mắt, ngay bây giờ, chậm thì sẽ không còn nữa.
Cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hồ Dật.
Cái tên lầm lì này giống như chợt mở mang đầu óc, thế mà lại nói ra lời cảm thán như thế.
Chuông hết tiết tự học vang lên, tiếng trò chuyện trong lớp lập tức to dần.
Hoắc Nhiên đứng lên.
“Đi đâu vậy?” Khấu Thầm cũng đứng lên.
“Không đi đâu cả.” Hoắc Nhiên nhấn cậu về lại chỗ ngồi, một mình ra khỏi phòng học.
Sau đó gửi tin nhắn cho Từ Tri Phàm.
– Phòng thiết bị cũ.
Bình thường bọn họ không hay đến phòng thiết bị cũ, khi Hoắc Nhiên đứng ở đây còn có thể nhớ được cảnh tượng cả đám bọn họ ngồi trên mép sân thượng tầng hai hôm hoạt động bày tỏ trên sân thượng.
Còn nhớ ra tiếng vỗ tay và hò hét xung quanh khi Lâm Vô Ngung nói ra những lời ấy.
Còn có câu “đỉnh” mà Khấu Thầm vươn tay giơ ngón cái hét lên.
Hoắc Nhiên khẽ thở dài.
Khi Từ Tri Phàm đi đến đây, cậu bỗng nhiên có hơi sợ.
“Sao thế?” Từ Tri Phàm còn chưa đi đến trước mặt cậu đã hỏi trước rồi.
Hoắc Nhiên mở miệng nhưng không nói ra lời.
Từ Tri Phàm nhìn xung quanh, cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu.
“Ừm, Tri Phàm.” Hoắc Nhiên nhịn một hồi, hơi lắp bắp mở miệng, “Thì… tao nghĩ, có chuyện này, tao…”
Từ Tri Phàm khẽ thở dài, không có ngắt lời cậu, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Mày có ghê sợ đồng tính không?” Hoắc Nhiên cắn răng, mượn câu hỏi mà khi đó Khấu Thầm hỏi cậu.
“Không.” Từ Tri Phàm không có bất ngờ và ngạc nhiên như cậu lúc đó, trả lời vừa nhanh chóng vừa bình tĩnh.
Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.
“Nói đi.” Từ Tri Phàm nói.
“Có phải trước đây mày có chuyện muốn hỏi tao sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Ừ.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Tao nói là mấy ngày nữa hỏi lại, nay mới một ngày.”
“Mày hỏi đi.” Hoắc Nhiên hắng giọng.
“Biết ngay là tính cách mày không nhịn được hai ngày.” Từ Tri Phàm nói, “Vậy tao hỏi đó.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cảm thấy mình không thở nổi rồi, tim cũng đập điên cuồng, cảm giác nếu như không cầm thứ gì đó thì cậu sẽ bị tim mình đập đến mức chạy đi mất.
Thế là cậu nắm một cái cây non ở bên cạnh.
Từ Tri Phàm nhìn tay cậu đang cầm cây non, hạ thấp giọng: “Có phải mày có… suy nghĩ gì đó với Khấu Thầm không?”
Hoắc Nhiên chợt ngẩng đầu.
“Thích?” Từ Tri Phàm lại hỏi thử.
Chữ “thích” này giống như dây điện bị đứt, lách tách nhấp nháy xẹt điện từ trong đầu cậu rút ra ngoài.
Một giây trước đó, Hoắc Nhiên còn chưa xác định rốt cuộc mình bị gì.
Cũng không dám xác định.
Thậm chí cậu cũng không biết mình gọi Từ Tri Phàm ra đây rốt cuộc muốn nói gì.
Nhưng, khoảnh khắc nghe thấy Từ Tri Phàm nói ra chữ kia, cậu phát hiện mình đã hiểu rõ tất cả.
“Hình như tao… không, không phải hình như.” Hoắc Nhiên nghe thấy giọng nói của mình dường như đang cách xa ba trăm mét, “Là, là…”
Từ Tri Phàm không lên tiếng, bên dưới vẻ mặt bình tĩnh là các kiểu hoảng hốt, có thể thấy tuy cậu ta đang nghi ngờ nhưng cũng không chắc chắn hoàn toàn.
Trong nháy mắt Hoắc Nhiên có một cảm giác ấu trĩ “được, hai chúng ta hòa nhau”.
Cậu lấy ngón tay búng búng lên cây non, lại hắng giọng: “Tao thích Khấu Thầm.”
—————————
Lảm nhảm: Có thằng bạn như Từ Tri Phàm đúng là đáng đồng tiền bát gạo mà ;_; Nhiên Nhiên đã tỏ lòng mình rồi, chúng ta tiếp tục đếm ngược chờ Thầm Thầm thôi ; v ;
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT