*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Hoắc Nhiên vẫn luôn không hiểu, mũi là một bộ phận yếu ớt như thế nhưng vì sao lại mọc ở vị trí không có gì che chắn, không có sự bảo vệ chút nào vậy?

Đụng một cái cậu cảm thấy sống mũi Khấu Thầm mẹ nó giống như được làm bằng sắt, có ảo giác như mũi mình đã xẹp lép luôn rồi.

Nhưng mà cậu không có thời gian để suy ngẫm về tình hình cái mũi của mình nữa.

Đầu thuyền của bọn họ đã đụng thật mạnh vào đuôi thuyền hai người kia rồi.

Chị gái ngạc nhiên kêu lên, họ Hồ cũng giận dữ gào to, ôm lấy chị gái. Thật ra động tác này đối với người đang trong tình yêu cuồng nhiệt mà nói thì cũng coi như là theo bản năng bộc lộ tình yêu chân thành.

Nhưng đối với nhóm bảy người mà nói, động tác này đơn giản chỉ là khiêu khích, là một lời tuyên chiến trần trụi, là hoàn toàn không để bảy người các cậu vào trong mắt!

Giang Lỗi và Ngụy Siêu Nhân thể hiện sự ăn ý trước nay chưa từng có với mọi người, hai người bọn họ bắt đầu điên cuồng đạp ngược lại cùng một lúc.

“Lùi, lùi, lùi!” Ngụy Siêu Nhân nói, “Làm thêm lần nữa! Mẹ nó tôi cho mấy người ôm này!”

Hoắc Nhiên thả tay đang che mũi xuống, lau nước mắt do đau đến nỗi chảy đầy mặt, vừa đạp ngược lại vừa nhìn về phía Khấu Thầm.

“… Khấu Thầm!” Cậu đè thấp giọng.

“Tôi không sao!” Khấu Thầm cũng vừa đạp ngược lại vừa quay đầu sang nói, nói xong còn hít hít mũi.

Hoắc Nhiên cụp mắt nhìn cánh tay của mình, bên trên có một giọt máu.

Máu mũi, vừa rồi lúc Khấu Thầm quay đầu vung đến.

Khấu Thầm cũng nhìn thấy giọt máu này, lập tức giật mình, vuốt một cái lên cánh tay Hoắc Nhiên: “Đm? Đụng cậu chảy máu mũi rồi sao?”

“Tôi?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Cậu là người gỗ à?”

“Hửm?” Khấu Thầm cũng nhìn Hoắc Nhiên.

“Đạp thuyền!” Giang Lỗi quay đầu quát hai người các cậu, “Tiến về trước!”

Khấu Thầm nhanh chóng đổi sang đạp ngay ngắn, trong lúc cấp bách lại quay đầu trừng Hoắc Nhiên: “Đm!”

“Mẹ nó, là máu mũi của cậu!” Hoắc Nhiên đè thấp giọng.

“Cái đệt!” Khấu Thầm sờ phía dưới mũi của mình, một tay máu khiến cậu giật nảy mình, “Đờ mờ! Á, tôi chảy máu rồi! Chảy máu rồi!”

“Cái gì?” Từ Tri Phàm đang cầm cán chèo chuẩn bị đâm chiếc thuyền nhỏ ở phía trước, nghe thấy câu này liền hoảng sợ quay đầu lại.

Mấy người còn lại cũng quay đầu, trợn mắt nhìn Khấu Thầm.

Có lẽ Khấu Thầm chợt phản ứng lại, nhớ ra thiết lập nhân vật anh đại được quản lí cẩn thận của mình, lập tức đổi vẻ mặt hoảng hốt đi, dùng mu bàn tay quẹt lên mũi, lạnh lùng nói: “Đụng bọn họ!”

Mọi người tức thì điên cuồng đạp, thuyền nhắm về phía trước mà lao đi.

Chị gái và tên họ Hồ không có ngồi yên chờ chết, hai người cũng đang cố gắng đạp về trước để chạy trốn, với lại vì thuyền nhỏ nên trọng lượng nhẹ, tốc độc của bọn họ cũng không hề chậm.

Sau khi một chạy một đuổi mười mấy giây, cuối cùng họ Hồ đã hoàn hồn lại, quay người chỉ về phía bọn họ gào to: “Hồ Dật! Mày điên rồi! Cái thằng ranh con!”

“Ông im đi! Cái đồ ranh già!” Hồ Dật cũng gào lên.

“Ấy đệt.” Hứa Xuyên bị câu nói này của cậu ta chọc cười, đứng trên thuyền cười một hồi, suýt nữa khiến mình lắc lư rơi xuống nước.

Mọi người đều không nhịn được, nhịn một hồi thì cũng bật cười.

“Đừng nghỉ!” Giang Lỗi vỗ chân.

Mọi người nín cười, tiếp tục đuổi theo.

Hoắc Nhiên tranh thủ thời gian lấy khăn giấy từ trong túi quần ra, rút một tờ đưa đến trước mặt Khấu Thầm: “Lau đi.”

Khấu Thầm cần khăn giấy lau: “Không có giấy ướt sao? Chẳng phải cậu luôn đem theo giấy ướt à?”

Hoắc Nhiên không trả lời, bình thường chỉ có khi đi ra ngoại ô cậu mới đem theo, lúc này trên người không có thật. Cậu chần chừ một giây, lại rút một tờ ra, chấm chấm lên mép thuyền bị nước văng tung tóe, sau khi thấm đủ nước thì đưa cho Khấu Thầm.

“Sao cậu không lên trời luôn đi?” Khấu Thầm cầm tờ giấy vẩy vẩy, “Trong hồ này, mấy loại vi sinh vật thì không nói nữa, ít nhất còn có phân thiên nga đó…”

“Còn đỡ hơn mặt cậu dính máu!” Hoắc Nhiên ngắt lời Khấu Thầm, “Chỉ đụng thuyền một cái, còn chưa đánh nhau với người ta thì mặt đã có máu rồi, có mất mặt hay không hả?”

“Đệt.” Khấu Thầm cắn răng, cầm khăn giấy lau xung quanh mũi mình, rồi lại nhét tờ khăn giấy trước đó vào trong lỗ mũi, sau đó nhíu mày, thấp giọng nói, “Mũi tôi đau quá…”

Hoắc Nhiên cầm tay của Khấu Thầm, xoa xoa trên mu bàn tay Khấu Thầm: “Lát nữa xong chuyện kiểm tra lại thử.”

Dù sao trên thuyền của các cậu là bốn thằng nhóc con to xác đang đạp, còn kìm nén cơn giận, sau khi đạp điên cuồng thì đuổi kịp con thuyền nhỏ trước mặt, một lần nữa đụng vào đuôi thuyền trong tiếng kinh ngạc thốt lên của chị gái.

Lần này đụng khá mạnh, chị gái không ngồi vững bị đụng rời khỏi chỗ ngồi nhào xuống boong thuyền.

Phải nói rằng, biện pháp chống va chạm của chiếc thuyền này làm khá tốt, bình thường ngoại trừ có không ít người sẽ không kiểm soát được phương hướng, trụ cầu, mỏm đá ven bờ gì đấy đều có thể đụng được thì còn có vài người trực tiếp lấy thuyền chơi thuyền đụng, cho nên một vòng quanh thuyền đều được bọc một lớp cao su dày, va chạm vào nhau thân thuyền sẽ không bị tổn hại, còn rất đàn hồi.

“Ly hôn!” Vào khoảnh khắc hai chiếc thuyền đụng vào rồi bật ra lại, Hồ Dật vỗ cái chèo lên trên mui thuyền của thuyền nhỏ, “Mẹ nó ông về ly hôn với mẹ tôi!”

“Ly hôn!” Nhóm bảy người cùng gào lên, “Về ly hôn! Có còn là đàn ông không hả?”

“Báo cảnh sát đi!” Chị gái hét, “Tôi phải báo cảnh sát!”

“Cô báo đi!” Hồ Dật chỉ chị ta, “Nếu cô không báo thì mẹ nó cô là thứ óc chó!”

Mọi người đều có hơi giật mình.

Bình thường ngay cả từ “đệt” Hồ Dật còn chẳng hay nói, bỗng nhiên thốt ra một từ như thế thì coi như là bị chọc giận đến đỉnh cao cuộc đời rồi.

“Hồ Dật!” Họ Hồ quát, “Rốt cuộc mày muốn làm gì? Mẹ mày bảo mày làm như vậy sao?”

“Mẹ tôi bảo tôi giết chết ông!” Hồ Dật chửi, “Tôi giữ cái mạng của ông coi như trả lại cho ông! Mẹ nó nếu như tuần sau ông không đi làm thủ tục ly hôn thì tôi cho ông xem tôi muốn làm gì!”

“Đụng!” Ngụy Siêu Nhân hét.

Bốn người trên thuyền lại đạp mạnh một lần nữa, lần thứ ba đụng cái thuyền nhỏ.

Thật ra lực đụng lần này không tính là lớn, nhưng góc độ có hơi nghiêng, không phải đụng thẳng vào đằng sau, thuyền nhỏ nghiêng qua lắc lư một chút, chị gái còn đang nằm sấp trên boong thuyền bị văng thẳng vào trong hồ.

Nhóm bảy người lập tức hoan hô.

“Vòng đến cứu người.” Từ Tri Phàm nói.

Thời điểm như thế này chỉ có Từ Tri Phàm thận trọng nhất, lúc này thời tiết vẫn chưa ấm hoàn toàn, nước trong hồ rất lạnh, cộng thêm sau khi rơi xuống nước thì chị gái kia vừa nhìn đã biết là một con vịt cạn.

“Không cần.” Hồ Dật nói, “Họ Hồ biết bơi, khi còn trẻ còn ở trong đội bơi của trường thể thao thành phố, để ổng vớt lên đi.”

“Đi.” Hứa Xuyên vỗ mạn thuyền, “Bên bến thuyền có người đến.”

Mọi người quay đầu nhìn về phía đó, có lẽ người quản lý bên chỗ bến thuyền nhỏ đã phát hiện động tĩnh bên này, lái một chiếc ca nô nhỏ đến đây.

“Đi, đi, đi, đi!” Hoắc Nhiên vội vàng hét lên.

Mọi người lại bắt đầu điên cuồng đạp một lần nữa, người cầm mái chèo cũng bắt đầu cùng chèo.

Thuyền nhanh chóng đến gần bờ.

Chỗ này không phải là chỗ neo thuyền, chỉ có một vách đá nghiêng, bọn họ nhảy xuống thuyền, men theo vách đá bò lên trên, lại vượt qua một bức tường hoa nghênh xuân, chạy vào trong đường nhỏ của công viên.

“Bên kia là cổng sau.” Trong lỗ mũi Khấu Thầm nhét hai viên giấy, bình tĩnh nhìn bảng chỉ đường, “Từ cổng sau đi ra chắc không còn bao xa đâu.”

Mọi người chạy dọc theo con đường, mấy phút sau đã từ cổng sau công viên chạy ra ngoài.

Đầu đường có một quán trà nho nhỏ, bọn họ ngồi ở dưới cây dù ngay cửa ra vào.

“Chân của tao.” Hai tay Giang Lỗi đấm đấm lên trên chân của mình, “Chân của tao…”

“Nhức chết rồi.” Ngụy Siêu Nhân cũng đấm chân, “Một trận đạp hồi nãy còn tốn sức hơn chúng ta chơi một trận bóng rổ nữa. Đm, lúc sau tao đạp là không còn dựa vào chân để đạp nữa.”

“Dựa vào ý chí.” Khấu Thầm nói, “Có phải không?”

“Không sai.” Ngụy Siêu Nhân gật đầu với cậu, “Mày hiểu.”

“Tao không hiểu.” Khấu Thầm nhướng mày, dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thả lỏng, “Tao không thấy vậy, tao là dựa vào chân.”

“… Được thôi.” Ngụy Siêu Nhân chắp tay.

“Mũi bị sao thế?” Hứa Xuyên chỉ mũi của Khấu Thầm, “Máu ngừng chảy chưa?”

“Đụng một cái.” Khấu Thầm liếc Hoắc Nhiên, “Lúc thuyền lắc lư, chắc không sao rồi.”

Hoắc Nhiên không nói gì, lại cầm khăn giấy đưa cho Khấu Thầm.

Đụng một cái.

Câu nói này khiến cậu lập tức nhớ lại cảnh tượng lúc mũi bị đụng, tức thì thấy khô nóng, từ sau lưng nóng lên đến mặt.

Khấu Thầm không biết là do tiểu cầu thấp hay là mạch máu dồi dào, lúc này máu mũi lại chưa ngừng chảy, vừa lấy viên giấy nhỏ trong lỗ mũi ra thì ngay sau đó là một giọt máu nhỏ xuống quần.

“Haiz.” Khấu Thầm nhíu mày, cầm giấy đè lên trên mũi, “Chắc mũi tao hư luôn rồi.”

“Đi rửa chút đi.” Hoắc Nhiên có hơi bất an, dù sao cũng là do mũi cậu đụng mà ra. Cậu đứng lên, “Trong quán chắc có nước.”

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ cầm, lại chỉ hướng đến nhà vệ sinh cho Hoắc Nhiên và Khấu Thầm.

Hai người một trước một sau đi vào nhà vệ sinh.

Bên trong không có ai, Hoắc Nhiên cảm thấy hơi nhẹ nhõm.

Khấu Thầm cúi đầu xuống chỗ nước chảy của bồn rửa tay, xối nước lên mũi một lát, sau đó đứng thẳng người nhìn gương: “Mũi của tôi có bị lệch không vậy?”

“Không đến mức đó đâu.” Hoắc Nhiên lại gần nhìn thử, vẫn còn rất thẳng.

“Còn chảy máu không?” Khấu Thầm hít hít mũi, “Tôi thật sự không muốn nhét giấy, nhét lỗ mũi tôi to lên thì làm sao đây?”

“… Có phải cậu nghĩ nhiều quá không?” Hoắc Nhiên cầm giấy, lau nước bên cạnh lỗ mũi giúp Khấu Thầm, lại nhìn xem có chảy máu hay không, “Dễ bị nhét to như vậy thì lấy cái kẹp kẹp một lát cũng có thể kẹp nhỏ lại, sợ khỉ gì.”

“Có lý.” Khấu Thầm nghĩ một chút thì bật cười.

“Hình như không chảy máu nữa.” Hoắc Nhiên lại khẽ ấn mũi của Khấu Thầm một chút, “Có đau không?”

“Đau, đau, đau…” Khấu Thầm liên tục nhỏ giọng kêu.

“Đm, chỉ đụng nhẹ như vậy thôi mà?” Hoắc Nhiên có hơi khó hiểu, lại nhéo mũi của mình, “Bây giờ mũi của tôi đã không cảm thấy gì nữa rồi này…”

Khấu Thầm không lên tiếng, nhìn chằm chằm mũi của Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên bị Khấu Thầm nhìn đến nỗi không nói nữa.

Trong nhà vệ sinh lập tức yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót từ bên ngoài truyền đến.

Mấy giây đồng hồ, Hoắc Nhiên quyết định phá vỡ bầu không khí lúng túng kỳ lạ này, cậu hắng giọng chuẩn bị tìm câu nói nhảm nào đó để nói.

Chưa kịp mở miệng, Khấu Thầm bỗng nhiên tiến lại gần, hôn một cái lên trên chóp mũi của cậu.

Chụt!

Hoắc Nhiên giống như bị sét đánh.

C! H! Ụ! T!

Loảng xoảng, rắc rắc rắc rầm!

Vốn dĩ cho cậu một giây thì cậu có thể hoàn hồn rồi, đây là hành động thường ngày của Khấu Thầm, thân là một yêu quái chụt chụt, lâu rồi cậu ta không chụt chụt mới kỳ lạ.

Nhưng mà tay Hoắc Nhiên chưa đến một giây đã phản ứng lại rồi.

Một bàn tay đẩy mặt Khấu Thầm ra.

Chát.

Không phải rất vang, nhưng mà khác biệt hoàn toàn với phản ứng bình thường của cậu.

Khấu Thầm che mặt, có hơi ngạc nhiên nhìn cậu.

“Cậu…” Hoắc Nhiên lập tức tay chân luống cuống, giơ tay mình lên, lúng túng đến mức một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.

“Mẹ nó, cậu đánh tôi?” Khấu Thầm trừng cậu.

Giữa lúc nói chuyện, một giọt máu mũi rất phối hợp trượt ra, không có nhỏ xuống đất mà trượt vào trong miệng Khấu Thầm.

Trông vừa bi thương vừa thê thảm.

Hiệu quả tức đến thổ huyết.

“Cậu lại chảy máu mũi rồi.” Hoắc Nhiên chỉ mũi Khấu Thầm.

“Đúng vậy! Khấu Thầm nói, “Do cậu đánh một bạt tai mà ra đấy! Cậu có thù oán gì với mũi của tôi sao? Mũi tôi cướp tiền của cậu sao? Mẹ nó, tôi… ấy đệt!”

Lúc Khấu Thầm nói mấy câu này, máu đã chảy đầy miệng, cậu khom người phun một hồi vào trong bồn rửa tay.

“Chỉ là tôi giật mình.” Hoắc Nhiên thở dài, khẽ vỗ lên trên lưng Khấu Thầm.

“Cậu bị người khác làm giật mình sao không đánh người ta?” Khấu Thầm tức giận, vừa dùng nước vỗ lên mũi vừa bực mình nhỏ giọng chửi trong nước, “Bị tôi làm giật mình thì đánh tôi à!”

“Tôi cũng không đánh cậu mà!” Hoắc Nhiên đánh một cái lên lưng Khấu Thầm, “Chỉ là tôi phản xạ có điều kiện đánh cậu thôi, sao cậu không nói tôi cầm dao chém cậu luôn đi?”

“Cậu nói đó.” Khấu Thầm tắt nước, chỉ Hoắc Nhiên.

“Tôi nói cái gì?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Cậu lấy dao chém tôi.” Khấu Thầm trợn mắt, “Mẹ nó cậu ăn gan báo mới dám cầm dao chém tôi!”

Hoắc Nhiên giật mình nhìn cậu: “Cậu nói lại lần nữa xem?”

“Không nói nữa!” Khấu Thầm xé mấy tờ khăn giấy ở trên tường lau mặt, quay người, vung cánh tay nghênh ngang đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hoắc Nhiên lại sửng sốt thêm mười mấy giây mới đi theo ra ngoài.

Lúc về lại bàn ngồi xuống, thanh danh của cậu đã bị Khấu Thầm phá hủy.

“Tính tình nóng nảy gì chứ.” Giang Lỗi cười không ngừng lại được, “Sau này chớ cùng đi vệ sinh với nó, đi tiểu có một lát mà bị đánh là không có lời.”

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm.

Khấu Thầm đang cầm khăn giấy, chậm rãi đè xung quanh mũi, nhướng mày nhìn cậu rất đắc ý.

Hoắc Nhiên từ bỏ đối mặt với Khấu Thầm, cầm ly nước lên uống một ngụm.

Theo kế hoạch của bọn họ thì vốn dĩ xem xong thiên nga sẽ vào trong công viên dạo, bây giờ xảy ra chuyện bất ngờ, công viên chưa đi dạo đã ra ngoài, lúc này vẫn chưa đến giờ ăn cơm.

“Tùy tiện uống chút nước nghỉ ngơi chút đi.” Hứa Xuyên nói, “Sau đó đến công viên trò chơi, hôm qua tụi mày đều không muốn đi, ngại xa.”

Trong thành phố mới xây một khu mới, làm một khu giải trí ăn uống thương mại lớn nhất trong lịch sử, bước vào đó thì chưa đến ba ngày sẽ không ra được.

Nghe nói công viên trò chơi rất vui, nhưng mà xa quá, hôm qua không ai muốn đi hết.

Lúc này thì khác rồi.

Bọn họ vừa trút giận giùm Hồ Dật, ai nấy cũng đều hưng phấn, Hứa Xuyên vừa nói công viên trò chơi thì mọi người lập tức gật đầu.

Khấu Thầm quay đầu đã quên mất chuyện mình vừa bị Hoắc Nhiên “chặn ở trong nhà vệ sinh đánh một trận”, lúc uống xong nước đứng dậy, cậu đến bên tai Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc.”

“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.

“Còn có tháp rơi tự do.” Khấu Thầm nói.

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

“Tôi chưa từng chơi.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Mẹ tôi nói sẽ té chết, không cho chơi, lát nữa hai chúng ta đi chơi đi.”

“Không sợ té chết sao?” Hoắc Nhiên hỏi.

Khấu Thầm cười hì hì mấy tiếng: “Không sợ.”

Công viên giải trí có xe buýt đi thẳng đến nơi, Khấu Thầm muốn bắt xe, nhưng bị mọi người từ chối, nói là mời đại thiếu gia trải nghiệm cuộc sống của bách tính bình thường.

Ngụy Siêu Nhân dẫn Khấu Thầm đứng trước trạm dừng: “Mày nhìn đi, chỉ 18 trạm…”

“18 trạm!” Khấu Thầm nói, “Chúng ta đến đó chơi đêm sao?”

Hoắc Nhiên nghe vậy thì có hơi buồn cười, lúc vừa định đến xem thử có phải có 18 trạm hay không thì Từ Tri Phàm đi đến bên cạnh cậu, duỗi tay ôm cổ cậu kéo ra sau.

“Làm gì hả?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Có chuyện này tao phải hỏi mày.” Từ Tri Phàm dựa vào bảng quảng cáo, nhỏ giọng nói, “Mày đừng để ý, muốn nói thì nói, không muốn nói thì sau này tao cũng không hỏi nhiều.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp.

“Mày với Khấu Thầm…” Từ Tri Phàm nói khẽ.

Hoắc Nhiên cảm thấy da đầu mình bỗng nhiên căng ra, tóc giống như bị túm đứng lên hết.

“Hai đứa mày có chuyện gì à?” Từ Tri Phàm nói.

————————

Tháp rơi tự do:



Lảm nhảm: Đếm ngược thôi nào ~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play