Khấu Thầm tưởng là Hoắc Nhiên chỉ thử kích thước của vòng chân, nào ngờ sau khi đeo vào Hoắc Nhiên lấy điện thoại chụp mấy tấm, sau đó chơi điện thoại, không làm gì nữa.
“Tháo ra đi.” Khấu Thầm nói, “Chưa đến sinh nhật cậu mà.”
“Không cần.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi biết, không làm túi da nhỏ cũng không đổi đầu chó kia.” Khấu Thầm nói, “Đến sinh nhật cậu, tôi lại tặng cậu…”
“Tôi nói là không cần đến sinh nhật rồi tặng.” Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ đeo luôn.”
“Mẹ nó, đây là quà sinh nhật mà.” Khấu Thầm có hơi mù mịt, “Sinh nhật của cậu còn nửa tháng nữa, đến đúng ngày tôi tặng cái gì hả?”
“Không tặng nữa.” Hoắc Nhiên nói xong thì nghĩ một chút, nhìn Khấu Thầm, “Có phải cậu cảm thấy không có cảm giác trang trọng không?”
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm, qua một lúc lâu mới nói: “Sinh nhật vui vẻ nha.”
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Mẹ tôi nói con nít mới không giữ đồ lại, quần áo mới hay đồ chơi mới gì đó vừa cầm đến tay là đã khui ra, một giây cũng không giữ được.” Khấu Thầm nói.
“Ừ.” Khấu Thầm đáp, cúi đầu nhìn, Hoắc Nhiên đeo vòng chân ở cổ chân bên phải, cậu thì đeo bên chân trái, bây giờ vừa vặn ở cạnh nhau. Cậu cũng lấy điện thoại ra, chụp hai cái chân mấy tấm, “Ngầu.”
Nói xong cậu lại kéo tay Hoắc Nhiên qua, trên cổ tay hai người đều đeo vòng tay của Hành Động Liếm Biển, để sát cạnh nhau, sau khi chụp xong mấy tấm cậu mới nhét điện thoại vào trong túi lại: “Thật ra làm da ấy, tôi không làm được, nếu như để lão Dương làm chắc chắn đẹp hơn nhiều.”
Hoắc Nhiên cười: “Cậu sẽ không còn vừa bị đứt tay vừa bị dập tay nữa.”
“Nhưng ý nghĩa không giống mà.” Khấu Thầm nói, “Bé Xoắn Xoắn lần trước là anh ấy làm rồi, đó coi như là niềm vui bất ngờ đi. Quà sinh nhật lần này của cậu tôi cũng không thể bắt anh ấy làm nữa.”
“Thực ra rất đẹp, thật đó, rất đặc biệt. Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng có thể làm vòng chân thành thước da, cũng không nghĩ rằng chữ trên đó có thể viết như thế.” Hoắc Nhiên nói, nói được một nữa thì mới nhớ ra hỏi, “Bé Xoắn Xoắn?”
“Chính là con rắn nhỏ tặng cậu hôm giao thừa đó.” Khấu Thầm xoa mũi, “Chẳng phải tôi sợ rắn sao, khi nhỏ cả nhà đều không nói rắn, nói là Xoắn Xoắn, rắn nhỏ thì là bé Xoắn Xoắn, như vậy thì tôi nghe cũng không thấy sợ nữa.”
“Vậy thì cậu là Khấu Xoắn Xoắn.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu là Hoắc Xoắn Xoắn.” Khấu Thầm chỉ mấy người bên cạnh, “Chào mọi người! Tôi là Từ Xoắn Xoắn, tôi là Hứa Xoắn Xoắn, tôi là Giang Xoắn Xoắn, Ngụy Xoắn Xoắn, Hồ Xoắn Xoắn… Chúc năm mới mọi người!”
Hoắc Nhiên vỗ tay cười.
Hai ngày cuối tuần, mọi người đều ở lì trong nhà thi đấu, nữ sinh cũng luyện tập, nhưng mà trình độ thì có thể bỏ qua không tính đến, nói cách khác là cơ bản không dùng được hai chữ trình độ.
“Tụi tui cảm thấy nữ sinh lớp chúng ta chỉ là đi để góp một trận thua cho đủ số thôi. Sau khi bị loại có thể yên tâm cổ vũ cho mấy ông rồi, có phải sắp xếp rất ổn không?” Đường Duy nói, “Chơi bóng không được nhưng cổ vũ thì tụi tui vẫn rất thành thạo.”
“Mấy bà không bằng giống như Văn 3, Văn 3 không tham gia thi đấu luôn.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Không tham gia á?” Hoắc Nhiên giật mình, nhìn về phía La Phi Ngọc, cậu ta là cán sự môn thể dục, đăng ký trước đó đều là cậu ta đi làm, “Văn 3 không tham gia sao? Lớp bọn họ còn có thành viên đội bóng rổ trường nữa mà, không tham gia à?”
“Ừ, học kỳ trước bọn họ có đăng ký.” La Phi Ngọc nói, “Nhưng mà mấy ngày trước bảo tuần sau thi đấu thì thứ sáu Lương Mộc Lan đi hủy đăng ký rồi, nói là rút khỏi cuộc thi, người lớp bọn họ sau khi hủy đăng ký mới biết.”
“Đậu má, bị điên hả?” Khấu Thầm nói, “Quá không tôn trọng người khác rồi!”
“Có phải lần trước hét trên sân thượng, Văn 3 còn vỗ tay khen cái người lên hét? Cả lớp đều không vừa ý cô ta.” Từ Tri Phàm nói, “Chắc Lương Mộc Lan mất mặt rồi.”
“Chắc vậy.” Hứa Xuyên thở dài, “Mà cô ta làm như vậy, học sinh trong lớp càng không phục, cũng chẳng phải học sinh tiểu học nữa, cô dữ thì sẽ sợ cô, cuối cùng cũng sẽ có người khó chịu, đổi thành Khấu Thầm, không chừng có thể lật mặt tại chỗ luôn đó.”
Mọi người cùng nhau quay mặt nhìn Khấu Thầm.
Trên mặt Khấu Thầm không có vẻ mặt đặc biệt gì, duy trì thần thái giả ngầu quen thuộc của cậu, vừa thản nhiên lại bình tĩnh, sau đó cong khóe miệng cười cười.
Bởi vì Văn 3 rút lui, bốc thăm cả khối theo cặp thì phải có một lớp bốc được phiếu trống, trực tiếp vào vòng loại tiếp theo.
Tất cả mọi người đều muốn có cơ hội này, tiết tự học buổi chiều khi Hoắc Nhiên đi bốc thăm, cả lớp đều nhìn cậu.
“Với vận may rút thưởng cái gì đều không rút trúng của tao.” Hoắc Nhiên đi ra ngoài, “Chắc chắn bốc được phiếu trống, yên tâm đi.”
Bốc thăm được tổ chức ở phòng họp lầu một của tòa nhà làm việc, người của hội học sinh cùng vài giáo viên đều ở đó, còn có đội trưởng của các lớp đến bốc thăm.
Hoắc Nhiên là người đến cuối cùng, sau khi cậu vào phòng họp thì một nữ sinh của hội học sinh cầm một hộp giấy đặt trên bàn, sau đó quay đầu lại hỏi: “Vậy bây giờ bốc được chưa?”
Ở vị trí cuối cùng sát cửa sổ đằng sau có người đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, là Lâm Vô Ngung.
Lâm Vô Ngung là người của hội học sinh, nhưng mà Hoắc Nhiên hoàn toàn không hiểu về hội học sinh nên không biết anh ta đảm nhiệm việc gì.
“Bên trong, mỗi một màu đều có hai trái bóng.” Lâm Vô Ngưng cầm hộp giấy lên lắc lắc, “Lớp nào có màu bóng giống của mình thì hai lớp sẽ là đối thủ trận đầu tiên của nhau.”
Sau đó, mọi người theo thứ tự lớp mình bắt đầu cầm hộp lấy bóng.
Từng trái bóng được lấy ra, màu sắc không giống nhau, Hoắc Nhiên cầm một trái bóng màu đen, cảm thấy cái màu này không tốt lắm.
Cậu nhìn chằm chằm cái tay đang cầm bóng, khi quả bóng cuối cùng được lấy ra, cậu rất vui vẻ vỗ bóng lên trên bàn: “Có phải được miễn rồi không?”
“Phải.” Mấy người của hội học sinh cười nói, “Vận may của cậu tốt đó.”
“Đặt cược đi.” Lâm Vô Ngung lấy ra một quyển vở, đặt lên bàn cúi người viết.
Mấy người hội học sinh và vài giáo viên ở bên cạnh lập tức hưởng ứng, nhao nhao đặt cược, người bốc thăm của khối 10 đều sợ ngây người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Nhiên cũng rất khiếp sợ, nhưng mà bọn họ cá cược cũng rất kỳ lạ, người thua sẽ phụ trách mua đồ ăn nước uống cho tất cả thành viên tham gia thi đấu, đặt cược càng lớn thì mua càng nhiều, năm ngoái có người một lần mua tám thùng xúc xích giăm bông.
“Tôi đặt lớp 11 Văn 1.” Lâm Vô Ngung nói, “Đồ nướng và que cay.”
Sau khi nói xong anh lại quay đầu nhìn Hoắc Nhiên: “Biểu hiện cho tốt nhé.”
“Trận đầu tiên tụi em không có đối thủ.” Hoắc Nhiên nhắc nhở anh.
“Tôi đặt trận sau.” Lâm Vô Ngung nói, “Mấy cậu chơi cho tốt, thắng rồi thì tôi có thể một mình mời người tham gia thi đấu của lớp các cậu ăn đồ nướng.”
“Được.” Hoắc Nhiên cười.
Thi đấu từ thứ Sáu đến chủ nhật, sau khi bảng thi đấu được dán vào hôm thứ tư thì luôn được vây xem, bất cứ hoạt động tập thể nào của nhà trường cũng đều khiến người người phấn khởi, Khấu Thầm cảm thấy chủ yếu là bầu không khí rất tốt.
Trường học trước đây của cậu, chưa kể đến rất ít tổ chức hoạt động, ngay cả khi tổ chức thì mọi người cũng đều nửa sống nửa chết, giáo viên bắt buộc, không có mấy người tình nguyện tham gia, chỉ là cảm thấy không có sức lực, chuyện duy nhất có sức lực chính là bất cứ hoạt động nào cũng có thể vì một câu nói nhảm, một ánh mắt không có ý nghĩa gì mà bắt đầu đánh nhau, dù là nam sinh hay nữ sinh.
Bây giờ, các loại hoạt động của trường phụ thuộc Khấu Thầm đều rất mong chờ. Cậu thích cảm giác tất cả mọi người cười nói ồn ào, dù ở đây cậu không có người bạn nào thì cậu cũng vẫn muốn ở bên cạnh nhìn.
Huống hồ bây giờ cậu đã có bạn, có nhóm bảy người, có Hoắc Nhiên.
“Trận đầu tiên là Lý 1 và Văn 4.” Hoắc Nhiên nói, “Đối thủ của chúng ta là đội chiến thắng của trận này.”
“Vậy là Lý 1 rồi, Văn 4 không có ai đánh được, ngoại trừ Bàn Bàn. Lớp bọn họ ngay cả người phối hợp với Bàn Bàn cũng không có.” Khấu Thầm nói, “Lý 1 có hai người thuộc đội bóng của trường, giống như chúng ta, nhưng mà trình độ không giỏi bằng chúng ta. Dù sao thì chúng ta cũng có đội trưởng, không biết đội trưởng còn giấu bao nhiêu chiêu nữa đây.”
“Có vài chiêu gà mờ mãi mãi không nhìn thấy được đâu.” Hoắc Nhiên nói.
“Vì trận đấu nên tôi mới nhịn cậu đó.” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên, “Một vừa hai phải thôi!”
“Cậu bắt đầu.” Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn Khấu Thầm.
“Chúng ta thắng Lý 1 được không?” Khấu Thầm hỏi.
“Phạm lỗi ít thì có thể thắng, chúng ta không có dự bị.” Hoắc Nhiên nói.
“Vậy cậu nói với mấy đứa kia chưa? Khấu Thầm nói, “Chơi cẩn thận chút…”
“Không cần.” Hoắc Nhiên nói, “Muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, phạm lỗi thì phạm lỗi.”
“Đm, dự bị không được thì làm sao đây?” Khấu Thầm nói.
“Chơi bốn người, ba người thôi.” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Sợ con khỉ.”
“Cậu ngông ghê đó, đội trưởng.” Khấu Thầm nói.
“Bây giờ không ngông thì khi nào ngông?” Hoắc Nhiên nói, “Khi thi đấu phải ngông lên.”
Thời gian thi đấu được sắp xếp rất kín, cùng lúc tiến hành ở bốn sân thi đấu ngoài trời, đầu tiên là nam sinh thi đấu, hai ngày sau thì có danh sách chơi trận chung kết rồi.
Cho nên tuy trận đầu tiên Văn 1 không thi đấu, buổi chiều mới thi nhưng áp lực vẫn rất lớn. Có điều, chỗ kích thích của thi đấu loại trực tiếp chính là ở chỗ này, không có cơ hội chỉnh sửa, thua một trận lập tức bị loại.
Đồng phục đội là lấy quỹ lớp làm, rất đặc biệt, nữ sinh lớp bọn họ đặc biệt cẩn thận về những điều này.
Đồng phục màu trắng viền đỏ, ngực trái là logo lớp bọn họ, hai bàn tay bắt chéo nhau, trên đồng phục mỗi người đều có tên riêng từng người, còn có một hình ảnh nhỏ mà tự bọn họ chọn, in ở trên quần.
La Phi Ngọc chọn hình một cái răng, trông giống như quảng cáo răng giả. Giang Lỗi là ba đường gạch ngang, nghe nói mơ ước lớn nhất hồi tiểu học là được làm đại đội trưởng, cuối cùng vẫn luôn không như mong muốn, cho nên quần với giày thể thao đều chọn Adidas. Ngụy Siêu Nhân thì chọn kẹo hồ lô, còn muốn ghi rõ là phải nhân quả hạch đào, nhưng vì lý do khó tìm ảnh nên bị Ngũ Hiểu Thần từ chối. Hình của Hoắc Nhiên rất đơn giản, một cái… đầu chó, Khấu Thầm muốn in lưỡi liềm, nhưng Hoắc Nhiên phản đối kịch liệt, cuối cùng lấy một bức tranh của Soái Soái hồi nhỏ được vẽ khi gặp họa sĩ ở ngoài đường.
Trước khi thi đấu, trên sân ngoài trời đã chật kín người, những người không chen được ở dưới dân thì đều đứng trên khán đài, không ít người cầm ghế đến, đứng lên đó xem, đỉnh nhất là có mấy người không biết ở đâu tìm được cái thang xếp, đặt ở bên cạnh sân, vài người leo lên hai bên. Khi Hoắc Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy, cậu còn tưởng rằng là hội học sinh sắp xếp biểu diễn mở màn gì đó.
Hiệu trưởng vẫn là phong cách đọc diễn văn như lúc hội thao, ba câu thì nói xong rồi, tuyên bố trận đấu ở bốn sân cùng lúc bắt đầu, xung quanh dâng lên một đợt tiếng hò hét và vỗ tay, cùng với các khẩu hiệu của đội cổ vũ các lớp.
Đội cổ vũ ban xã hội vẫn luôn có thế trận khá lớn, dù sao thì nữ sinh nhiều nên cách thức cũng nhiều, không ít nữ sinh trong đội vừa cổ vũ xong một vòng, ngoại trừ ánh mắt còn nhận được không ít thư tình.
Khấu Thầm và mấy người nhóm Hoắc Nhiên đều đến sân thi đấu của Lý 1 và Văn 4. Đồng phục của bọn họ rất bắt mắt, cho nên lúc này đều mặc áo khoác, xen lẫn trong đám đông khán giả bình thường, khi ra sân mới cùng nhau cởi ra.
“Cổ vũ cho Văn 4 đi.” Giang Lỗi nói, “Dù gì cũng cùng ban xã hội.”
“Được.” Khấu Thầm gật đầu, lại nhỏ giọng nói ở bên tai Hoắc Nhiên, “Chắc trận này không nhìn ra được gì đâu.”
“Chắc chắn sẽ giữ thực lực.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà không sao cả, dù sao chúng ta cũng không có bất cứ kế hoạch có tính công kích nào, đối thủ chơi như thế nào không ảnh hưởng gì đến chúng ta.”
“Tự tin ghê.” Khấu Thầm nói.
“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp, nghĩ một chút lại quay đầu nhìn Khấu Thầm, “Chủ yếu là tôi vẫn có tự tin về sự phối hợp của hai chúng ta.”
“Tôi cũng vậy.” Khấu Thầm nhếch khóe miệng với cậu.
Cách biệt thực lực của Văn 4 và Lý 1 thật sự quá lớn, vừa vào trận đã rất rõ ràng rồi, ngoại trừ Tiểu Bàn, lớp bọn họ không còn một ai có thể đánh nữa.
“Bàn Bàn liều thật.” Khấu Thầm nói xong huýt một tiếng sáo, gân cổ hét, “Văn 4 cố lên!”
Đội cổ vũ của Văn 4 lập tức bắt kịp, cùng hô vang.
“Buổi chiều, chúng ta hẳn là chiếm ưu thế về mặt thể lực.” Khấu Thầm nói.
“Cũng không chiếm được nhiều ưu thế đâu, bây giờ cậu chạy xong 5 km, buổi chiều lại chạy thêm 5 km nữa thì chạy không nổi sao?” Hoắc Nhiên nói, “Bọn họ đấu với Văn 4 không tiêu hao nhiều thể lực lắm, Văn 4 chỉ có Tiểu Bàn có thể lực tốt, những người khác đều không theo kịp.”
“Cậu cho rằng Lý 1 ai cũng như tôi sao? Buổi sáng 5 km, buổi chiều lại 5 km?” Khấu Thầm không phục.
“Hai người trong đội bóng trường, một người đội điền kinh.” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Cậu thấy sao?”
“Sợ con khỉ.” Khấu Thầm chậc một tiếng, “Cậu đừng chửi tôi là được.”
“Không dám chắc.” Hoắc Nhiên nói, “Nếu như cậu chơi ngu quá, chắc chắn tôi sẽ chửi. Khi tôi chửi người thì sẽ không mang não đâu, chỉ mang miệng, mở miệng là chửi, muốn chửi thì chửi…”
“Cố lên!” Khấu Thầm gào lên.
“Đệt.” Hoắc Nhiên bị cậu dọa suýt nữa thì vọt thẳng vào trong sân bóng.
Văn 4 thua không có chút bất ngờ nào, Lý 1 thắng rất nhẹ nhàng, cho nên bầu không khí hai bên rất tốt, hữu hảo bắt tay, ôm nhau, vỗ lưng nhau.
Xong một lượt đấu, ban xã hội ngoại trừ Văn 1 may mắn ra thì toàn bộ đều bị diệt.
Buổi trưa người của ban tự nhiên ở căn tin nói chuyện, nếu không phải Văn 1 bốc trúng phiếu trống thì trận đấu buổi chiều đều là sân đấu của ban tự nhiên rồi.
Khi Hoắc Nhiên vừa vào căn tìn còn có người không khách sáo nói: “Nghỉ ngơi dưỡng sức cả một buổi sáng, lúc chúng ta thi đấu bọn họ đều đang nghỉ ngơi, may mắn này…”
Bọn cậu nhìn xung quanh, cũng không biết ai nói, dù sao chắc chắn có người khó chịu, đặc biệt là lớp thua cuộc.
“Quy tắc quyết định như vậy, nếu lớp mấy người rút được phiếu trống, mấy người có chạy 40 phút ở trên sân trước không?” Hoắc Nhiên cũng không khách sáo nói lại, “Nếu thật sự sợ thua tụi tôi như thế, có thể đến thương lượng với tôi, tôi dẫn cả đội chạy 40 phút.”
Nói xong câu này thì không có ai lên tiếng nhận thách thức nữa, không biết người của lớp nào đi đến đằng sau cậu, vỗ vai cậu một cái: “Khí phách.”
Những người bên cạnh đều bật cười, cậu quay đầu lại nhìn, là đội trưởng của Lý 1, thành viên trong đội bóng của cậu.
“Đệt.” Hoắc Nhiên vươn tay đánh cậu ta một cái, “Đừng ăn nhiều quá, ảnh hưởng thể lực.”
“Được.” Người kia cười trả lời.
Tuy không phải tất cả mọi người đều khó chịu giống như cái người không biết tên lúc trưa, nhưng Văn 1 đấu ít hơn lớp khác một trận là sự thật.
“Mọi người nghe rõ đây.” Hoắc Nhiên nhìn mấy người trong đội hình chính cùng với tất cả dự bị tương đương như không tồn tại, “Chúng ta không có chiến thuật gì hết, chơi như khi luyện tập lúc cuối tuần là được, không sợ phạm lỗi, luật lệ là để lấy ra phạm, nếu không thì cho 5 cơ hội để làm gì…”
“Vậy sao?” Giang Lỗi nhìn cậu.
“Đương nhiên không phải!”Khấu Thầm trừng Giang Lỗi, “Nhưng mà bây giờ Hoắc Nhiên nói phải là phải.”
“Được.” Mọi người cùng gật đầu.
“Nhớ rõ điều này, chúng ta không chỉ phải thắng.” Hoắc Nhiên nói, “Còn phải thắng với tỉ số lớn, để bọn họ nhìn cho rõ, giải đấu này từ đầu đến cuối không phải là sân đấu của riêng ban tự nhiên.”
“Được!” Một đám người cùng nhau hô lên.
Khi Hoắc Nhiên đi về phía sân bóng lại bổ sung thêm một câu: “Có chúng ta ở đây, hạng nhất không thể là của bọn họ.”
Khấu Thầm đi ở đằng sau, nhìn bóng lưng Hoắc Nhiên.
Sau khi nói xong, Hoắc Nhiên đi đến sân bóng sát khí đằng đằng, dáng vẻ của bé đáng yêu trên người cậu đã hoàn toàn không tìm thấy dấu vết.
Dù Khấu Thầm có nghĩ đến cái đầu chó Shiba in trên quần đồng phục của Hoắc Nhiên thì cũng không ảnh hưởng chút nào đến hình tượng của Hoắc Nhiên trước mặt cậu bây giờ, rất ngầu.
Sau khi đi theo mấy bước, cậu tăng nhanh tốc độ, bước lên đi song song với Hoắc Nhiên tiến về phía trước.
Mười mấy nam sinh ở đằng sau cùng nhau vung cánh tay, bước nhanh về trước, đi phát ra tiếng gió.
——————————–
Lảm nhảm: Tuy dịch mấy đoạn chơi bóng rổ khó thí mồ, nhưng t thích mấy cảnh đấu bóng rổ lắm ;;;v;;; rất có hơi thở thanh xuân ;;;v;;; Cùng đón chờ màn chơi bóng ngầu lòi của Thầm Thầm với Nhiên Nhiên nha, đánh lộn Nhiên Nhiên có thể thua nhưng bóng rổ thì Nhiên Nhiên chấp hết nè~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT