Tiếng hét này của Hà Hoa có âm thanh rất vang dội, hầu như tất cả đều có thể nghe thấy chị ấy đang hét gì. Toàn trường lập tức vang lên một làn sóng hò hét và kêu gào.
Dù sao thì ở trường không ai là không biết Khấu Thầm, một nữ sinh trầm lặng đến mức vô hình này bỗng nhiên ở trước mặt nhiều người gọi tên của cậu, nội dung đằng sau khá là đáng mong đợi.
“Đậu má!” Khấu Thầm ôm eo Hoắc Nhiên, một nửa cơ thể trốn ở đằng sau cậu, “Chị ấy muốn cảm ơn tôi à? Chẳng phải chị ấy đã cảm ơn tôi từ lâu rồi sao? Không phải tôi đã nói là không cần cảm ơn rồi sao? Với lại chị ấy cũng từng nói là không cần chúng ta quan tâm chị ấy…”
Sau khi Hà Hoa hét xong lại bắt đầu niệm chú, lần này thì thời gian ngắn hơn.
“Tôi muốn nói cảm ơn cậu!”
Khi chị ấy dùng sức hét ra câu nói này, Hoắc Nhiên cảm thấy cánh tay Khấu Thầm đang siết trên bụng mình chợt thả lỏng.
Nhưng mà người thì vẫn trốn ở đằng sau, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Được rồi, không cần cảm ơn mà, nói xong thì mau xuống đi…”
“Không phải tôi muốn cảm ơn cậu vì đã đánh những người kia giùm tôi.” Hà Hoa không còn niệm chú nữa, sau khi hét ra thì dường như chị ấy cũng thả lỏng hơn nhiều, “Tôi muốn cảm ơn cậu… đã cho tôi dũng cảm!”
Sau câu nói này thì không còn ai hò hét nữa, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.
“Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên nhéo một cái lên trên chân cậu, “Ngồi đàng hoàng, sao cậu lại sợ thành thế này vậy?”
“Tôi không có thích chơi trội giống như cậu.” Cuối cùng Khấu Thầm cũng buông Hoắc Nhiên ra, ngồi thẳng lại.
Nhưng mà có thể nhìn ra được là cậu vẫn còn hơi ngại ngùng, Hoắc Nhiên phát hiện có lẽ Khấu Thầm chỉ phù hợp với chuyện chủ động chơi trội, không thích hợp bị động. Tuy lúc này đã ngồi đàng hoàng lại nhưng tay cậu vẫn không biết đặt ở chỗ nào.
“Có lẽ sau này tôi sẽ không còn gặp nhiều khó khăn như vậy nữa! Có thể sẽ không có ai giúp đỡ tôi như vậy nữa!” Hà Hoa tiếp tục hét, “Nhưng nghĩ đến cậu, nghĩ đến mấy người các cậu, tôi… tôi chỉ nhớ tên của cậu, nhưng tôi nhớ dáng vẻ của mọi người! Nghĩ đến mọi người! Tôi sẽ có dũng cảm để đối diện! Cảm ơn các cậu!”
Tiếng vỗ tay lần này càng sôi nổi hơn, mọi người đều nhìn về phía bên đây.
Khấu Thầm cong môi, vỗ tay mấy cái cùng mọi người, sau đó giơ ngón cái về phía Hà Hoa.
Có nữ sinh hét lên.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm. Nói thật, về phương diện giả ngầu thì Khấu Thầm tuyệt đối có năng khiếu, rõ ràng là căng thẳng đến mức núp ở sau lưng người khác nhưng lúc này vẫn có thể lấy gồng, động tác làm cũng khá ngầu.
Đây là hiệu quả của việc chủ động giả ngầu.
Giang Lỗi cũng học theo, giơ ngón cái về phía Hà Hoa.
Thần giao cách cảm của nhóm bảy người đương nhiên sẽ không vắng mặt vào lúc này, mặc dù Hà Hoa không nhớ tên của bọn họ nhưng dù sao thì cũng đang cảm ơn đám người bọn họ mà. Thế là tất cả bọn họ đều đưa tay, giơ ngón cái về phía Hà Hoa.
Năng lượng của Hà Hoa có lẽ đã dùng hết rồi, cúi người với bọn họ, cúi đầu xoay người rời khỏi lan can.
Chủ tịch hội học sinh nhảy đến bên cạnh lan can, mở đầu của Hà Hoa rất tốt, bầu không khí đã được nâng lên. Lúc này chủ tịch hội học sinh lại tiếp tục hò hét cổ vũ mọi người.
“Vừa rồi tao còn tưởng rằng Hà Hoa muốn tỏ tình với Khấu Thầm chứ.” Hứa Xuyên nói, “Còn nghĩ nếu thế thì khá lúng túng.”
“Đm, tao cũng…” Khấu Thầm nhỏ giọng, nói được một nửa lại ngừng.
Hoắc Nhiên vừa nghe thấy câu này, không nhịn được xoay đầu nhìn Khấu Thầm: “Cậu cũng tưởng rằng chị ấy muốn tỏ tình?”
“Ờ.” Khấu Thầm đáp.
“Cậu rất có tự tin nhỉ?” Hoắc Nhiên tặc lưỡi.
“Nói gì vậy, chuyện kiểu vầy tôi gặp nhiều rồi.” Bây giờ Khấu Thầm đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái, nhìn Hoắc Nhiên nheo mắt lại, cong môi, “Chuyện tôi có tự tin nhất, chính là chuyện này.”
“Liêm sỉ đâu?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Ai muốn thì người đó lấy đi.” Khấu Thầm không thèm để ý, cười một cái.
“Chào đón bạn học kế tiếp nói ra lời mình muốn nói!” Sau khi chủ tịch ở bên trên thúc giục xong thì chạy đi.
Tất cả mọi người yên tĩnh chờ đợi người kế tiếp.
“Lỗi Lỗi.” Khấu Thầm nhìn Giang Lỗi, “Lát nữa mày có lên không?”
“… Tao hả? Để tao nghĩ lại…” Giang Lỗi có hơi chần chừ.
“Thứ hèn.” Từ Tri Phàm nói, “Chẳng phải mày đã tập luyện mấy trăm lần rồi sao? Kịch bản cũng sửa hơn hai trăm lần, học thuộc hơn một ngàn chữ cũng có thể đọc ngược lại trôi chảy.”
“Đm.” Giang Lỗi cắn răng, “Lát nữa tao lên.”
“Nếu căng thẳng thì nhìn tụi tao mà hét.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Tụi tao ủng hộ mày.”
“Được rồi.” Khấu Thầm vỗ tay cậu ta, “Có phải muốn lát nữa bóp gãy xương rồi thì không cần lên nữa không?”
“Đệt, tao không đến mức đó đâu!” Giang Lỗi trừng Khấu Thầm.
“Với cái trạng thái này của mày.” Khấu Thầm chỉ cậu ta, “Lợi hại đó Lỗi Lỗi.”
Người thứ hai đứng trên sân thượng là một nữ sinh, Hoắc Nhiên không biết.
“Sao lại là nữ sinh nhỉ, nam sinh không được hết rồi à.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Có khi nào Lỗi Lỗi là nam sinh duy nhất lên đó không?”
“Cậu nhỏ giọng một chút.” Khấu Thầm tiến đến bên tai cậu, “Để nó nghe thấy thì không dám lên thật đó.”
“Nữ sinh này lớp nào vậy?” Hoắc Nhiên hỏi cậu.
“Khối 12.” Khấu Thầm nói, “Không biết lớp nào, lần trước được hạng nhất nhảy cao bên nữ.”
“À.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Tôi là một người nào đó ở lớp nào đó của khối 12!” Nữ sinh rất thoải mái, vịn vào lan can đã bắt đầu hét, không có niệm chú, “Tên của tôi không quan trọng! Chuyện tôi muốn nói vô cùng nghiêm túc!”
“Nghiêm túc cỡ nào?” Bên dưới có người hét lên hỏi.
Mọi người bật cười.
“Bây giờ tôi cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ muốn về lại ban xã hội!” Nữ sinh hét, “Các bạn học sinh khối 10! Đừng nghe lời ba mẹ, đừng tin cái gì mà thành tích tốt phải chọn ban tự nhiên, ban xã hội chỉ có học thuộc bài! Không phải! Mọi người thích cái gì thì chọn cái đó! Bạn thích thì thành tích sẽ tốt! Bạn thích thì không cần phải học thuộc bài không thôi!”
“Được!!!” Một đám học sinh khối 10 bên dưới đều đang hét trả lời cho nữ sinh.
“Lúc này tôi vô cùng hối hận, chọn ban tự nhiên không vui chút nào!” Nữ sinh gân cổ họng, “Tôi rất muốn quay lại! Đừng làm như tôi!”
“Vâng!!! Biết rồi!” Mọi người tiếp tục hét trả lời.
“Được rồi, câu cuối cùng.” Nữ sinh giơ tay lên, hít một hơi, “Lớp 11 Văn 1!”
Vừa nghe thấy câu này, cả đám bảy người đều lên tinh thần, chờ câu tiếp theo của nữ sinh.
“Hoắc Nhiên!” Nữ sinh chỉ về phía nhóm bảy người, chậm rãi di chuyển, chỉ ngay vào mặt Hoắc Nhiên, “Chị yêu em!”
Tất cả mọi người đang đứng, đang ngồi, đang trên sân thượng hay ở trên cây đều cùng lúc phát ra tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay, còn xen lẫn tiếng huýt sáo.
“Mẹ nó quá kích thích!” Ngụy Siêu Nhân cười đến mức vỗ mạnh lên đùi, “Hoắc Nhiên, mày đỉnh ghê!”
Cho đến khi nữ sinh không biết tên này rời khỏi lan can, tiếng la hét xung quanh vẫn chưa có lắng xuống.
Hoắc Nhiên cảm thấy có hơi ngơ ngác, trên mặt nóng ran.
Cậu từng nhận thư tình, cũng từng được tỏ tình ngay trước mặt, nhưng mà cái kiểu tình huống ở trước mặt gần như toàn trường trực tiếp hét “chị yêu em” vẫn là lần đầu tiên cậu gặp phải.
Nhưng mà cứ cảm thấy câu này nghe không giống tỏ tình cho lắm, dù sao trước đây các chị bên ban xã hội khi cổ vũ cho Khấu Thầm cũng hét lên như thế…
“Câu này khá là tuyệt đó.” Khấu Thầm hơi dựa về phía cậu, nhỏ giọng cười nói, “Nếu như cậu nói là tỏ tình thì người ta nói là chị gái yêu em trai, nếu như cậu nói không phải là tỏ tình thì tình huống trước mắt rõ ràng là bày tỏ. Chị gái này thật thú vị…”
Khấu Thầm quay đầu nhìn chằm chằm Hoắc Nhiên một hồi: “Cậu không sao chứ? Nổi giận rồi à?”
“… Không có.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, vuốt mũi, “Lần đầu tiên tôi bảo cậu im miệng à?”
“Giọng điệu lần này không bình thường.” Khấu Thầm nói, “Tôi nghe giống như tức giận vậy.”
“Thật sự không có.” Hoắc Nhiên hắng giọng, “Chỉ là quá bất ngờ, cậu lại cứ chút cha chút chít một hồi…”
Khấu Thầm không cần dùng đến một giây, móc con gà lông vàng ra khỏi túi, để ở sát bên mặt Hoắc Nhiên: “Chíp chíp, chíp chíp Nhiên, chíp chíp Nhiên.”
“Biến đi.” Hoắc Nhiên không nhịn được phì cười, “Đầu cậu rốt cuộc là cái gì làm thành vậy?”
“Chíp chíp, chíp chíp.” Khấu Thầm lại chíp chíp mấy tiếng xong mới nhét chìa khóa vào túi lại.
Tiếng hò hét phấn khích ở xung quanh đã lắng xuống, Hoắc Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, tay chống ở bên cạnh mái hiên đung đưa chân, chờ người tiếp theo xuất hiện.
Trên mu bàn tay chợt cảm thấy ấm ấm, cậu quay đầu lại, Khấu Thầm đặt tay mình lên trên tay cậu, còn dùng ngón tay của mình khẽ gõ lên trên tay cậu, sau đó cùng cậu đung đưa chân.
Lúc này cuối cùng cũng có một nam sinh, với lại nam sinh này Hoắc Nhiên biết, lớp 10 bọn họ học chung lớp, bây giờ cậu đang học Văn 3. Trước đây tên nhóc này rất can đảm, muốn nói gì thì nói cái đó, khá là thẳng thắn. Lớp 10 lúc đang học thì cậu ta góp ý trực tiếp với giáo viên luôn, nói là tiết học này cô giảng đến độ cả lớp đều sắp ngủ gật hết rồi, cô không suy nghĩ lại chút sao ạ?”
“Cô Lương!” Nam sinh này vịn lan can, không hề ngừng lại mà nhìn về phía các giáo viên đang đứng hét lên, “Cô Lương!”
“Đm, muốn solo với Lương Mộc Lan à!” Khấu Thầm giật mình.
Một đám người lập tức xoay đầu về phía chỗ của các giáo viên, lão Viên đang mỉm cười đứng ở đó, người đang sa sầm mặt ở bên cạnh là Lương Mộc Lan.
Trên gương mặt không có chút cảm xúc, trong lòng có chấn động hay không thì không nhìn ra được.
Nhưng mà Lương Mộc Lan ở trong lòng học sinh gần như là một đại từ danh xưng kỳ lạ, lúc này tất cả mọi người không lên tiếng, yên lặng chờ dũng sĩ trên sân thượng ra chiêu.
“Ở sau lưng, tụi em không gọi cô là cô Lương.” Dũng sĩ hét, “Các giáo viên khác tụi em cũng không có gọi vậy, nhưng tụi em đều gọi là lão gì đó lão gì đó để thể hiện sự thân thiết. Chỉ có cô không có, chắc chắn cô biết điều này!”
Lương Mộc Lan nhếch khóe miệng cười lạnh lùng.
Vừa nhìn thấy nụ cười này thì có thể biết là trận chiến này của dũng sĩ rất bi tráng.
Nhưng mà dũng sĩ hoàn toàn không sợ hãi, tiếp tục hét: “Cô dạy rất là giỏi! Nhưng tụi em càng hy vọng có một môi trường mà tụi em có thể thoải mái học hành chứ không phải lúc nào cũng lo lắng bị chửi vì một chuyện nào đó không quan trọng gì! Em bị cô chửi rất nhiều lần! Không đếm hết! Cúi đầu chép bài không nhìn mặt cô sẽ bị chửi, đi học kéo ghế một chút cũng bị chửi, ra về chạy chanh quá cũng bị chửi… Thật sự không có gì to tát hết!”
“Đúng vậy!” Có người chợt hét lên.
Ngay sau đó có vài người đều lên tiếng: “Đúng vậy, áp lực lớn quá!”
“So sánh một chút thì tụi em vô cùng ganh tỵ với các bạn học sinh của lớp thầy Viên.” Dũng sĩ tiếp tục hét, “Em cảm thấy giáo viên cũng có thể học tập lẫn nhau cùng tiến bộ! Hy vọng cô cũng có thể cho chúng em một bầu không khí học tập thoải mái hơn! Cô Lương! Cố lên! Cảm ơn ạ!”
“Cô Lương cố lên!” Người của Văn 3 đều hét lên.
“Ồ, kích war à?” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Lần này kích thích rồi, lão Viên với Lương Mộc Lan vốn dĩ không hợp.”
“Là Lương Mộc Lan không hợp với lão Viên.” Hoắc Nhiên nói.
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.
“Lần này lúng túng rồi.” Vẻ mặt Hồ Dật hơi u sầu, “Lương Mộc Lan gỡ gạc mặt mũi thế nào đây?”
Thật ra khung cảnh vẫn rất cảm động, nhưng chắc là gương mặt của Lương Mộc Lan không nhịn được vẻ mặt sa sầm, sau khi nghe xong vẫn sa sầm mặt, không có đưa ra bất kỳ lời đáp lại nào.
“Cảm ơn em học sinh này!” Trước khi bầu không khí hoàn toàn rơi vào lúng túng thì Lão Viên kịp thời bước về trước một bước, tay khum lại để bên miệng hét về phía dũng sĩ, “Cảm ơn em! Tụi thầy cảm thấy vui mừng vì có học sinh dũng cảm nói ra như em! Các giáo viên nhất định sẽ học tập lẫn nhau, cùng tiến bộ với các em! Chúng ta cùng cố lên!”
Vừa nói xong thì tiếng vỗ tay lập tức vang lên.
“Lão Viên thật sự.” Từ Tri Phàm nói, “Phân rõ cao thấp mà.”
“Hai bên đều ổn thỏa.” Hứa Xuyên nói, “Không hổ là lão Viên.”
Dũng sĩ vẫy tay về phía các giáo viên, xoay người xuống sân khấu.
“Mẹ nó tao chuẩn bị lên rồi.” Giang Lỗi chợt thu chân về, ngồi xuống nóc nhà bên cạnh.
“Đằng sau có cầu thang.” Hoắc Nhiên vội nhắc cậu ta, “Mày đừng có nhảy từ chỗ này, phía dưới đều là người, ngã lên ai đó thì bi kịch.”
“Tao biết.” Giang Lỗi nắm tay lại, đứng bật dậy.
Có lẽ là đứng lên quá mạnh, cậu ta lảo đảo mấy bước mới tiếp tục đi về phía trước.
“Tao đi với nó nhé.” Hoắc Nhiên nhìn không yên tâm, “Lát nữa đừng có ở bên đó không lên.”
“Tao đi cho.” Từ Tri Phàm đè vai cậu lại, đứng lên đi xuống cùng Giang Lỗi.
“Lát nữa nhớ đáp lại Giang Lỗi.” Hứa Xuyên nhắc nhở mấy người còn lại của nhóm bảy người.
“Yên tâm.” Mọi người gật đầu.
“Lộ Hoan đang ở đâu?” Khấu Thầm nhìn xuống bên dưới.
“Bên này.” Hồ Dật hất cằm.
Lộ Hoan và Ngũ Hiểu Thần đang đứng bên dưới một cái cây nhỏ duy trì trật tự.
Trước đây Hồ Dật từng nói nếu như có lên thì sẽ góp ý dì ở cửa số 3 đừng run muỗng nữa.
Suy nghĩ này được nữ sinh ra sân tiếp theo thực hiện rồi.
“Thức ăn của căn tin trường mình thật sự rất ngon, tuyệt đối là ngon nhất toàn thành phố.” Nữ sinh hét, “Học sinh ở các trường khác đều ghen tỵ với em!”
Cách nói này được tất cả mọi người đồng ý, mọi người ồn ào vỗ tay.
“Chỉ là cửa số 3! Chị gái cửa số 3!” Nữ sinh hét ra lời trong lòng của Hồ Dật, “Chị có thể cầm chắc muỗng của mình được không ạ! Tụi em đều đang ở thời khắc quan trọng của tuổi dậy thì, lớp 12 tụi em dùng đầu óc nhiều lắm nên cần phải tăng cường dinh dưỡng! Chị có thể cho thêm chút thịt không ạ! Đừng cứ run nữa có được không! Em muốn ăn thịt, cũng có rất nhiều nữ sinh là động vật ăn thịt ạ!!!”
Phía dưới đều cười như điên, mọi người cười òa lên, giáo viên bên kia cũng cười vỗ tay.
“Nhưng mà xin quản lý tổng vụ của nhà trường đừng làm khó chị cửa số 3!” Nữ sinh trên sân thượng lại bổ sung thêm một câu, “Em chỉ đưa ra ý kiến thôi, không có suy nghĩ gì khác, đừng thêm drama, đừng tự ý suy diễn ạ!”
Tiếng cười vừa lắng xuống lại lần nữa thăng cấp.
Chủ nhiệm hành chính tổng hợp vung cánh tay hét: “Được! Đã hiểu!”
Giang Lỗi xuất hiện ở mép sân thượng, đang cùng chờ với mấy nam sinh nữ sinh chuẩn bị lên.
Tay Từ Tri Phàm cứ bóp bóp trên vai cậu ta, chắc là tên này căng thẳng quá mức rồi.
Lại một nam sinh khác chậm rãi đi về phía lan can.
Sau người này có lẽ lại thêm một người nữa thì đến Giang Lỗi.
Nam sinh này là học sinh khối 12, là một người trong số ít những người ở lớp khác đặc biệt là người không cùng lớp mà Hoắc Nhiên biết. Nguyên nhân rất đơn giản là vì anh ấy là học thần, chính là kiểu học thần mà giáo viên nào nhắc đến hai mắt cũng sáng lên.
Học thần quả nhiên là học thần, người thoải mái nhất khi đứng bên cạnh lan can chính là anh ấy.
Đẩy mắt kính, tay khẽ chống lên trên lan can, trước tiên mỉm cười với mọi người.
Nữ sinh lớp bọn họ đầu tiên là hét chói tai sau đó bắt đầu vỗ tay.
“Người này còn giả ngầu được hơn tôi.” Khấu Thầm vừa vỗ tay cùng mọi người vừa tặc lưỡi.
“Anh ta có lý do.” Hoắc Nhiên nói, “Năm lớp 10, giáo viên môn Toán của tụi tôi từng nói, đề từng học anh ta đều biết làm, đề biết làm thì chưa từng làm sai, cậu thì sao?”
“Tôi nổi quạu đó.” Khấu Thầm nhíu mày.
Hoắc Nhiên nhìn cậu, bật cười: “Thật hay giả vậy?”
“Thật.” Khấu Thầm nói, “Khen chí khí người khác! Dập uy phong người phe mình! Cùi chỏ cậu không phải chỉa ra bên ngoài, mà mẹ nó cùi chỏ của cậu bị gãy luôn rồi*!” (*củi chỏ hướng ra bên ngoài: ý là thiên vị cho người ngoài)
Hoắc Nhiên cười đến mức suýt bị sặc, vỗ chân Khấu Thầm: “Lúc tôi nói về cậu với người khác thì tôi cũng nói như vậy.”
“Mẹ nó, đề từng học tôi không biết làm, đề biết làm cũng cứ làm sai.” Khấu Thầm cau mày, “Cậu nói thế nào?”
“Khấu Thầm, ngoại trừ thành tích học tập không ổn.” Hoắc Nhiên nói, “Thì cái gì cũng tốt.”
Khấu Thầm nhìn cậu không lên tiếng.
“Thật.” Hoắc Nhiên nói, “Nói thật đó, tôi cảm thấy như vậy.”
Sau khi giới thiệu bản thân mấy câu thì học thần hắng giọng, Hoắc Nhiên với Khấu Thầm không nói nữa, cùng nhau nghe.
“Thật ra, tôi không ngờ rằng có một ngày tôi sẽ đứng ở đây, nói với nhiều người như thế này.” Học thần không có hét, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng.
Cổ họng được đó.
“Những lời này đã kìm nén trong lòng tôi rất lâu.” Học thần đẩy mắt kính, “Tôi muốn nói ra, vì bản thân tôi cũng vì người giống như tôi.”
Mọi người lập tức yên lặng, không biết anh ấy muốn nói chuyện gì.
Học thần cúi đầu, im lặng mấy giây.
“Tôi rất thích một người, có thể cậu ấy biết, cũng có thể cậu ấy không biết, nhưng mà không quan trọng.” Anh ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn rõ ràng thong thả giống như trước đó, “Tôi sẽ không nói cho cậu biết là tôi thích cậu. Nhưng mà, tôi sẽ nói cho mọi người biết, tôi thích con trai.”
————–
Lảm nhảm: Người ta đã tỏ tình với Nhiên Nhiên rồi, Thầm Thầm khi nào mới tỏ tình đây =v=
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT