Dịch: LTLT

Lúc hơn 11 giờ, Hoắc Nhiên nghe điện thoại của ba mình, nói là ba mẹ cậu đã về nhà rồi.

“Tôi đưa cậu về.” Khấu Thầm vung tay, “Đi, tôi chở cậu về.”

“Tỉnh táo lại được không?” Hoắc Nhiên nháy mắt cảm thấy mình bắt đầu run cầm cập rồi, “Gọi xe…”

“Đi đâu gọi đây?” Khấu Thầm hỏi.

“… Tôi đi bộ về, dù sao cũng không bao xa.” Hoắc Nhiên không chút do dự đưa ra quyết định.

“Không bao xa thì cậu sợ cái gì, không thổi chết cậu được.” Khấu Thầm vỗ một phát lên mông Hoắc Nhiên, vừa chạy về trước vừa nói, “Chạy đến đó lấy xe, chạy đến nơi thì ấm rồi, thổi một chút cũng không sao.”

Hoắc Nhiên đành phải chạy theo Khấu Thầm, hai người chạy thật nhanh về lại dưới lầu nhà cô Hai.

Ấm thì rất ấm, chỉ là có hơi mệt.

Khấu Thầm leo lên mô-tô, đưa mũ bảo hiểm cho Hoắc Nhiên: “Cậu đội cái này.”

“Đừng có bi tráng như thế.” Hoắc Nhiên chụp mũ bảo hiểm lên trên đầu Khấu Thầm, “Chẳng phải tôi ngồi đằng sau sao? Tôi co người lại là được, cậu ở trước chắn gió nữa mà.”

Khấu Thầm cũng không khách sáo nhiều với cậu, đội xong mũ bảo hiểm, hất đầu với cậu: “Lên đi.”

Hoắc Nhiên lên xe, ngồi ở đằng sau Khấu Thầm, sau đó cố gắng co người của mình lại, trán dựa vào lưng Khấu Thầm, lại đội mũ áo khoác của Khấu Thầm lên trên đầu mình.

Khấu Thầm sau khi khởi động xe xong thì chờ cậu ở đằng sau chuẩn bị.

“Được rồi!” Hoắc Nhiên vịn eo Khấu Thầm, hét một tiếng.

“Cậu để tay vào trong túi tôi đi!” Khi Khấu Thầm lái xe đi cũng hét lên.

Hoắc Nhiên muốn nói tôi không có yếu đuối như vậy đâu, chẳng phải chút gió đó đều bị cậu chắn hết một nửa rồi.

Nhưng mà vào khoảnh khắc lái xe đi, bên tai lập tức vang lên tiếng gió rít gào, còn chưa cảm nhận được cơn gió như đao thì đã bị tiếng rít gào này làm cho lạnh người.

Trong thời tiết như này, cơ thể của loài người có lẽ đã vượt qua luồng khí rồi, một chút gió cũng không cản được, Khấu Thầm cản gió ở đằng trước giống như một cái sàng, ngay sau đó là gió từ bốn phương tám hướng luồn qua vung lên trên mặt Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên đè chặt mặt của mình lên lưng Khấu Thầm, tay vốn dĩ không tính bỏ vào túi cũng đã ôm về trước rồi.

Trong lúc gió bấc điên cuồng gào thét quất vào mặt, cậu đang loay hoay nửa ngày cũng không tìm thấy túi nằm ở đâu, thế là trực tiếp từ bên ngoài áo khoác Khấu Thầm nhét tay vào bụng của Khấu Thầm.

“Á!!!!” Khấu Thầm gào lên.

“Á á á á á, xin lỗi xin lỗi, tôi…” Hoắc Nhiên cũng la lên, mặc dù nhiệt độ chỗ bụng Khấu Thầm khiến cậu lưu luyến không muốn rời nhưng cậu vẫn vội vàng rút tay ra ngoài.

Vừa nhúc nhích một chút thì tay đã bị Khấu Thầm đè lại: “Được rồi, ở đây đi.”

“Không cần bi tráng như vậy đâu…” Hoắc Nhiên tuy nói như thế nhưng tay với não cực kỳ đối ngược nhau, hoàn toàn không nhúc nhích.

“Đã thích ứng rồi.” Khấu Thầm nói, “Cậu tiện thể kéo áo tôi giùm tôi chút đi, phía dưới gió lùa.”

“Được.” Hoắc Nhiên đáp, nắm chặt vạt áo khoác phía dưới của Khấu Thầm, ôm chặt Khấu Thầm, lỡ như gió vào bị bệnh gì đó thì cậu thật sự áy náy, phải quỳ trước giường bệnh của Khấu Thầm mà hầu hạ.

Khi về đến nhà cậu, ba Hoắc đang đứng bên cửa sổ nhìn. Lúc hai người xuống xe thì ba Hoắc đã từ trên lầu bước xuống.

“Hai đứa được đó.” Ba Hoắc hoảng hốt đánh giá hai người họ, “Ỷ trẻ tuổi nên không sợ bệnh đúng không?”

“Con không sao.” Khấu Thầm nói.

“Con lại càng không sao, con ở đằng sau.” Hoắc Nhiên nói.

“Ba đưa Khấu Thầm về.” Ba Hoắc nói, “Xe để ở đây đi, trời ấm lên thì đến lấy sau.”

“Không cần đâu chú.” Khấu Thầm leo lên xe định đi, “Con không lạnh…”

Hoắc Nhiên đã túm đầu xe của Khấu Thầm lại: “Để xe ở đây.”

“Ây ya…” Vẻ mặt Khấu Thầm không tình nguyện.

“Ba đi lấy xe, con với Khấu Thầm ở đây chờ ba.” Ba Hoắc đi về phía bãi đỗ xe, “Hoắc Nhiên, con có lên không?”

“Con đưa cậu ấy về với ba.” Hoắc Nhiên nói.

“Được.” Khấu Thầm nháy mắt thay đổi thái độ.

Sau khi ba Hoắc lái xe đến, hai người các cậu sung sướng chui vào ghế sau.

“Không lái jimny ạ?” Khấu Thầm hỏi.

“Sợ mấy đứa tốn sức leo lên xe.” Ba Hoắc cười nói.

Sau khi xe chạy, ba Hoắc mở hệ thống sưởi lên, qua mấy phút, Hoắc Nhiên cảm thấy khí lạnh trên người mình mới coi như là bị ép ra ngoài từng chút một.

Cậu nghiêng đầu nhìn Khấu Thầm vừa lên xe đã dựa vào người cậu thì thấy Khấu Thầm đang ngủ.

Trên chóp mũi còn treo một giọt nước.

“Đây là nước mũi à?” Cậu giật mình, vội vươn tay vỗ lên vai ba mình, “Ba, đưa con hộp khăn giấy. Khấu Thầm ngủ sao mà chảy nước mũi, nhanh lên, sắp nhỏ lên trên người rồi.”

“Chắc là băng tan.” Ba Hoắc mỉm cười, quăng hộp khăn giấy cho cậu.

Hoắc Nhiên nhìn gương mặt của Khấu Thầm, lông mày với lông mi đều ướt, trên mặt cũng có nước, chắc là nước nhỉ? Sao lại thảm như vầy nè, xem ra cái mũ bảo hiểm kia cũng đếch có tác dụng gì.

Cậu thấy trong túi áo của Khấu Thầm lộ ra nửa cái móc chìa khóa con gà nhỏ lông tơ vàng, cảnh tượng 18+ không chịu nổi đập vào mặt cậu.

Cậu tặc lưỡi, lấy khăn giấy đè lên trên chóp mũi Khấu Thầm.

Thế mà Khấu Thầm không tỉnh.

Chắc là mấy hôm nay không ngủ được, lúc Giang Lỗi nửa đêm tìm người chơi ma sói, Khấu Thầm còn có thể lập tức hưởng ứng mà.

Xe đến cổng tiểu khu nhà Khấu Thầm, cổng lớn đang đóng, bảo vệ không thấy đâu, lúc này Hoắc Nhiên mới lay Khấu Thầm dậy: “Này! Bé đáng thương, dậy đi!”

“Chào buổi sáng.” Khấu Thầm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng chào hỏi trước.

Thật lễ phép.

“Không vào được, cậu xuống ở đây được không? Chạy vào trong?” Hoắc Nhiên hỏi.

“… Ồ, tôi ngủ quên à.” Khấu Thầm nhìn xung quanh, lúc này mới hoàn hồn, “Tôi chạy vào trong là được rồi.”

“Chạy nhanh một chút.” Ba Hoắc nói.

“Cảm ơn chú ạ. Năm mới vui vẻ.” Khấu Thầm mở cửa xe nhảy xuống.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, muốn nói thêm câu gì đó lại không biết phải nói gì, dù sao hai người họ đã nói cả buổi tối rồi.

Thế là đành phải im lặng nhìn Khấu Thầm, chờ Khấu Thầm đóng cửa.

Khi Khấu Thầm chuẩn bị đóng cửa lại chui vào trong xe, nhéo một cái lên mu bàn tay của cậu: “Về thì nhắn tin cho tôi đó, với lại mùng ba nhớ để trống, Tri Phàm mời cơm.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên cắn răng khẽ gật đầu.

Sau khi Khấu Thầm đóng cửa xe lại cậu mới xoa mu bàn tay một hồi, cái thứ khốn nạn, dùng sức cho cố! Nhéo đến mức cậu suýt nữa hét ra tiếng luôn.

Nhưng mà lúc này tâm trạng muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì đã thoải mái hơn nhiều rồi.

Ăn Tết mãi mãi đều trải qua trong bận rộn và ngủ nướng, mệt mỏi và phấn khởi.

May mà trời đông lạnh giá không có chỗ đáng để đi, mấy người bọn họ bắt đầu từ bữa ăn Từ Tri Phàm mời hôm mùng ba, vừa có thời gian tập hợp được ba đứa trở lên thì đều ra ngoài ăn, cứ thế ăn đến khi đi học.

Mẹ Từ Tri Phàm luôn nói muốn mời từng nhà ăn cơm, nhưng đều bị bọn họ từ chối, nói từng nhà đại diện một người là được, người đại diện chính là bản thân bọn họ.

Khi từ chối mẹ Từ, có lẽ các cậu đều cảm thấy bản thân ngầu muốn chết.

Mười bước giết một người, ngàn dặm không để dấu. Xong chuyện phất áo đi, che giấu tên và thân phận.

Khá ngầu.

Nhưng mà cũng có chỗ không sướng lắm.

“Vì sao không có ai viết thư biểu dương tụi tao?” Ngụy Siêu Nhân ngồi ở bên cạnh bàn ăn trong căn tin, trước mặt chất đầy món ăn như núi.

“Khi ở đồn cảnh sát, chẳng phải người ta đã nói cảm ơn rồi sao? Còn mua đồ ăn với nước uống.” Giang Lỗi nói.

“Biểu đạt này của mày nghe có hơi sai sai, bình thường trong tin tức khi nhân viên giải cứu người vô gia cư thì mới nói, các cảnh sát còn chu đáo mua đồ ăn và nước uống.” Ngụy Siêu Nhân nói.

Cả bọn lập tức cười bò.

“Với lại, vì sao Khấu Thầm với Hoắc Nhiên có thư biểu dương?” Ngụy Siêu Nhân nói, “Ảnh thư biểu dương của hai đứa nó bây giờ còn đang được để trong phòng hiệu trưởng kìa.”

“Tao viết cho mày.” Từ Tri Phàm nói, “Thế nào?”

“Được.” Giang Lỗi lập tức gật đầu, “Dài chút nha, tình cảm nồng nàn lên.”

“Không thành vấn đề.” Từ Tri Phàm nói.

“Nhà dì Hồ kia, bây giờ thế nào rồi? Chắc cảnh sát tìm bọn họ rồi đúng không?” Hồ Dật hỏi, “Có phải bọn họ nên xin lỗi nhà mày không?”

“Loạn thành một đống rồi, năm này chắc cũng không ăn Tết được.” Từ Tri Phàm nói, “Tao cũng không hỏi nhiều, mẹ tao không sao là được, nếu không xảy ra chuyện thì tao thật sự không biết tao gặp chuyện lại không thể gánh vác như tao tưởng.”

“Mày đã gánh vác tốt rồi.” Hứa Xuyên nói, “Lần này nếu không cho tụi tao biết thì một mình mày xông vào ổ sói rồi.”

“Cảm ơn mấy anh em.” Từ Tri Phàm nói, “Chuyện này giải quyết vô cùng hoàn hảo, bữa khuya đầu tiên lúc nhập học tao bao.”

“Đúng đó, chuyện của nhà mày đến đây rồi thì những chuyện khác đừng quan tâm nữa.” Khấu Thầm vừa ăn vừa nói, “Để mẹ mày nghỉ ngơi cho tốt.”

“Ừ.” Từ Tri Phàm lên tiếng, nhìn Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên biết ý nghĩ của ánh mắt này, Khấu Thầm rõ ràng canh cánh chuyện anh trai Lý Linh đánh Từ Tri Phàm, kể từ khi biết chuyện này là mẹ Từ bị người ta lừa thì cậu đã vô cùng tức giận, với lại chuyện này chắc chắn cậu không cho Từ Tri Phàm nhúng tay.

Ăn cơm xong xuôi, khi đi ra khỏi căn tin Hoắc Nhiên đi theo sát Khấu Thầm, đẩy cậu ra bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu tính đi lúc nào?”

“Đi đâu?” Khấu Thầm đang cúi đầu chăm chú lột một viên kẹo bạc hà.

“Còn giả vờ với tôi à?” Hoắc Nhiên nói.

“Anh trai Lý Linh đúng không?” Khấu Thầm nhếch môi, tiếp tục lột kẹo, “Chờ trời ấm thêm chút nữa, chẳng phải qua thêm một tuần thì sắp tăng chút nhiệt độ sao, lúc đó đi, bây giờ không vận động được.”

“Cậu đừng có ra tay mạnh quá.” Hoắc Nhiên vừa nghe câu “không vận động được” thì có hơi lo lắng, “Cậu định đánh anh ta thành hình dạng gì?”

“Anh ta đánh Từ Tri Phàm thế nào thì tôi đánh anh ta thế đó.” Khấu Thầm nói, “Từ Tri Phàm bị thương chỗ nào trên người tôi đều nhớ hết rồi, đầu, mặt, sau lưng, bụng, cánh tay, tôi chỉ ngại lột quần cậu ta ra, không biết trên chân có bị thương hay không thôi.”

“Không có.” Hoắc Nhiên nói, “Lúc nó tắm xong mặc quần lót ra ngoài tôi nhìn rồi.”

Khấu Thầm nhìn cậu không lên tiếng, tặc lưỡi.

“Sao thế?” Hoắc Nhiên cũng tặc lưỡi, “Mấy đứa phòng tôi tôi nhìn hết rồi, thần chết của cậu tôi còn nhìn hết nữa kìa.”

“… Cũng đúng, tôi cho cậu xem chính diện, cậu không xem.” Khấu Thầm nhướn mày, bỏ kẹo bạc hà vào trong miệng, lại lấy ra một viên socola từ trong túi, “Cho này.”

“Khi nào cậu đi thì nói cho tôi một tiếng, tôi cũng đi.” Hoắc Nhiên nói.

“Làm gì, sợ tôi chịu thiệt à?” Khấu Thầm cười, gác khuỷu tay lên trên vai Hoắc Nhiên, tiến lại gần mặt cậu, “Đừng lo, lớn đến như này tôi vẫn chưa từng chịu thiệt vì đánh nhau đâu.”

“Từ Tri Phàm quen biết tôi nhiều năm nay.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi cũng không thể không quan tâm đúng không?”

“Ây ya.” Khấu Thầm nói, “Nhiều năm ấy à? Bao nhiêu năm?”

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, không nhịn được bật cười.

“Cười đi, cười đi.” Khấu Thầm nói, “Cười xong nhớ nói cho tôi biết bao nhiêu năm.”

“Nhưng mà tôi chưa từng cản dao cho Từ Tri Phàm.” Hoắc Nhiên nói, nói xong lại suy nghĩ sửa lại, “Không có cản đồ bấm móng tay cho nó…”

Lần này đến lượt Khấu Thầm cười.

Sau khi cười một hồi, cậu kéo Hoắc Nhiên, không cười nữa: “Cản cái gì cũng không sao cả, lúc cậu cản không biết, dù cậu có cản vỏ cây cho tôi thì tôi cũng sẽ nhớ đến kiếp sau.”

“Kiếp sau cậu đừng có ngu ngốc thế nữa.” Hoắc Nhiên nói.

“Vậy thì không chắc.” Khấu Thầm nói, “Lỡ như tôi thay đổi, cậu không nhận ra thì thế nào. Với lại tôi cũng không ngốc, nói nữa có tin tôi đánh không hả?”

“Không tin, uy hiếp không hiệu quả thì thôi bỏ đi.” Hoắc Nhiên cười nói.

Anh trai Lý Linh vì muốn trông nom dì Hồ cho nên ăn Tết xong vẫn chưa đi làm lại, chuyện này trước đó Khấu Thầm đã nghe ngóng từ Từ Tri Phàm rồi, địa chỉ cũng là Từ Tri Phàm đưa cho cậu.

Cách nhà Từ Tri Phàm ba tòa nhà, rất gần.

Khấu Thầm chọn cuối tuần, như vậy thì sẽ không vì trốn học với rời khỏi trường mà gây chú ý.

“Cậu xác định anh ta sẽ đi con đường này sao?” Hoắc Nhiên đứng bên vách tường cùng Khấu Thầm.

“Chắc chắn, tuần trước tôi đến xem rồi.” Khấu Thầm nói, “Mấy hôm nay đều là buổi chiều ra ngoài mua thuốc lá gì đó, đi từ cổng này. Lát nữa anh ta ra ngoài thì chúng ta đi theo một đoạn, cách tiểu khu xa một chút rồi ra tay.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Có cần tránh camera không?”

“Không cần.” Khấu Thầm nói, “Vì sao bị đánh thì trong lòng anh ta rõ ràng rồi.”

Đứng chẳng bao lâu thì trông thấy anh trai Lý Linh xuất hiện ở đằng xa.

Nói thật, Hoắc Nhiên nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì cơn giận lập tức nổi lên. Hôm đó ở cổng bệnh viện, khi anh ta chỉ Từ Tri Phàm mà mắng thì Hoắc Nhiên đã vô cùng muốn đánh anh ta rồi.

Một kẻ trưởng thành còn chẳng nói lý lẽ bằng một học sinh cấp 3 là Từ Tri Phàm.

Anh trai Lý Linh không chú ý đến bọn họ, khoảng cách còn xa, anh ta vừa chơi điện thoại vừa đi về phía trước.

Hoắc Nhiên với Khấu Thầm đi theo đằng sau anh ta một khoảng cách nhất định.

Bỗng nhiên phấn khích.jpg

Hoắc Nhiên chưa bao giờ làm chuyện này, trong sự căng thẳng mang theo mấy phần phấn khích, cậu đi bộ còn hơi nhảy lên.

“Bình tĩnh coi.” Khấu Thầm nhìn cậu, “Đánh nhau đó, cậu đi sao giống như đi du xuân vậy?”

“Ờ.” Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm người phía trước, không có đấu khẩu với Khấu Thầm.

Vừa mới bình tĩnh đi được mấy bước, anh trai Lý Linh đã quẹo vào một con đường nhỏ, Khấu Thầm lập tức như gắn thêm lò xo, cực kỳ không bình tĩnh mà vọt lên, đè thấp giọng quăng ra một câu: “Ở đây!”

Hoắc Nhiên co giò chạy theo cậu.

Khi quẹo vào đường nhỏ, anh trai Lý Linh đã nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại.

Nhưng không kịp trốn.

Khi vừa đến đánh người thì sức bộc phát của Khấu Thầm vô cùng vượt trội, chắc là không chờ anh ta thấy mặt, Khấu Thầm đã đạp một phát vào bụng anh ta.

Anh ta hơi cong người, chổng mông bay ra hơn một mét, ngã xuống đất.

Sau đó thì không còn cơ hội đứng lên nữa.

Khấu Thầm vọt đến đạp lên vai anh ta một cái, còn rất chu đáo gằn giọng quát: “Anh ôm đầu cho kỹ đi!”

Anh trai Lý Linh giãy giụa muốn đứng lên, Hoắc Nhiên bước đến đạp lên vai anh ta, anh ta ôm đầu co người nằm trên đất.

Đồ hèn!

Hoắc Nhiên lại đạp lên trên mông anh ta.

Cách đánh này nói hả giận thì cũng rất hả giận, hai người đạp anh trai Lý Linh một trận, Khấu Thầm mặc dù nhớ rõ trên đầu Từ Tri Phàm bị thương, nhưng khi đánh thật vẫn tránh đầu của anh Lý Linh ra, hai người các cậu đá lưng anh ta như đang đá bao tải vậy, chân, mông với cánh tay cũng bị đá một lượt.

Nói ấm ức thì cũng rất ấm ức, đối phương ngay chút giãy giụa cũng không có, nhanh chóng sợ hãi mà từ bỏ phản kháng, đánh mà không có chút cảm giác thành tựu.

Nhưng vừa nghĩ đến hôm đó Từ Tri Phàm không thể không dùng cách y như vậy để bảo vệ mình thì Hoắc Nhiên lại nổi giận, cắn răng lại đạp thêm mấy bước thật mạnh.

“Đi thôi.” Khấu Thầm nhìn về phía trước, có người bước ra khỏi quán đang nhìn về phía này, cậu kéo Hoắc Nhiên lại.

Hoắc Nhiên chỉ anh trai Lý Linh, bị Khấu Thầm kéo lùi về sau mấy bước, muốn chửi thêm mấy câu để tỏ rõ lập trường, nhưng mà mãi cũng không tìm được từ.

Vẫn là ít xem phim quá.

Sau khi ra khỏi con đường nhỏ, hai người bắt đầu chạy, chạy được một đoạn mới ngừng lại.

“10 năm sau.” Khấu Thầm dựa vào tường, “Tôi đoán là sẽ cảm thấy mình lúc này giống như một thằng ngốc vậy, vô cùng nhiệt huyết làm chuyện mà người lớn cảm thấy không có ý nghĩa.”

“Tôi sẽ không.” Hoắc Nhiên kéo cổ áo, “Tôi cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.”

Khấu Thầm nhìn cậu, một lát sau đưa tay lên, làm một động tác mở hộp.

Hoắc Nhiên rất phối hợp cầm trên đầu mình, làm động tác bỏ thứ gì đó vào bên trong hộp.

“Quào.” Khấu Thầm nhìn cái hộp, “Cậu đánh ngầu quá đó.”

“Quào.” Hoắc Nhiên cũng đến lại gần nhìn thử, “Cậu… Cậu…”

Một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được nên nói cái gì, khoảng thời gian này cũng không biết bị sao, chỉ cần ở cùng với Khấu Thầm thì đầu óc cậu sẽ bị chập mạch.

“Được rồi.” Khấu Thầm gật đầu, đậy nắp hộp lại, “Tôi biết rồi.”

“Gì cơ?” Hoắc Nhiên giật mình.

“Tôi nghe thấy rồi.” Khấu Thầm búng đầu cậu, “Trong đầu cậu khen tôi thành bão luôn rồi.”

“… Được thôi.” Hoắc Nhiên cười gật đầu.

Đánh người xong, hai người không về nhà, cuối tuần đã nói với gia đình là không về, cho nên bọn họ về lại trường luôn.

Trong ký túc xá rất là vắng vẻ, lúc thế này thì căn tin chính là rất tốt để đi, có thể tìm được đồ ăn, còn có thể nhìn thấy người đến tìm đồ ăn.

“Trong thẻ còn tiền không?” Khấu Thầm hỏi.

“Sắp hết rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Hôm qua lúc ăn cơm hình như còn 30 tệ.”

“Cuối cùng cũng ăn sạch rồi.” Khấu Thầm nói rất vui vẻ.

“Phải.” Hoắc Nhiên nói.

“Không sợ.” Khấu Thầm ôm vai cậu, “Sau này tôi nuôi cậu.”

Hoắc Nhiên đang định nói chuyện thì Khấu Thầm chỉ đằng trước: “Lão Viên với chủ nhiệm sao vẫn còn ở trường?”

“Chắc là trực ban?” Hoắc Nhiên nhìn qua đó, thấy lão Viên với chủ nhiệm đang quay lưng về phía bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, chủ nhiệm cứ xua tay với lắc đầu mãi.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, Khấu Thầm cũng đang nhìn cậu.

Sau khi hai người nhìn nhau thì im lặng không lên tiếng cùng nhau nhanh chóng đuổi đến sau lưng của lão Viên và thầy chủ nhiệm.

“Hội học sinh có suy nghĩ này tôi có thể hiểu được.” Chủ nhiệm nói, “Nhưng mà chuyện này không dễ kiểm soát, lỡ như có lời nói nào đó không thích hợp xuất hiện, anh cũng không kéo lại kịp.”

“Muốn nói gì thì cứ nói thôi, sợ gì chứ.” Lão Viên nói, “Anh không cho bọn chúng nói thì bọn chúng không nói sao? Không thì nói sau lưng, nói trong lòng, nói trên mạng, không cho chúng ta nghe thấy mà thôi. Với lại, trường khác cũng từng làm, tôi thấy rất có hiệu quả, đừng nghĩ đám nhóc này không có tính toán, tôi cảm thấy sẽ không có lời nói nào quá đáng đâu, nếu có thật cũng bình thường.”

“Nhưng mà…” Chủ nhiệm nói được một nửa thì nhìn lão Viên, chợt quay đầu ra sau.

Hoắc Nhiên với Khấu Thầm xoay người định chạy thì chủ nhiệm quát một tiếng: “Đứng lại!”

Hai người đứng yên.

“Quay ra đây!” Chủ nhiệm lại quát.

Hai người chậm rãi xoay người.

Sau khi bốn người đứng đối diện một hồi, chủ nhiệm nhíu mày nói: “Nghe lén được gì rồi?”

“Không có nghe thấy điều gì đáng bị diệt khẩu hết ạ.” Hoắc Nhiên nói.

Chủ nhiệm ngẩn người, chợt muốn phì cười, quay đầu nhìn lão Viên: “Hay là hỏi thử ý kiến hai em ấy sao? Học sinh lớp mấy anh đều rất có cá tính.”

“Được.” Lão Viên gật đầu.

“Đến văn phòng của thầy.” Chủ nhiệm vẫy tay với hai cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play