Dịch: LTLT

Khấu Thầm tổng cộng kẹp 18 con vịt con dưới đất, nói là đại diện cho 18 tuổi của bọn họ. Sau đó cậu lại lựa ra hai con vịt được kẹp hoàn chỉnh nhất đặt ở phía trước đội ngũ, đầu của mỗi con vịt được cắm một mẩu pháo nhỏ màu đỏ.

“… Có phải cậu không phân biệt được gà với vịt không?” Hoắc Nhiên không nhịn được hỏi.

“Sao lại không phân biệt được chứ.” Khấu Thầm liếc Hoắc Nhiên, “Mới nhảy từ trong đũng quần của tôi ra chính là gà nhỏ…”

“Được rồi, được rồi, được rồi.” Hoắc Nhiên vội vã ngăn cậu lại, chỉ vào mảnh pháo hỏi cậu, “Vậy cậu nói xem đây là cái gì?”

“Cậu nghĩ đây là cái gì?” Khấu Thầm hỏi.

“Màu gà.” Hoắc Nhiên nói, “Gà trống nhỏ 18 tuổi, đủ lông đủ cánh, màu cũng có luôn.”

Khấu Thầm không lên tiếng, nhìn Hoắc Nhiên bắt đầu cười.

“Không phải sao?” Hoắc Nhiên thấy Khấu Thầm cười đến mức sắp sửa hết hơi luôn, nhưng mà dù sao mạch suy nghĩ của mình vẫn là người bình thường, không khớp với Khấu Thầm cũng là chuyện hiển nhiên.

“Đây gọi là vận may vào đầu!” Khấu Thầm chỉ mảnh pháo, “Vận may vào đầu!”

“À!” Hoắc Nhiên chợt tỉnh ngộ, “Đm, cũng mệt cậu nghĩ ra.”

“Cũng không phải tôi nghĩ ra, ba tôi làm ăn, thích nói mấy câu may mắn.” Khấu Thầm nói, “Tôi cảm thấy rất thú vị, có phải rất có ý nghĩa không?”

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

“Chúc Tết tôi đi.” Khấu Thầm phủi tay.

“Khấu Thầm ăn Tết vui vẻ, năm mới đại cát đại lợi, vạn sự như ý.” Hoắc Nhiên nói, “Học hành tấn tới, thoát ế thành công.”

Khấu Thầm mỉm cười nhìn Hoắc Nhiên, khi nói đến câu cuối cùng thì Khấu Thầm giơ ngón cái: “Nói hay đó.”

“Suốt ngày lải nhải muốn yêu đương mà chẳng thấy hành động.” Hoắc Nhiên nói, “Nếu như hôm nay cậu chạy đến nhà của nữ sinh nào đó như này, không cần làm toàn bộ, chỉ lái xe đến dưới lầu thì chắc chắn đã thành công rồi.”

“Tôi không có rảnh rỗi vậy đâu, sắp lạnh đến chết rồi.” Khấu Thầm nói, “Cũng chỉ có cậu, đổi lại là ai tôi cũng không làm.”

Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm Khấu Thầm một hồi, không nói gì.

“Cho này.” Khấu Thầm thò tay vào áo khoác, lấy từ trong túi ra một bao lì xì đưa đến trước mặt Hoắc Nhiên, “Năm mới vui vẻ, ngày nào cũng đều đáng yêu như này.”

“… Không phải chứ!” Hoắc Nhiên giật mình, “Sao lại đưa lì xì hả?”

“Cầm đi!” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên nhận bao lì xì, sờ thử, rất mỏng, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là 100 tệ?

100 tệ cậu vẫn có thể nhận được.

Nhưng mà Khấu Thầm làm màu cực kỳ, cũng đưa cho ông chủ tiệm tạp hóa 100 tệ… Chẳng lẽ là một tờ chi phiếu!

Chi phiếu 1 triệu tệ.

Quào!

… Con khỉ á.

Hoắc Nhiên nghĩ đến mức bản thân không nhịn được mà bật cười.

“Cười con khỉ, mở ra xem đi.” Khấu Thầm nói, “Cho cậu bao lì xì mà cậu cũng vui thành thế này, sớm biết tôi cho thêm mấy bao thì cậu có thể cười đến bay lên trời luôn quá.”

“Trong đó có gì vậy?” Hoắc Nhiên mở bao ra.

“Dù sao không phải tiền.” Khấu Thầm nói, “Cậu đừng nằm mơ, tiền trong thẻ trường của cậu tôi còn chưa tiêu hết nữa, sao có thể cho cậu tiền.”

“Cậu chú ý mặt mũi chút đi.” Hoắc Nhiên nhìn trong bao quả nhiên không có tiền, cậu lấy ra một miếng kim loại nhỏ dùng màng trong suốt kẹp lấy, “Đây là cái gì?”

“Tự nhìn đi!” Khấu Thầm quát cậu.

“Đậu má, tôi đang nhìn nè!” Hoắc Nhiên cũng quát, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, để tránh vắng lạnh!”

“Còn lề mề thì hai chúng ta không chỉ vắng lạnh mà có thể đông cứng luôn đó.” Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên không nói nữa, mượn ánh sáng đèn đường nhìn rõ, đây là một mảnh con giáp kim loại, có lẽ là làm bằng vàng, rất tinh xảo, nơi mảnh nhất giống như một sợi tơ, cậu sợ cầm quá sức sẽ làm đứt.

Là một chú rắn nhỏ ngồi trên một chiếc lá.

“Cậu cầm tinh… con rắn đúng không?” Khấu Thầm chỉ chỉ.

“Ừ, chẳng phải giống cậu sao.” Hoắc Nhiên nói xong chợt nhận ra, không nhịn được muốn cười, “Tôi mới phát hiện, cậu cầm tinh con rắn mà còn sợ rắn hả?”

“Sao nào, tôi tràn ngập kính sợ với bản thân tôi không được sao?” Khấu Thầm nói.

“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên nhìn chăm chú rắn nhỏ, “Đệt, đáng yêu quá.”

“Đáng yêu con khỉ.” Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên không nhịn được bắt đầu cười, cắn răng không muốn để nụ cười của mình trở thành cười lớn.

“Đây là lão Dương làm.” Khấu Thầm nói.

“… Đm! Anh ấy còn biết làm cái này à? Anh ấy làm gì vậy?” Hoắc Nhiên ngừng cười, có hơi giật mình.

“Anh ấy là người cung ứng cho khách sạn chỗ chị tôi làm, sở thích nghiệp dư là làm thủ công.” Khấu Thầm nói, “Cái này năm nào anh ấy cũng làm, bình thường đều làm con giáp của năm đó, năm nay tôi bảo anh ấy cũng làm một cái cho cậu nên làm con giáp của cậu.”

“Sao cậu không nói cho tôi biết?” Hoắc Nhiên chợt thấy ngại vô cùng, cậu không nghĩ đến tặng quà, chỉ nghĩ khi Tết đến mời Khấu Thầm ăn gì đó thôi.

“Tôi quên mất.” Khấu Thầm nói.

“… Gì cơ?” Hoắc Nhiên giật mình.

“Đây chẳng phải thứ quý hiếm gì, cũng không phải tôi làm. Tôi chỉ nói với lão Dương nhờ anh ấy làm giùm.” Khấu Thầm nói, “Đã là chuyện của một tháng trước rồi, ai nhớ chứ.”

“Ồ.” Hoắc Nhiên cười.

“Nhưng mà bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết.” Khấu Thầm nói, “Nói trước cho cậu, sinh nhật cậu tôi sẽ tặng quà cho cậu.”

“Chuyện này cậu nói mấy lần rồi.” Hoắc Nhiên nói.

Khấu Thầm cười gật đầu: “Phải.”

Cất kỹ rắn nhỏ, hai người quấn khăn quàng đội mũ lên, cũng không tính quay đầu lại, tiếp tục lần mò đi về trước, trên đường không nhìn thấy ai cả, nhưng lại có thể cảm nhận được náo nhiệt.

Khi ở cùng Khấu Thầm, dù cảnh tượng giống nhau nhưng Hoắc Nhiên lại cảm thấy có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Thỉnh thoảng những tiếng pháo nổ không biết vang lên ở chỗ nào, pháp hoa không biết bắn lên từ đâu, không biết là khói pháo từ nơi nào bay đến đây tập họp.

Đều là náo nhiệt.

Khấu Thầm cầm kẹp con vịt, trên đường nhìn thấy tuyết dày một chút thì đi đến kẹp một con đặt ở bên đường, có vài con đặt ở bên cạnh cột đèn, có vài con đặt trên lan can.

Qua một lúc lâu, Hoắc Nhiên cũng gia nhập với Khấu Thầm, cầm kẹp con vịt đi kẹp đầy đường.

Một lần làm xong một con đặt bên đường thì Khấu Thầm đều sẽ lồng tiếng: “Quạc quạc!”

“Cậu làm gì vậy?” Hoắc Nhiên cười hỏi.

“Như này thì cảm giác bọn chúng có thể sống dậy.” Khấu Thầm nói, “Quạc quạc!”

“Được thôi.” Hoắc Nhiên gật đầu, lúc làm xong một con vịt nhỏ đặt trên chạc cây, cậu kêu một tiếng, “Quạc quạc!”

Con người Khấu Thầm có đôi khi cậu hình dung không được, khí phách, nóng nảy, làm màu, óc chó, ngầu, ngu, ấu trĩ, lãng mạn… Nhưng lần nào cậu cũng bị Khấu Thầm dẫn lên con đường của cậu ta mà chạy như điên.

Không biết là Khấu Thầm quá có sức hút hay là cậu không kiên định nữa.

Tóm lại, cậu lớn đến chừng này, chưa từng giống hôm nay như một đứa bé vẫn còn tin vào truyện cổ tích.

Chơi không biết mệt.

Khi ra ngoài cậu còn cảm thấy thời tiết như này mà chạy ra ngoài thì chỉ cần không để ý sẽ bị đông thành cây cột.

Nhưng lúc này hai người các cậu đã chảy mồ hôi đầy người, đỉnh đầu bốc hơi nóng.

“Cậu chín rồi.” Khấu Thầm nhéo mặt của Hoắc Nhiên, “Độ lửa vừa vặn.”

“Để tôi xem cậu chín chưa.” Hoắc Nhiên vươn tay, Khấu Thầm dưa mặt của mình đến bên tay cậu, cậu nhéo thử, “Đm, ăn được luôn rồi.”

“Nào nào nào.” Khấu Thầm ngoắc tay, “Muốn ăn chỗ nào thì cậu cứ chọn.”

Hoắc Nhiên vừa định nói thì đằng sau truyền đến một tiếng hét to.

Hai người cùng nhìn qua bên đó.

Là lầu ba của một tòa chung cư, đèn hành lang đang sáng, nhìn thấy có bóng người đang lắc lư, lúc này xung quanh không có người đốt pháo cho nên có thể nghe thấy tiếng gào.

“Chuyện gì thế?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Uống say nên cãi nhau à?” Khấu Thầm nói, “Năm ngoái hàng xóm nhà tôi uống rượu, chỉ vì miếng thịt viên cuối cùng bị ai ăn mất mà cãi nhau, còn đánh ra bên ngoài.”

“Đm, vậy là ai ăn hả?” Hoắc Nhiên cười hỏi.

“Ai biết chứ, ba tôi đi ngăn, nói là ông ấy ăn.” Khấu Thầm nói, “Hai người đó lập tức muốn cùng đánh ba tôi, lúc này mới giải quyết.”

“Đánh không lại đúng không?” Hoắc Nhiên vội hỏi.

“Không có ra tay.” Khấu Thầm bật cười, “Hàng xóm đó thích chó, tôi thả Soái Soái ra cứu ba tôi.”

Hoắc Nhiên cười một hồi.

Nhưng mà nhà này hình như không may mắn như hàng xóm nhà Khấu Thầm, tiếng cãi nhau càng ngày càng vang, thậm chí sau khi mái nhà bên cạnh bắt đầu phóng pháo hoa còn nghe thấy được.

Một giọng nữ nghe có vẻ rất trẻ, cứ kêu gào, mang theo giọng nức nở mà mắng.

“Đm.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra, “Hai chúng ta có thể chất gì đây? Hay là sau này tôi thi trường cảnh sát nhé?”

“Cũng chẳng phải thế chất gì.” Hoắc Nhiên cười, “Rất nhiều người nghe thấy cũng sẽ không quan tâm đâu, không muốn tìm phiền phức. Chuyện mà chúng tay hay gặp phải đều là chuyện “vốn dĩ có thể không quan tâm”.”

“Cậu giống như nhà triết học vậy.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

“Cậu có hiểu lầm gì với nhà triết học vậy…” Hoắc Nhiên nói xong đi đến bên kia, đứng dưới cái cây bên cạnh tòa nhà.

Tòa nhà này rất cũ, là một chung cư kiểu cũ không có bất động sản, Hoắc Nhiên không biết bên này là ở đâu, trước đây cậu chưa từng đi đến đây.

Khấu Thầm đứng bên cạnh cậu, trong tay còn cầm điện thoại, thấy tình hình không đúng thì có thể gọi báo cảnh sát bất cứ lúc nào.

Nhưng mà trong lầu cứ mắng mãi, đầu tiên là tiếng nữ trẻ trung khóc gào chửi rủa, sau đó là tiếng chửi của nam nữ có hơi lớn tuổi, còn có tiếng đóng sập cửa đập đồ.

Sắp sang năm mới.

Một lát sau, tiếng mắng tiếng khóc đều ngừng rồi, đèn cảm ứng ở hành lang cũng tắt.

“Xong rồi à?” Khấu Thầm kéo mũ.

“Chắc vậy, năm mới mà, còn có thể cãi thế nào nữa.” Hoắc Nhiên nói, “Nhiêu đây đủ rồi, đêm ba mươi mà.”

Hai người lại đứng một lát, Khấu Thầm bỏ điện thoại vào trong túi lại: “Đi thôi.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

Hai người xoay người vừa đi được mấy bước thì đằng sau bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc thút thít.

Âm thanh này vừa the thé vừa nho nhỏ, khi theo cơn gió đến bên tai gần như bị thổi tan, nghe thấy càng quỷ dị thêm.

Hoắc Nhiên không nghĩ ngợi đi sát người Khấu Thầm, cũng không dám quay đầu lại: “Đm, cậu có nghe thấy không.”

“Là người vừa cãi nhau.” Khấu Thầm ôm vai cậu, nhỏ giọng nói bên tai cậu, “Nơi dã ngoại không có ma, trên đường lớn cũng không có ma, cậu quên vì sao phải đốt pháo rồi à? Ma đều bị dọa chạy mất rồi.”

Hoắc Nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, cậu nhìn thấy có một cô gái vừa mới bước ra khỏi tòa nhà.

Chắc là người gào khóc nghe rất trẻ kia.

Nếu không phải đã nhận ra tình hình hiện tại thì có lẽ chân của Hoắc Nhiên đã bị cô gái đó dọa cho mềm nhũn.

Cô mặc một cái áo lông màu trắng rất lớn, không đội mũ, tóc dài không biết là do không cột hay là vừa mới làm rối, lúc này đang điên cuồng nhảy múa trong gió như rong biển.

Trông như một cái quạt điện vậy.

Hơn nửa đêm trời lạnh như vậy, không biết là cãi nhau xong hay là đánh nhau xong, một cô gái đi như thế này, Hoắc Nhiên với Khấu Thầm đều không nhúc nhích, muốn xem tình huống thế nào.

Nhưng sau khi cô gái này đi về phía trước thêm mấy bước thì hai người đều giật mình.

“Mẹ nó đây chẳng phải là Lý Giai Dĩnh sao?” Khấu Thầm nói.

“Phải.” Hoắc Nhiên đáp.

Bọn họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra sẽ vào lúc này, ở chỗ này, tình huống này, gặp phải Lý Giai Dĩnh như thế này.

Từ sau khi phụ huynh đến trường gây sự thì Lý Giai Dinh làm thủ tục tạm nghỉ học, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, lúc này khi nhìn thấy, phát hiện chị ta thay đổi khá lớn.

Gầy đi rất nhiều, sắc mặt có hơi vàng, vô cùng tiều tụy, thần thái chị đại trường học hô mưa gọi gió dẫn theo mấy tên đàn em trước đây đã hoàn toàn biến mất.

Lý Giai Dĩnh cúi đầu đi mấy bước, khi đi ngang qua hai người họ thì mới phát hiện có người, giật mình chợt quay đầu lại.

Sau khi nhìn rõ là hai người, hoảng hốt một hồi cũng không nói được điều gì.

“Năm mới vui vẻ.” Khấu Thầm mở miệng.

Lý Giai Dĩnh nhìn cậu, lại nghiêng đầu nhìn tòa nhà ở bên kia, lại dời tầm mắt nói: “Vui vẻ con khỉ.”

Khấu Thầm mỉm cười không nói.

“Rất buồn cười sao?” Lý Giai Dĩnh nói chuyện rất kích động, mang theo ý khiêu khích.

Không chờ hai người lên tiếng, Lý Giai Dĩnh lại quay đầu nhìn lại, cúi người nhặt một cục đá ở dưới đất, hung dữ ném về phía cửa sổ lầu ba.

Cục đá bay đi, miễn cưỡng đụng vào bức tường ở phía trên cửa sổ lầu hai sau đó rơi xuống.

Lý Giai Dĩnh không từ bỏ, lại lụm một cục khác, ném đi lần nữa, lần này lệch càng xa hơn, đập đến trên tường bên trái cửa sổ lầu hai.

May mà phía này đều là phòng bếp, lúc này đều tắt đèn tối om.

Khấu Thầm đi đến, tìm trên đất một chút, nhặt lên nửa cục gạch vỡ, cầm trong tay bóp, gạch lại vỡ thành mấy cục nhỏ. Cậu giữ lại một cục nhỏ, nhìn Lý Giai Dĩnh: “Rốt cuộc chị muốn ném lầu hai hay là lầu ba.”

“Lầu ba.” Lý Giai Dĩnh nói, sau khi quăng mấy phát có lẽ chị ta đã mệt rồi, hơi thở hổn hển.

Khấu Thầm không nói gì, nhìn cửa sổ phòng bếp tắt đèn ở lầu ba, cánh tay đưa lên, cục đá nhỏ bay một vòng cung, đập vỡ một mảnh kính ở góc trên bên trái của cửa sổ kiểu cũ.

Kính “xoảng” một tiếng vỡ tan.

Mấy giây sau, có người xuất hiện ở cửa sổ, nhìn xuống nhưng không nói gì.

“Tôi! Lý Giai Dĩnh! Hôm nay có mấy lời muốn nói!” Lý Giai Dĩnh chỉ người trên lầu ba, hét khàn cả giọng, “Tôi vĩnh viễn sẽ không nói cho mấy người biết cậu ấy là ai! Cũng sẽ không bao giờ về cái nhà này! Tôi không phải vì bảo vệ ai! Tôi chỉ vì mấy người không phân rõ phải trái, cảm thấy bản thân mình là người có lý nhất thiên hạ! Tôi ấu trĩ như vậy đó! Tôi ngông cuồng như vậy đó! Mấy người đã già rồi! Tôi vẫn còn trẻ!”

Sau khi la xong, Lý Giai Dĩnh đứng yên tại chỗ thở dốc một hồi, quay đầu nhìn Khấu Thầm: “Xem trò cười rất sướng đúng không?”

“Rất sướng.” Khấu Thầm nói.

Lý Giai Dĩnh lại nhìn Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên không lên tiếng, chỉ mỉm cười.

Lý Giai Dĩnh nhếch khóe miệng nhìn cậu: “Mày cười một cái nữa xem.”

“Mau tìm một khách sạn để ở đi.” Hoắc Nhiên xoay người đi.

Khấu Thầm nhìn Lý Giai Dĩnh, xoay người đi theo Hoắc Nhiên, cùng đi mất.

Sau khi đi được một đoạn Khấu Thầm quay đầu lại, Lý Giai Dĩnh đã không còn đứng ở đó nữa, cậu duỗi người: “Xem ra, thời gian dài như vậy, chị ta vẫn luôn cãi nhau với người nhà.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên cũng quay đầu nhìn, “Chị ta sẽ không bị đông chết chứ?”

“Tìm một khách sạn vào là được, khách sạn cũng không khó tìm, dù không có chứng minh nhân dân không ở khách sạn được nhưng trời lạnh như này người ta cũng sẽ không đuổi chị ta đi đâu.” Khấu Thầm nói.

“Chẳng phải chỉ yêu đương thôi sao.” Hoắc Nhiên nhíu mày, “Sao cuối cùng lại làm thành thế này?”

“Trong mắt chúng ta là “chỉ” nhưng trong mắt rất nhiều cha mẹ thì rất nghiệm trọng.” Khấu Thầm nói, “Hôm họp phụ huynh không phải lão Viên nói rồi sao, uy quyền, phụ huynh cảm thấy mình là uy quyền, những đứa nhóc choai choai chúng ta là kẻ ngông cuồng, nếu muốn thách đấu uy quyền thì trận chiến đầu tiên của chúng ta thường là cha mẹ…”

“Lão Viên nói như vậy sao?” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Sao cậu nói phách lối đến vậy chứ?”

“Bởi vì tôi phách lối như thế đó.” Khấu Thầm nói, “Nếu ba tôi như thế thì tôi đã đánh nhau với ông ấy từ lâu rồi, chuyện bình thường có thể nhịn nhưng chuyện tình cảm thì không.”

“Nói như thật vậy.” Hoắc Nhiên chậc một tiếng.

“Vốn dĩ là thật mà.” Khấu Thầm nói, “Nếu như ba tôi nói không cho tôi chơi với cậu, tôi chắc chắn sẽ đánh nhau với ông ấy, chuyện này không có thương lượng.”

Hoắc Nhiên ngừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu: “Khấu Thầm.”

“Hửm?” Cậu vui sướng nhìn Hoắc Nhiên lại.

“Có phải chúng ta đang nói chuyện phụ huynh không cho yêu đương không?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Phải.” Khấu Thầm nói xong lại phì cười, “Đm, tôi chỉ ví dụ thôi.”

“Cậu đổi người khác làm ví dụ đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu lấy tôi làm ví dụ, tôi đoán cậu chưa ra tay với ba cậu thì đã trở thành một túi lạp xưởng rồi.”

“Đm.” Khấu Thầm nghĩ một chút, “Đúng ha.”

Hoắc Nhiên chợt nhớ đến người bạn học của Khấu Thầm, cảm thấy mình nhắc đến chuyện này hình như không thích hợp lắm, lỡ như sắp sang năm mới Khấu Thầm nhớ lại chuyện này thì ảnh hưởng đến tâm trạng nữa.

Nhưng lúc này tâm trạng của Khấu Thầm rất tốt, có lẽ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó. Khấu Thầm chợt tiến lại gần, hôn lên trên mặt cậu: “Vậy thì chúng ta giữ bí mật trước đi!”

“Ôi đệt?” Hoắc Nhiên bị nụ hôn này làm cho ngẩn người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nâng tay xoa trên mặt một hồi, “Mẹ nó có phải cậu liếm tôi không! Sao lại có nước miếng!”

Khấu Thầm cười đến suýt nữa bị sặc, lấy khăn giấy ở trong túi ra cho cậu, vừa cười vừa nói: “Ngại quá, tôi đến gần quá mạnh, miệng đang há…”

Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ không hiểu sao lại hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng lại bị Khấu Thầm cười đến không nhịn được, bắt đầu cười theo.

Lúc này điện thoại hai người chợt một trước một sau vang lên, Hoắc Nhiên vừa lau mặt vừa móc điện thoại ra.

Từ Tri Phàm gửi tin nhắn vào trong nhóm.

– Mọi người, tao sợ lát nữa không gửi tin nhắn được nên chúc mọi người năm mới vui vẻ, rất cảm ơn ông trời đã cho tao gặp được tụi mày, cạn ly.

Ngay sau đó, Giang Lỗi gửi một tấm ảnh cạn ly.

– Cạn ly.

– Vì Hành Động Liếm Biển.

– Vì tình bạn.

– Cạn ly.

Hoắc Nhiên vội chụp một tấm hình mảnh xác pháo trên đất, gửi vào trong nhóm.

– Hồng hồng hỏa hỏa*, cạn ly. (*Hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.)

Tiếp theo đó, Khấu Thầm gửi một con vịt tuyết trên đầu có gắn mảnh giấy đỏ.

– Cạn ly, vận may vào đầu.

“Đm, cái sự ăn ý này.” Hoắc Nhiên cười.

Sau đó, Hứa Xuyên lại gửi một tin trong nhóm.

– Hai đứa mày mẹ nó lại ở cùng nhau?

Giang Lỗi cũng nhanh chóng gửi một tin.

– Cạn ly, vì tình yêu của của hai đứa mày.

Đám người trong nhóm lập tức spam cạn ly vì tình yêu ba mươi giây.

Khấu Thầm đứng dựa vào cột đèn bên cạnh, cười không ngừng, bản thân cũng gửi mấy tin “cạn ly vì tình yêu”.

“Năm mới vui vẻ.” Hoắc Nhiên cười đến mức mặt có hơi đau, vừa xoa mặt vừa giơ điện thoại về phía Khấu Thầm, “Khấu Thầm.”

Khấu Thầm nâng điện thoại đụng vào điện thoại cậu: “Năm mới vui vẻ, cạn ly.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play