Dịch: LTLT

Ngạc nhiên chưa?

Đương nhiên ngạc nhiên.

Trong đêm ba mươi rét căm căm, khói pháo bao phủ bốn phía mà gió bấc cũng không thổi tan được, trong từng cánh cửa sổ có hơi nóng hừng hực, có thể nghe thấy tiếng pháo nổ cực lớn ở xung quanh nhưng lại chẳng thấy một ai, hiu quạnh và náo nhiệt không ngừng dây dưa…

Bỗng nhiên có một người xuất hiện trước mặt bạn.

Mang áo da bốt cao cổ phong cách, run lẩy bẩy chạy chiếc Harley, giống như một thằng ngốc cười với bạn, nói “ngạc nhiên không?”

Đương nhiên ngạc nhiên chứ.

Quả thật ngạc nhiên đến mức nói không nên lời.

Hoắc Nhiên không lên tiếng, giang hai tay dùng sức ôm chầm lấy Khấu Thầm.

“Này, này, này.” Khấu Thầm cũng ôm cậu lại, chân đạp trên đất, “Xe sắp ngã rồi, xe sắp ngã rồi.”

Hoắc Nhiên không thèm để ý, ngã thì ngã đi, nếu ngã thật thì hai ông đây còn không nâng được một chiếc mô-tô lên sao?

“Ngạc nhiên chứ?” Khấu Thầm vô cùng cố chấp với đáp án của câu hỏi này, mỉm cười hỏi lại lần nữa, dương dương tự đắc, “Có phải rất ngạc nhiên không?”

“Phải đó! Ngạc nhiên!” Hoắc Nhiên nghiêng đầu hét vào trong tai Khấu Thầm.

Khấu Thầm còn đang đội mũ bảo hiểm, Hoắc Nhiên cảm thấy toàn bộ giọng nói của mình đều bị mũ bảo hiểm bắn về lại mặt mình, vô cùng chấn động, cậu đưa tay lên vỗ vào mũ bảo hiểm một cái: “Cái thứ này không nỡ tháo xuống sao? Giả ngầu làm con khỉ gì, ở đây chỉ có một mình tôi.”

“Lạnh mà.” Khấu Thầm nói xong thì tháo mũ bảo hiểm xuống, “Cả đường thổi chết tôi.”

“… Vậy cậu đội lên lại đi.” Hoắc Nhiên thấy trên cổ Khấu Thầm chẳng có lấy một cái khăn quàng cổ, chỉ là kéo khóa lên trên cổ áo mà thôi.

“Không cần, đội vào thì nghe không rõ lắm.” Khấu Thầm tháo găng tay, che tai lại rồi lại đeo bao tay vào, “Đm, tối nay sao lại lạnh đến thế?”

“Nói nhảm, bản thân cậu còn mới nói thổi cả đường!” Hoắc Nhiên nhìn cửa sổ nhà cô Hai trên lầu, “Xuống xe đi, tôi dẫn cậu lên.”

“Tôi không thèm lên.” Khấu Thầm làm mặt khó chịu, “Gương mặt của cô Hai cậu, với anh họ cậu, cộng thêm thằng nhóc kia, tôi sợ tôi không nhịn được lại chửi người đón năm mới.”

“Ít nhất cũng vào hành lang đứng đi! Tôi nói cho cậu một bí mật! Chỗ này là đầu gió!” Hoắc Nhiên chỉ phía sau Khấu Thầm, sau đó đưa tay kéo cánh tay của Khấu Thầm, muốn kéo Khấu Thầm xuống xe trước, “Nhanh, vào hành lang trước!”

“Khoan đã!” Khấu Thầm rất tiêu sái đưa tay lên.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm: “Chờ gió thổi cậu khô luôn hả?”

“Chân tôi tê rồi.” Khấu Thầm chậc một tiếng, “Không biết có phải do lạnh không mà toàn thân tôi cứng ngắc…”

Hoắc Nhiên không chờ Khấu Thầm nói xong đã bắt đầu đánh lên chân Khấu Thầm.

Bộp bộp.

Ngay lập tức Khấu Thầm cảm thây tê dại một hồi.

“Á á á á á á, đừng đánh.” Khấu Thầm cầm tay Hoắc Nhiên lại, “Tê chết tôi rồi, đậu má! Không chịu được!”

“Nhịn một lát, cắn răng thì sẽ qua thôi.” Hoắc Nhiên không đánh nữa, đổi sang xoa bóp, xoa mấy cái lại đổi sang đánh, “Cậu chờ nó tự hết tê thì đã chết rét rồi, như vậy nhanh hơn.”

“Ồ.” Khấu Thầm cắn răng, từ trong kẽ răng nặn ra được một chữ.

Hoắc Nhiên không nói nữa, cúi đầu bận bịu một hồi trên tay Khấu Thầm, cậu có thể nhìn thấy phần thân trên của mình bị Hoắc Nhiên đánh đến mức ra khí trắng.

“Đm.” Cậu cắn răng, “Tôi bẩn như vậy sao?”

“Bụi đó.” Hoắc Nhiên nói, “Với lại thời tiết lạnh.”

“Thành tiên rồi.” Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên đánh từ cẳng chân của Khấu Thầm đến trên đùi, sau đó lại đánh lên trên cánh tay cậu.

“Này.” Khấu Thầm hoạt động cánh tay một lát, “Tay tôi không có tê.”

Hoắc Nhiên không trả lời, tiếp tục đánh lên trên vai, sau đó tiến lại gần ôm Khấu Thầm, đánh “bình bịch” mấy cái lên lưng cậu xong mới ngừng lại.

“Có phải hơi cảm động không? Khấu Thầm nhận ra bèn hỏi.

“Cũng không phải, chủ yếu là không nghĩ đến.” Hoắc Nhiên buông Khấu Thầm ra, hất đầu về phía Khấu Thầm, “Đi.”

Khấu Thầm xuống xe, đi sau Hoắc Nhiên, bước chân nhẹ nhàng vào trong thang máy: “Tôi ở nhà cũng rất chán, mấy năm trước tôi đều ra ngoài đi dạo một mình, lúc cậu gửi tin nhắn cho tôi thì tôi vừa mới ra ngoài.”

“Cậu muốn đi dạo ở đâu?” Hoắc Nhiên hỏi Khấu Thầm.

“Cũng không chắc lắm.” Khấu Thầm nói, “Có lúc thì dạo ở gần nhà, có lúc thì tìm một cửa hàng tiện lợi nào đó ngồi một hồi, có khi còn dẫn theo Soái Soái ra ngoài chạy bộ, năm mới trên đường cũng chẳng có ai, có thể không buộc dây chạy một hồi.”

“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.

“Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên tôi ra ngoài tìm người chơi vào đêm ba mươi.” Khấu Thầm nói, “Vừa thấy tin nhắn của cậu thì tôi bỗng nhiên muốn đến đây.”

Hoắc Nhiên mỉm cười: “Sớm biết vậy đã không gửi, cậu lạnh quá gây ra tai nạn gì đó thì làm sao?”

“Sao cậu không gửi cho Từ Tri Phàm đi.” Lúc Khấu Thầm nói câu này thì mang theo mấy phần đắc ý.

Giống như trẻ con giành được nhiều hơn người khác một viên kẹo.

Hoắc Nhiên thở dài: “Nhà người ta vừa mới đoàn viên, tôi gửi cậu ra làm gì, với lại trước khi chúng ta ăn Tết chẳng phải đã hẹn mùng ba gặp mặt sao, người nhà đều vội đến chỗ của họ hàng.”

“Còn năm nay có tôi.” Khấu Thầm nói, “Cậu quá may mắn.”

Hoắc Nhiên chậc một tiếng: “Đúng vậy.”

Khấu Thầm vui vẻ cười hì hì mấy tiếng, sau khi tháo găng tay xuống thì bắt đầu xoa tay.

Hoắc Nhiên thấy Khấu Thầm lạnh đến mức tay tái ngắt ửng đỏ lên.

Đáng thương ghê.

Nhưng mà Khấu Thầm thật sự trắng hơn cậu một chút.

“Sao thế?” Khấu Thầm hỏi.

“Không có gì.” Hoắc Nhiên hoàn hồn, hỏi, “Cậu có socola không?”

“Hửm?” Khấu Thầm ngẩn người.

Hoắc Nhiên cũng ngẩn người, cậu không biết vì sao mình tự nhiên hỏi một câu như thế, Khấu Thầm ở xa xôi chạy xe mô-tô hứng gió đến đây, thế mà mình lại hỏi người ta có socola không?

“Cậu có muốn lên lầu không…” Cậu vội chỉ lên trên lầu.

Khấu Thầm sờ túi: “Có.”

Hoắc Nhiên không nói tiếp.

Tay Khấu Thầm rút ra khỏi túi, khi xòe tay ra, trong lòng bàn tay có hai viên socola: “Ăn đi bé đáng yêu, may mà tôi không có ăn hết.”

Hoắc Nhiên lấy một viên lột ra, bỗng dưng muốn khóc.

Mỗi lần đến lễ Tết lại nhõng nhẽo.

Cậu nắm viên socola ngẩn người mấy giây, đưa socola đến bên miệng Khấu Thầm: “Cậu ăn không?”

Khấu Thầm không chút khách sáo dựa lại gần, há miệng cắn socola còn thuận tiện ngậm đầu ngón tay Hoắc Nhiên.

“Đm.” Hoắc Nhiên chà tay lên quần, “Cậu không có tay hả? Đừng có ngậm ở trên tay người ta chứ.”

“Cậu không phục thì tôi cũng đút cho cậu.” Khấu Thầm vui vẻ cắn socola.

Hoắc Nhiên không để ý đến Khấu Thầm, cúi đầu lột viên còn lại, bỏ vào trong miệng.

“Ra ngoài chơi không? Khấu Thầm hỏi.

“… Chơi cái gì?” Hoắc Nhiên nhìn cậu.

“Đắp người tuyết.” Khấu Thầm nói.

“Não cậu bị đóng băng rồi phải không?” Hoắc Nhiên nói.

“Vậy thì đứng ở đây nói chuyện một lát.” Khấu Thầm cười nói, “Đồ vô dụng.”

Socola ngon thật.

Sau khi ăn xong socola Hoắc Nhiên cảm thấy cả người rất dễ chịu, mặc dù không muốn đi đắp người tuyết nhưng cậu cảm thấy có thể đi dạo vòng vòng với Khấu Thầm cũng được. Khấu Thầm không muốn đến nhà cô Hai thì cũng không thể cứ đứng ở đây mãi.

“Tôi lên lầu nói với mẹ tôi một tiếng.” Hoắc Nhiên nói, “Hai chúng ta dạo bộ một vòng đi.”

“Được.” Khấu Thầm búng tay cái tách, “Hay là cậu tìm cho tôi cái khăn quàng cổ đi, cổ tôi lạnh.”

Hoắc Nhiên vừa chạy lên lầu vừa kéo khăn quàng cổ của mình xuống ném cho Khấu Thầm.

“Quào!” Khấu Thầm chụp lấy, khoa trương che lên mặt ngửi thử, “Thơm quá đi!”

“Biến!” Hoắc Nhiên chỉ cậu.

Khấu Thầm vừa cười vừa quấn khăn quàng lên trên cổ.

Trong nhà cô Hai vẫn náo nhiệt, nhưng khi Hoắc Nhiên vào phòng lại cảm thấy vô cùng buồn bực, hơi ấm quá đầy đủ rồi, người cũng nhiều quá, còn có đàn ông trung niên lão niên hút thuốc…

“Con ra ngoài chơi một lát ạ.” Hoắc Nhiên vịn ghế ở sau lưng ba mẹ nhỏ giọng nói, “Khấu Thầm đến tìm con.”

“Khấu Thầm?” Ba Hoắc hơi ngạc nhiên, “Sao thằng bé lại chạy đến đây, không ở nhà đón năm mới sao?”

“Chắc chán ạ.” Hoắc Nhiên nói, “Thanh niên tụi con…”

“Thanh niên tụi con có muốn lên đây ngồi một lát không?” Mẹ Hoắc nói.

“Không đâu ạ.” Hoắc Nhiên nói, “Con đi dạo một vòng thì về.”

“Không về cũng không sao.” Mẹ Hoắc nhỏ giọng nói, “Lát nữa con về thẳng nhà cũng được, bà nội con ngủ rồi.”

Hoắc Nhiên nhìn thử, quả nhiên bà nội đã sung sướng ngủ trên giường.

“Cho con cái khăn quàng cổ.” Hoắc Nhiên cầm mũ của mình trên sô pha, nói với ba Hoắc, “Khăn của con đưa cho Khấu Thầm rồi.”

“Có phải thằng bé bị ba nó đuổi ra khỏi nhà không vậy?” Ba Hoắc đứng lên, lấy khăn quàng ở trên giá đưa cho cậu, “Trang bị ra khỏi nhà cũng không mang đầy đủ.”

“Chắc thấy bản thân mạnh như voi.” Hoắc Nhiên quấn khăn quàng lên cổ mình, “Đây có phải khăn con tặng cho ba không? Đừng nói nhìn sặc sỡ quá ba không cần nữa nhé?”

“Vậy trả cho con đó.” Ba Hoắc nói.

Hoắc Nhiên cười, đi về phía cửa.

Cô Hai ở đằng sau hỏi: “Nhiên Nhiên đi đâu đấy?”

“Bạn của nó đến tìm nó chơi.” Mẹ Hoắc nói, “Người trẻ tuổi, ở nhà thấy chán.”

“Ây ya, đêm giao thừa thì đi đâu chơi chứ?” Cô Hai nói, “Bạn con được thật đó, tìm đến chỗ này được luôn à?”

Hoắc Nhiên nhìn cô Hai không đáp.

“Chẳng lẽ là… cái đứa lần trước đến cùng với con?” Cô Hai giật mình, “Ôi trời đất quỷ thần, con đừng có chơi với người như vậy, vừa nhìn đã biết là lưu manh bụi đời! Đừng có dạy hư con đó! Con là học sinh của trường chuyên mà.”

“Đó là bạn học của con.” Hoắc Nhiên nhìn cô Hai, “Cũng đi học ở trường chuyên.”

“… À.” Cô Hai cũng nhìn cậu.

“Năm mới vui vẻ ạ.” Hoắc Nhiên cười cười, mở cửa bước ra ngoài.

Khi xuống lầu, Khấu Thầm còn đang ở trong hành lang, bật nhảy tại chỗ.

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm mà cạn lời: “Cậu là bà lão nhà ai vậy?”

Khấu Thầm dùng khăn quàng của cậu bao lấy đầu mình, lại vòng trên cổ hai vòng, trông vô cùng quê mùa.

“Nhà cậu đó.” Khấu Thầm không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Chẳng phải áo cậu có mũ sao?” Hoắc Nhiên nói.

“Hai lớp ấm áp.” Khấu Thầm kéo mũ của áo đội lên trên đầu, lập tức nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, “Nói với người nhà rồi? Đi được rồi?”

“Đi thôi.” Hoắc Nhiên đội mũ lên, “Đi đâu, cậu nói đi.”

“Không biết.” Khấu Thầm trông rất vui vẻ, hai bước nhảy ra khỏi hành lang, “Tôi chở cậu đi hóng mát nhé!”

“… Không!” Hoắc Nhiên hoảng sợ gào lên, xoay người chạy vào trong hành lang, “Tôi đi về!”

“Ê ê ê.” Khấu Thầm níu cậu lại, “Đùa cậu thôi, lát nữa tôi cũng không dám lái xe này nữa, chắc là dắt về còn dễ chịu hơn là lái về.”

“Không đến mức đó chứ.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu có khăn quàng rồi.”

Khấu Thầm cười một hồi, kéo khăn lên che hết nửa gương mặt.

Thật sự thì đúng là không có chỗ nào để đi, chuyện này khiến cậu nhớ lại mấy ngày trước vô cùng, chắc là lúc này người ta muốn ra ngoài tìm chỗ ăn khuya cũng không tìm được chỗ nào mở cửa.

“Phía trước là đâu vậy?” Sau khi ra khỏi tiểu khu, Khấu Thầm đưa tay ôm vai cậu, nhưng mà không có dựa người vào người cậu, chắc là trời lạnh giá rét nên Khấu Thầm không thả lỏng được.

“Một con đường không có người.” Hoắc Nhiên nói.

“Ai nói không có người, hai chúng ta là ma à?” Khấu Thầm nói.

Hoắc Nhiên liếc Khấu Thầm: “Cậu tốt nhất…”

Trên đỉnh đầu chợt truyền đến một tiếng nổ, hai người còn chưa kịp phản ứng thì một dây pháo không biết ở chỗ nào rơi ra kêu ầm ĩ từ trên trời giáng xuống.

Nháy mắt Hoắc Nhiên cảm thấy giống như đang bước vào trận địa giao chiến, bốn phương tám hướng đều đang kêu vang giống như đây không phải là một dây pháo mà mẹ nó là một chuỗi lựu đạn.

“Á!” Khấu Thầm phấn khích hét lớn, kéo Hoắc Nhiên chạy nhanh về phía trước, xông ra khỏi vòng vây của kẻ địch.

“Á! Á!” Hoắc Nhiên cũng hét lên hai tiếng, cảm thấy bây giờ cũng không còn lạnh nữa.

“Phía trước có cửa tiệm! Phía trước có cửa tiệm!” Khấu Thầm chỉ đằng trước, chạy về phía đó, “Mẹ nó tôi lợi hại thật, giờ này mà còn có cửa tiệm bán đồ à?”

Đó là một cửa hàng tạp hóa, chắc là của gia đình, trước mở quán sau là nơi ở, lúc này cũng chưa đóng có lẽ là hy vọng lỡ như gặp phải người không có nơi nào để đi giống như bọn họ, còn có thể bán chút đồ.

“Năm mới vui vẻ ạ!” Khấu Thầm mở cửa hét lớn một tiếng, vén rèm bông lôi Hoắc Nhiên chui vào.

“Năm mới vui vẻ.” Có người hơi giật mình lên tiếng.

Trong phòng quả nhiên là một gia đình ba thế hệ, đang vây quanh nồi hầm ăn cơm.

“Đang ăn cơm ạ?” Khấu Thầm rất tự nhiên bắt đầu đi dạo trong tiệm.

Hoắc Nhiên có hơi lúng túng đứng yên tại chỗ, nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của người trong nhà.

“Cái này bao nhiêu tiền ạ?” Khấu Thầm lấy một thứ từ trên giá xuống huơ huơ.

Hoắc Nhiên thấy rõ đó là một đồ kẹp tuyết, lập tức có xúc động muốn nhào đến vắt nước cho não Khấu Thầm.

“30 tệ 1 bộ, bộ có thêm xô nhỏ với xẻng thì 50.” Ông chủ nói.

“Chỉ kẹp không thì bao nhiêu ạ?” Khấu Thầm hỏi, “Cháu không cần mấy cái khác.”

“10 tệ.” Ông chủ vẫn luôn không ngừng đánh giá hai người các cậu, lúc này chạy ra ngoài mua đồ kẹp tuyết, không phải chuyện mà người có thần kinh bình thường có thể làm được.

Khấu Thầm hoàn toàn làm lơ với ánh nhìn của cả nhà ông chủ, nghiêm túc lựa một hồi, chọn cái hình con vịt: “Lấy cái này ạ.”

“10 tệ.” Ông chủ nói.

Khấu Thầm móc ví tiền ra, lấy một tờ 100 tệ để lên bàn, cầm cái kẹp tuyết hình con vịt kẹp “cạch cạch” trong không khí, bước ra khỏi cửa hàng, ở bên ngoài nói lớn: “Không cần thối ạ.”

Hoắc Nhiên hoàn hồn, vội vàng ra ngoài theo.

Ông chủ ở trong nhà nói: “Cảm ơn! Năm mới vui vẻ!”

“Tôi không chơi đâu!” Hoắc Nhiên vừa ra khỏi cửa thì nói, “Với lại bây giờ cũng không có nhiều tuyết, chơi chọi tuyết cái gì hả, có phải cậu chịu kích thích nào đó không…”

“Không chọi.” Khấu Thầm đi đến bên đường, khom lưng dồn một chút tuyết dày bên đường kẹp mấy cái, làm thành một con vịt nhỏ đặt bên chân Hoắc Nhiên, “Trước đây tôi nhìn thấy đứa nhỏ nhà hàng xóm chơi, rất thú vị, cát cho thêm chút nước cũng kẹp được. Tôi nói cho tôi chơi một chút, nó lại không cho!”

Khấu Thầm vừa hơi giận dỗi nói vừa kẹp thêm một con vịt: “Đồ keo kiệt.”

Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, không nhịn được phì cười, đứng ở đó nhìn con vịt ở bên chân, cười một hồi không ngừng lại được.

“Vui đúng không?” Khấu Thầm vô cùng nhanh nhẹn đi tới đi lui, kẹp xong một con thì đặt bên chân của Hoắc Nhiên, “Tiếc là không phải màu vàng, có màu thì càng đẹp hơn.”

“Giống gà con kia của cậu không?” Hoắc Nhiên hỏi.

“Cậu còn nhớ gà con của tôi à?” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.

“… Dùng từ cẩn thận được không?” Hoắc Nhiên nói, “Tôi nhớ cái móc khóa gà con lông tơ màu vàng.”

Khấu Thầm chợt bật cười, tay móc móc trong túi, phóng đến trước mặt Hoắc Nhiên: “Móc khóa gà con lông tơ màu vàng này sao?”

Hoắc Nhiên nhìn thấy một nhúm lông tơ màu vàng trong tay Khấu Thầm, giật mình: “Đậu má, cậu còn mang theo à?”

“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, “Bây giờ tôi dùng nó móc chìa khóa cửa sân.”

“Ồ.” Hoắc Nhiên lên tiếng.

Khấu Thầm cúi đầu nhìn gà con, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhiên, ý cười nơi khóe miệng dần dần hiện ra, tay hướng xuống móc lấy lưng quần của mình.

“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên hoảng hốt chỉ cậu, “Mẹ nó cậu dám làm lại lần nữa có tin tôi đánh cậu không!”

“Không tin.” Khấu Thầm trả lời rất vui vẻ.

“Đm, tôi xin cậu đó, trời lạnh như này mà cậu không sợ đông đá phế luôn Tiểu Khấu Khấu nhà cậu à!” Hoắc Nhiên nói.

“Đừng nói bậy, Tiểu Khấu Khấu mạnh mẽ lắm!” Khấu Thầm kéo lưng quần, bỏ móc chìa khóa vào trong quần, sau đó đi đến trước mặt Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên trừng cậu.

Cậu chầm chầm kéo khóa kéo quần.

Khi gà con từ trong khóa kéo nhảy ra ngoài, Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân giống như nghe thấy tiếng cười của nó vậy.

Cậu cúi đầu nhìn thấy gà con rơi xuống đống vịt bên chân, tay nắm chặt lại.

Ba giây sau, cậu cười như điên.

Từ sau lần đi dã ngoại thì hình như con gà này đã chọt trúng huyệt cười của cậu, hôm nay cảnh tượng giống như vậy lại xuất hiện lần nữa, cậu thật sự không thể chống cự được, cười đến mức ngồi xuống đất.

Khấu Thầm ngồi trước mặt cậu, cười còn vang hơn cậu nữa, rất có cảm giác thành tựu.

Cười một hồi sau khi khó khăn ngừng lại, Khấu Thầm cầm gà con lên, đặt vào hàng cuối cùng của đội ngũ vịt con, mặt gà con quay về phía con vịt, sau đó hắng giọng: “Chíp chíp, bây giờ nghe khẩu lệnh của tôi…”

Hoắc Nhiên lại lần nữa phát ra tiếng cười giống thằng điên.

Vừa cười như điên vừa quở trách mình đã kề vai sát cánh với hành vi thiểu năng của Khấu Thầm.

Lần này Khấu Thầm không cười nhiều như cậu, chỉ hơi cong khóe miệng, tay chống cằm nhìn cậu cười ha hả.

Khi cậu cười gần xong thì Khấu Thầm mới mở miệng: “Lúc tôi còn nhỏ thì cảm thấy ký ức là một cái hộp lớn, bên trong có từng ngăn từng ngăn.”

“Hửm?” Hoắc Nhiên từ từ ngừng cười.

“Nếu như một năm một hộp thì chắc cũng có khoảng gần một trăm ngăn.” Khấu Thầm đưa tay ra ước chừng, “Cũng chỉ lớn chừng này thôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, khi cậu nhớ lại thì mở một ngăn ra, xem thử bên trong có gì.” Khấu Thầm mỉm cười, “Có phải có hơi ngốc không?”

“Không ngốc, hơi lãng mạn.” Hoắc Nhiên nhìn tay Khấu Thầm con đang ước chừng, cậu cảm thấy trước mặt hình như cũng có một cái hộp, câu vươn tay, làm một động tác mở nắp, “Tôi mở hộp của năm 11 này…”

“Cái hộp này chắc vô cùng đầy.” Khấu Thầm nói.

“Phải.” Hoắc Nhiên thò đầu nhìn, “Đm, đều là các cảnh cậu giả ngầu.”

Khấu Thầm bật cười, đưa tay búng một cái lên trên mũi cậu: “Biến đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play