Nhóm bảy người Hành Động Liếm Biển đi giải cứu, năm ngày sau chiến thắng trở về. Tuy hết bốn ngày là đi chơi nhưng khi máy bay hạ cánh bọn họ vẫn có cảm giác phấn khích vì mình đã làm được chuyện lớn vậy.
Đến đi bộ cũng cảm thấy sống động, chỉ là hành lý có hơi vướng víu.
Cả đám sau khi vào nhà vệ sinh thay quần áo mùa đông thì oai hùng đi đến sảnh.
Một phút sau, bọn họ đều quay trở về.
“Chị cậu đến đâu rồi?” Hoắc Nhiên hỏi Khấu Thầm.
“Không biết, tôi gọi điện thoại cho lão Dương.” Khấu Thầm nói, “Chắc sắp đến rồi đó.”
Thật ra ba mẹ của bọn họ đều nói đến đón, nhưng mà khí thế oai hùng của bọn họ còn chưa có biến mất, đều từ chối. quyết định cùng lên xe của lão Dương và Khấu Tiêu để về. Nói chính xác thì là Khấu Tiêu với lão Dương lần lượt đưa bọn họ về.
“Tụi mày có mệt không?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Cũng được.” Hứa Xuyên hoạt động cánh tay, “Mấy hôm nay chơi phê quá, nói thật là có mệt cũng không cảm nhận được.”
“Sắp đến năm mới rồi, cuối năm cũng chẳng còn bao nhiêu ngày.” Từ Tri Phàm bấm điện thoại, có lẽ đang gửi tin nhắn cho người nhà, “Hay là mùng ba mùng bốn nhé, coi tụi mày hôm nào rảnh?”
“Mời cơm à?” Khấu Thầm gọi điện thoại cho lão Dương, khoác tay lên vai Hoắc Nhiên hỏi.
“Ừ, tụ tập chút thôi, đến nhà tao, ra quán tao sợ có người giành thanh toán với tao.” Từ Tri Phàm mỉm cười, “Tao cũng đánh không lại.”
“Đm.” Khấu Thầm cười, chậc một tiếng, điện thoại kết nối, lão Dương bên kia nhanh chóng nghe điện thoại, Khấu Thầm nghe thấy tiếng nhạc trong xe, “Còn chưa tới ạ? Tụi em chờ nửa ngày rồi nè.”
“Đến bãi đậu xe rồi.” Lão Dương nói, “Mấy đứa có thể đến đây.”
“Đi thôi.” Khấu Thầm cúp điện thoại, “Bọn họ vào bãi đậu xe rồi.”
Xe lão Dương và Khấu Tiêu chia làm hai đường, những ai cùng một tuyến đường thì chung xe, chia nhau đi ra khỏi sân bay.
Hoắc Nhiên đi cùng Khấu Thầm với Từ Tri Phàm, bọn họ ở gần sân bay hơn. Buổi tối Khấu Tiêu còn phải tăng ca, cho nên chở chỗ gần.
Mấy hôm nay cả đám đều ở cùng nhau, ồn ào vô cùng, đi đến bãi đậu xe còn nói chuyện huyên náo giống như sắp bay tới nơi.
Lúc này bị chia làm đôi, lại ngồi vào trong xe, xung quanh chợt yên lặng, Hoắc Nhiên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Cậu nhìn Từ Tri Phàm ở bên cạnh còn đang bấm điện thoại: “Nói chuyện với mẹ mày à?”
“Mẹ tao mua một đống đồ cho năm mới, lúc này còn đang dạo ở siêu thị.” Từ Tri Phàm gật đầu, “Muốn mua quần lót giùm tao, nể thật, cái này mà cũng tính là hàng năm mới.”
“Màu đỏ thì thôi đi.” Khấu Thầm ở ghế phó lái bật cười, “Nhà tao năm nào đón năm mới cũng quần lót đỏ, chị tao còn có thể phối mười loại màu đỏ nữa.”
“Khấu Thầm!” Khấu Tiêu quát, “Có phải đầu em bị chập mạch không?”
Hoắc Nhiên nghiêng đầu, cười không ra tiếng.
“Bây giờ em lập tức quên.” Từ Tri Phàm cười nói.
“Suốt ngày than thở chị đánh nó từ nhỏ.” Khấu Tiêu nói, “Trong máu đã chảy hai chữ thiếu đánh mà.”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, Khấu Thầm đang ngửa đầu cười, trông giống như Soái Soái.
Từ Tri Phàm xuống xe chỗ siêu thị cạnh nhà cậu ta, nói là đi thẳng đến siêu thị đón ba mẹ về nhà.
“Liên lạc trong nhóm.” Hoắc Nhiên nói.
“Nhớ để lại thời gian tụ tập.” Từ Tri Phàm đóng cửa xe, chạy vào siêu thị.
Khấu Tiêu vừa định lái xe đi, Khấu Thầm đã mở cửa xe, nói liên tục: “Khoan đã, khoan đã…”
Khấu Thầm không nói, đóng cửa trước, mở cửa sau, ngồi vào bên cạnh Hoắc Nhiên: “Được rồi, đi thôi.”
“Nhiên Nhiên thấy em phiền chết đi được, chó cũng không quấn người như em.” Khấu tiêu lái xe đi.
“Ai nói chứ.” Khấu Thầm dựa vào người Hoắc Nhiên, “Lát nữa em về, chị xem Soái Soái quấn em như thế nào, buổi tối chắc chắn ngủ trong phòng em.”
Từ nhà Từ Tri Phàm đến nhà Hoắc Nhiên không bao xa, khi sắp đến cổng tiểu khu, Hoắc Nhiên chợt cảm thấy không muốn xuống xe lắm.
Cảm giác giống như chưa chơi đủ vậy.
Với lại mấy hôm nay cậu vẫn luôn ở cùng phòng với Khấu Thầm, cùng nhau thức dậy vào buổi sáng, cùng nhau ra khỏi phòng, cùng nhau đi chơi, lại cùng nhau trở về, buổi tối lại cùng nhau nói chuyện.
Ở chung còn thường xuyên và liên tục hơn khi đi học ở trường nữa, cậu đã hơi quen, bỗng nhiên phát hiện mấy phút sau cuộc sống vui vẻ này sắp kết thúc, cậu chợt cảm thấy không nỡ.
“Nhà cậu có về quê ăn Tết không?” Khấu Thầm hỏi cậu.
“Không đi.” Hoắc Nhiên nói, “Họ hàng nhà tôi đều ở đây, năm mới thì mỗi nhà thay phiên nhau nấu ăn… Cậu thì sao?”
“Trước đây thì có lúc phải về quê ăn Tết, nhưng mà năm nay không về.” Khấu Thầm nói, “Ba tôi đón ông nội tôi đến đây.”
“Ông ấy làm chị thấy phiền vô cùng.” Khấu Tiêu thở dài, “Năm giờ sáng đã luyện tập ở sân sau. A! A! A! Hét nửa tiếng không ngừng, ông ấy luyện cái gì vậy chứ?”
Khấu Thầm cười một hồi: “Ông nội nói là luyện dung tích phổi, trước đây không hét dài như thế, chỉ mười phút à, có thể là cảm thấy sân sau yên lặng. Chị nói với ông nội đi, ồn chị không ngủ được.”
“Thôi bỏ đi.” Khấu Tiêu nói, “Lại chẳng ở chung bao lâu, năm mới mà, ông ấy thấy thích thế nào thì cứ làm vậy đi.”
“Nhà cậu năm mới có bận không?” Khấu Thầm ngồi dậy, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên.
“Tôi không bận.” Hoắc Nhiên nhìn Khấu thầm, “Cậu muốn đến nhà tôi sao?”
“Đậu má.” Khấu Thầm giơ ngón tay cái với Hoắc Nhiên, “Đây có tính là tâm linh tương thông không?”
“Không tính.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.”
Khấu Tiêu ở đằng trước cười to lên.
“Vậy tôi đến tìm cậu chơi nhé?” Khấu Thầm không để ý Khấu Tiêu cười như điên.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Cậu đừng đến bất chợt, lỡ như tôi ra ngoài. Cậu gọi điện thoại trước đi.”
“Vậy tôi gọi rồi cậu cũng không có ở nhà.” Khấu Thầm nói.
“Gọi thì tôi ở nhà, nếu như cậu đến thì tôi không đi nữa.” Hoắc Nhiên nói.
“Đệt! Có nghe thấy không? Khấu Tiêu!” Khấu Thầm vô cùng vui vẻ đạp lên trên lưng ghế tài xế, “Có nghe thấy không? Nếu em đến thì cậu ấy không đi nữa.”
“Chị chỉ nghe thấy em sắp bị chị đánh chết rồi!” Khấu Tiêu quát, “Em đạp lên nữa thử xem.”
Khấu Thầm vui vẻ rút chân về, vươn tay dùng sức chà sát lên trên đùi Hoắc Nhiên.
Lúc Hoắc Nhiên xuống xe còn cảm thấy chỗ đó trên chân vẫn còn nóng.
Sau khi về nhà, ba mẹ Hoắc cũng không mừng rỡ lâu ngày mới gặp lại, dù sao thì vừa có ngày nghỉ cậu liền ra ngoài là chuyện bình thường, chỉ là mẹ Hoắc rất hài lòng với các loại hải sản mà cậu mua về.
“Con trai tôi sao lại giỏi thế này.” Mẹ Hoắc xoa mặt cậu, “Đi chơi còn nhớ mua đồ năm mới về.”
“Mấy cái này cũng không phải đồ năm mới.” Hoắc Nhiên cảm thấy mặt mình bị xoa đến mức biến dạng rồi, lúc nói chuyện miệng còn chu lên, “Chủ yếu là không có thứ gì mua được nên mua chút đặc sản.”
Nể mặt mẹ đang vui, Hoắc Nhiên kiên trì mười giây, sau đó tách tay mẹ Hoắc ra, cầm ba lô trốn vào trong phòng.
Giống như ăn trộm vậy, cậu đặt ba lô xuống sàn nhà, dùng cơ thể cản lại, nhanh chóng lấy ra cái đèn vỏ sò lấp la lấp lánh, do dự một hồi, cậu đặt đèn ở bên cạnh đèn ngủ cậu thường dùng.
Mở thì sẽ không mở rồi, nhưng phải có ý nghĩa.
Với lại cái đèn này, khi không mở nhìn đẹp hơn khi mở nhiều, khi không mở chí ít là một cái vỏ sò.
“Tiểu Nhiên.” Ba Hoắc ở ngoài cửa gọi cậu.
“Dạ?” Hoắc Nhiên quay đầu.
“Cơm tất niên năm nay…” Ba Hoắc ngừng lại.
“Là đến nhà cô Hai ăn sao?” Hoắc Nhiên nhanh chóng phản ứng, bà nội được cô Hai đón đến ở cùng, tất niên cũng không thể để bà nội về lại nhà cũ, mọi người lại cùng nhau đến.
Đến nhà cô Hai cũng bình thường.
“Phải.” Ba Hoắc nói, “Lần trước khi con đến nhà cô Hai, có phải có mâu thuẫn với cô không?”
“Đm.” Hoắc Nhiên không nhịn được, hơi nổi nóng, “Sao ạ, còn nói với ba nữa hả?”
“Nhắc một câu, không nói cụ thể, ba cũng không hỏi.” Ba Hoắc nói, “Nếu như con cảm thấy khó chịu thì nhà chúng ta không đi, đến nhà bà ngoại con.”
Hoắc Nhiên thật sự muốn nói như vậy là tốt nhất nhưng mà bà nội chắc chắn sẽ buồn, nhà các cậu vẫn luôn thay phiên nhau, năm nay nhà nội, năm sau nhà ngoại, hai bên thay phiên.
“Bỏ đi ạ, không đến nỗi đó.” Hoắc Nhiên nói, “Đến ăn một bữa cũng sẽ không có gì, con chủ yếu chơi với bà nội.”
“Ừ.” Ba Hoắc gật đầu, “Ăn xong thì đi.”
“Không cần đâu ạ, cứ như cũ là được… Ba…” Hoắc Nhiên ngẩng đầu nhìn ba Hoắc, “Thật ra thì nói, nói sao nhỉ… Ba mẹ không cần… chiều con quá.”
“Không chiều mà.” Ba Hoắc nói, “Con không thể nói ba mẹ không đánh con là không chiều con được.”
“Phải chiều chứ.” Mẹ Hoắc ở phòng khách nói lớn lên, “Con trai mẹ đáng yêu như này, mẹ cứ chiều đó…”
“Aiz…” Hoắc Nhiên nhào lên giường, kéo dài giọng.
Mấy ngày cuối năm trôi qua vô cùng lộn xộn, Hoắc Nhiên cảm thấy mình chưa làm gì hết, nhưng thời gian lại bị lấp kín cả rồi, dọn dẹp phòng ốc, đến siêu thị vài chuyến với mẹ, cả nhà cùng nhau dạo trung tâm thương mại một lần…
Trong nhóm thì càng náo nhiệt, cả đám đều không có thời gian ra ngoài, chỉ có thể rảnh rỗi trò chuyện ở trong nhóm.
Khấu Thầm hình như rất rảnh, mỗi lần dù là ai nói chuyện, cậu đều có mặt.
Lần nào Hoắc Nhiên cũng muốn nhấn tên Khấu Thầm nói chuyện riêng mấy câu, nhưng lần nào cũng không nhấn.
Không nói ra được là vì sao, luôn cảm thấy có hơi lúng túng, dù gì trước đây hai người hoàn toàn không nói chuyện riêng, cộng thêm bây giờ đón năm mới hơi hoang mang.
Ăn tết luôn luôn cất giấu mấy phần cô đơn trong sự náo nhiệt.
– Khấu Thầm, có phải cậu rất rảnh không?
Hoắc Nhiên vẫn hỏi trong nhóm.
– Ai nói, ngày nào tôi cũng dẫn Soái Soái đi dạo, còn phải dẫn ông nội tôi, ông ấy vừa ra khỏi cửa chưa đủ mấy tiếng thì chưa về nhà, dữ dội quá.
Phía dưới, một đám người đều cười há há há.
Hoắc Nhiên nhìn màn hình, cười theo một hồi.
Buổi chiều hôm ba mươi, Hoắc Nhiên cùng ba mẹ đến nhà cô Hai.
Nhà bọn họ đến muộn nhất, các chú các bác anh chị em đều đã đến rồi, vừa mở cửa đã bị các loại âm thanh lớn tiếng đánh thẳng vào mặt mũi, còn có tiếng hét của thằng nhóc con bảo bối nhà cô Hai.
Hoắc Nhiên lập tức khó chịu, nhưng mà lúc cậu nhìn thấy gương mặt tươi cười của bà nội trong đám người thì tâm trạng lập tức bình tĩnh lại không ít.
“Bà nội, mập lên rồi.” Cậu đi đến sờ mặt bà nội.
“Có đáng ghét không chứ?” Bà nội cười nói, “Vừa gặp đã nói người ta mập!”
“Người già không được ốm quá.” Hoắc Nhiên nói, “Hơi mập thì mới tốt cho cơ thể, giống như bà thì tốt.”
“Nịnh nọt.” Bà nội nói.
Hoắc Nhiên vừa định nói chuyện thì chân bị thứ gì đó đập trúng, sức lực không nhỏ, đập đến mức cậu cảm thấy hơi đau. Cậu quay đầu lại nhìn thấy oắt con kia cầm một cây búa đang chạy vào nhà bếp.
“Mẹ nó ai cho thằng nhóc đó cầm búa chơi vậy?” Hoắc Nhiên nổi nóng, gào lên.
“Ây ya, sao thế?” Cô Hai từ nhà bếp thò đầu ra.
“Mau lấy búa của nó.” Chị họ chỉ thằng oắt con lại đang chạy vào phòng ngủ, “Nguy hiểm quá, lấy ở đâu ra vậy!”
“Đưa búa cho tao!” Anh họ đi đến bắt thằng con trai bảo bối lại, “Lấy ở đâu hả!”
Thằng oắt con đưa búa cho ba nó, lại trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
Lần trước nên cùng ba mày đánh mày một trận cho đã.
Hoắc Nhiên cũng liếc nó.
Có lẽ bảo anh Khấu quăng nó xuống đất.
“Thật ngoan, đừng lấy ra chơi nữa.” Anh họ nói, “Bớt để người ta nói chúng ta hư.”
“Hư là sự thật khách quan, đừng lấy búa ra tổ lái.” Hoắc Nhiên nói.
Anh họ quay đầu nhìn cậu.
Hoắc Nhiên không để ý đến anh ta, Hoắc Nhiên lấy mấy viên kẹo ở trên bàn chậm rãi lột ra bỏ vào trong miệng.
Vẫn là socola ngon.
Cậu lại nhìn trên bàn, không nhìn thấy socola nữa.
Lúc này, cậu vô cùng nhớ Khấu Thầm… có socola lấy không hết ở trong túi.
“Hoắc Nhiên bị chú chiều đến không có giới hạn mà, tính tình càng ngày càng nóng.” Cô Hai bước ra khỏi nhà bếp, lúc đi ngang qua bên cạnh ba Hoắc thì nhíu mày nói.
“Giống nhau mà, nhà ai mà không chiều con chứ.” Mẹ Hoắc cắn hạt dưa, “Tiểu Quân chẳng phải cũng bị nhà chị chiều thành thế này sao, bây giờ còn nhỏ, qua mấy năm nữa xem nó có thể so với chú nó không.”
Cô Hai giật mình, vừa định nói chuyện thì chú hai ở bên cạnh bật cười: “Tính cách này của Hoắc Nhiên vẫn là di truyền từ chị dâu mà.”
“Con trai thì giống mẹ.” Chị họ nói, “Lúc nhỏ, Hoắc Nhiên giống y như mẹ nó, y hệt búp bê. Sau khi lên cấp hai mới bắt đầu giống ba.”
Chủ đề của mọi người trong phòng nhanh chóng chuyển đến con trai giống ba hay là giống mẹ. Dù sao thì mâu thuẫn cỡ nhỏ này lần nào mấy họ hàng nhà cậu tụ họp đều sẽ có không biết bao nhiêu lần, ai cũng không thèm để ý.
Hoắc Nhiên ngồi ở bên cạnh bà nội, bắt đầu chơi điện thoại.
Trong nhóm chat vậy mà không có ai nói chuyện, chỉ có Giang Lỗi với Ngụy Siêu Nhân hình như thi đấu gửi một đống hình đồ ăn, giữa chừng còn kèm theo mấy cái icon chảy nước miếng của Khấu Thầm.
Hoắc Nhiên bật cười, cái icon này bị Giang Lỗi với Ngụy Siêu Nhân đang đấu hình đồ ăn hoàn toàn bỏ qua, trông vừa đáng yêu lại tủi thân.
Sau khi nhìn một vòng tường nhà và nhóm chat, Hoắc Nhiên cảm thấy càng chán hơn.
Tiếng pháo nổ bên ngoài cửa sổ càng ngày càng dày đặc vang lên như gần như xa, năm nào cũng nói không cho đốt pháo, nhưng nhà nào cũng đốt không ít, đốt ở đất trống xong thì chạy, không qua biết là nhà nào đốt.
Nhà các cậu lại rất thành thật, lúc ăn cơm dượng Hai lấy điện thoại ra, ấn vào nút loa bluetooth phát mấy phút tiếng pháo, Hoắc Nhiên thật sự nể phục ý sáng tạo của dượng Hai, lấy điện thoại ghi âm lại gửi vào trong nhóm.
Lần này không có ai để ý đến cậu cả, chắc là đều ăn cơm rồi.
Mấy người cô Hai cũng làm xong, kêu bắt đầu ăn cơm, bày bàn ghế, bưng thức ăn, vừa gọi vừa cười, sau khi ngồi xuống thì mời rượu một lượt.
Thật ra cơm tất niên ồn ào náo nhiệt rất tốt, nhưng Hoắc Nhiên vẫn cảm thấy mất tập trung, thỉnh thoảng muốn cầm điện thoại nhìn thử.
Khi ăn được một nửa, cậu không nhịn được, cảm thấy thật sự nhàm chán có hơi buồn, thế là lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khấu Thầm.
– Đang ăn cơm à?
Một tin nhắn cực kỳ nhàm chán, từng con chữ đều thể hiện sự nhàm chán của cậu, thật sự còn nhàm chán hơn bản thân.
“Bây giờ tiểu Thầm trông chững chạc hơn so với ban đầu thật.” Chú Ba nhìn Khấu Thầm, gật đầu, “Quyết định chuyển trường rất đúng đắn, hoàn cảnh quan trọng lắm.”
“Cũng tạm được ạ.” Khấu Thầm nằm trên sô pha, Soái Soái nằm sấp trên người cậu, cậu kéo mặt của Soái Soái, “Học kỳ này con vừa bị xử phạt.”
“Sao còn bị xử phạt vậy?” Chú Ba giật mình, nhíu mày.
“Có phải xử phạt trước đây còn chưa hết không?” Anh Hai hỏi.
“Phải.” Khấu Thầm mỉm cười trả lời.
“Còn không biết xấu hổ mà cười.” Ông chú nghiêm mặt nhìn cậu.
“Hì hì.” Khấu Thầm tiếp tục.
“Con…” Ba Khấu trừng cậu.
“Có ra bài không vậy!” Khấu Tiêu cầm một quân mạt chược gõ trên bàn, “Có thể có tinh thần thi đấu chút không, tôn trọng đối thủ đi mà, chơi mạt chược thì chơi mạt chược, quan tâm nhiều vậy làm gì chứ.”
“Miệng của Tiêu Tiêu.” Ông chú thở dài, “Tôi nghe nó nói mà đầu tôi đau liền.”
Khấu Tiêu trở tay tìm lấy một hộp thuốc ở trên bàn trà đằng sau, quăng đến trước ông chú: “Cái này có tác dụng, lần trước đi Nhật Bản thì mua về, đau bụng kinh, đau đầu đều trị được.”
Khấu Thầm ôm Soái Soái cười như điên.
“Thấy có tức hay không.” Ông chú cũng cười theo.
“Ba con không ra bài mới tức này!” Khấu Tiêu nói.
“Ra ra ra.” Ba Hoắc quăng một quân bài ra.
“Phỗng.” Khấu Tiêu nói.
Khấu Thầm đứng lên, duỗi người, nhìn ra ngoài cửa sổ, tiểu khu nhà bọn họ không cho đốt pháo, hai đội bảo vệ cứ đi dạo, cho nên vẫn rất yên tĩnh, có điều cũng đã sương mù mơ hồ rồi.
Cậu đút điện thoại vào trong túi, đi ra ngoài cửa.
“Đi đâu đó?” Mẹ Khấu hỏi.
“Con đi vòng vòng.” Khấu Thầm nói.
“Có phải chán không?” Ba Khấu nói, “Không thì con đến đánh mấy vòng thay ba?”
“Thôi đi ạ.” Khấu Thầm vừa mang giày vừa nói, “Chơi nhỏ quá, không thú vị.”
“Ây yo.” Ba Khấu bật cười, “Nghe giọng điệu kìa.”
Người trong phòng đều cười, ông nội vỗ bàn: “Ba đã nói mấy đứa keo quá rồi mà.”
Khi đi đến sân thì điện thoại Khấu Thầm vang lên.
Cậu lấy ra nhìn, Hoắc Nhiên.
Nhanh chóng nhấn mở tin.
– Đang ăn sao?
– Ăn xong nãy giờ rồi, đánh mạt chược.
– Ồ, vậy cậu đánh đi.
Khấu Thầm chậc một tiếng.
– Sao thế? Nhớ tôi rồi à?
– Tôi chán quá à.
Khấu Thầm chần chừ một hồi, sờ túi, lại xoay người mở cửa phòng, lấy chìa khóa ở trên tủ giày.
“Con làm gì đó?” Mẹ Khấu tinh mắt, vừa nhìn đã thấy ngay, “Con lấy chìa khóa mô-tô đi đâu?”
“Chơi ạ.” Khấu Thầm nói.
“Lạnh như này.” Thím Ba gọi, “Lát nữa cảm đó, lái mô-tô làm gì vậy? Nếu con muốn ra ngoài thì bảo anh con chở đi!”
Sợ ba cậu đuổi theo, Khấu Thầm cứ chạy xe ra ngoài đường rồi mới ngừng ở bên đường, trả lời tin nhắn của Hoắc Nhiên, sau đó lấy găng tay và mũ bảo hiểm ở trong cốp xe ra, còn có bao đầu gối.
– Tôi đến tìm cậu chơi nhé.
Hoắc Nhiên gần như trả lời ngay lập tức.
– Điên à, cậu muốn đi bộ đến hả?
Hoắc Nhiên ăn cơm xong, đi cùng bà nội xuống lầu đứng mấy phút, bà nội nói muốn ngửi mùi năm mới.
Ngửi khoảng chừng ba mươi giây năm mới, bà nội về lại nhà: “Ui dà, sắp đông thành đá rồi…”
Hoắc Nhiên cười một hồi, nhìn bà nội về lại trong tòa nhà, cậu chạy bước nhỏ quanh tòa nhà một vòng.
Rất lạnh, nhưng thật sự cậu không muốn về nhà, mặc dù bên ngoài cũng không có gì để nhìn, cái gì cũng không nhìn rõ, nhưng về nhà cũng không có chuyện gì làm, Khấu Thầm cũng không trả lời tin cậu nữa.
Đứng một hồi, khi cậu chuẩn bị về thì nghe thấy một tiếng động cơ xe mô-tô.
Nhìn theo phía âm thanh phát ra, một chiếc Harley rất phong cách chạy ra từ trong màn sương trắng, đứng ở bên đường.
Bị ngu à? Điên rồi phải không?
Thời tiết như này? Lái mô-tô chạy ngoài đường, giả ngầu cho ai xem?
Hoắc Nhiên thật sự không thể hiểu.
Cái người này nên giới thiệu cho Khấu Thầm làm quen, hai người họ chắc chắn có tiếng nói chung.
Người lái xe mô-tô chống chân xuống đất, run cầm cập lấy điện thoại ra.
Hoắc Nhiên nhìn người đó, góc độ này có thể nhìn thấy người đó đang run rẩy, còn không biết tìm chỗ tránh gió, muốn gọi điện thoại trước à?
Gọi điện cho duyên phận kiếp trước của anh sao?
Người đó để điện thoại bên tai.
Điện thoại trong túi Hoắc Nhiên rung lên.
Cậu giật mình, chuyện gì vậy?
Cậu lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên Khấu Thầm.
“A lô?” Khi Hoắc Nhiên bắt máy thì nghe thấy tiếng gió thổi bên kia, cậu chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái người trên Harley.
“Đm.” Giọng nói Khấu Thầm run run truyền đến, “Cậu đoán xem tôi đang ở đâu.”
“Dưới tòa nhà cô Hai tôi?” Hoắc Nhiên hoảng hốt hỏi.
“Cái này mà cũng đoán được à?” Khấu Thầm cũng giật mình.
“Mẹ nó cậu điên rồi hả?” Hoắc Nhiên thật sự cạn lời, quát lên, “Hôm nay ngày gì mà cậu lái chiếc mô-tô giả ngầu của cậu đến đây diễu hành vậy!”
“Đm?” Khấu Thầm giật mình, “Cậu mẹ nó đang ở đâu thế? Cậu nhìn thấy tôi sao?”
“Ở đây này!” Hoắc Nhiên cúp điện thoại, bỏ điện thoại vào trong túi quần, chạy về phía chiếc mô-tô, vừa chạy vừa chửi, “Đồ ngu!”
Khấu Thầm quay đầu lại, đấy mặt kính bảo hiểm lên, vẫy tay với Hoắc Nhiên: “Hi!!!!”
“Hi ông nội cậu!” Hoắc Nhiên chạy đến trước mặt Khấu Thầm, “Cậu thiểu năng hả?”
“Ngạc nhiên chưa?” Khấu Thầm cười khoanh tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT