Mùa đông, ở bên bãi biển tắm nắng, hóng gió vừa ấm vừa ẩm, ăn xong một ly kem cuộn, thật sự là chuyện rất hưởng thụ.
Chỉ duy nhất có một chuyện không thoải mái lắm chính là quần áo trên người cứ mãi không khô nổi, có muối, độ ẩm không khí cũng cao, lúc Hoắc Nhiên và Khấu Thầm mua một đống đồ uống về lại bờ cát thì quần áo còn có thể vắt ra nước.
Khấu Thầm đứng bên cạnh cởi quần đi biển ra, đi đến trước mặt đám người, cầm quần dùng sức vặn một cái vặn ra một đống nước.
“Nhìn xem, làm sao đây?” Cậu hỏi.
“Bên cạnh quán vừa rồi tụi tao mua đồ uống có chỗ bán quần áo, áo thun quần cộc có hết.” Hoắc Nhiên nói, “Thật sự không được thì mua một bộ thay đi.”
“Trên người cũng dính dính.” Hồ Dậy sờ chân của mình, “Với cả nhiều cát quá đi, trong miệng trong tai đều là cát.”
“Lát nữa đi tắm thôi.” Hứa Xuyên nói, “Nếu không thì ăn cơm thế nào?”
“Khấu Thầm.” Từ Tri Phàm nhìn Khấu Thầm ở đằng sau, “Bị chụp lén rồi kìa, mặc quần trong đứng bên bờ biển.”
Khấu Thầm quay đầu lại, nhìn thấy mấy cô gái giống như là sinh viên đang đứng cách đó không xa, thấy cậu quay đầu lại đều xoay mặt đi, cầm điện thoại vừa cười vừa chụp về phía biển.
Con gái bây giờ càng ngày càng huênh hoang, kỹ năng diễn xuất cũng không chịu luyện tập, cứ cười mãi.
Mọi người đi tắm rồi mua quần áo ở trong cửa hàng bên cạnh để thay.
Không thể không nói, quần áo ở chỗ du lịch chất lượng chẳng ra sao cũng thôi đi, kiểu dáng và màu sắc đều là cảnh địa phương, dù bảy người bọn họ đều chọn kiểu khác nhau nhưng chỉ cần ra ngoài thì nhìn một cái liền có thể nhận ra là du khách.
Nhóm liếm biển vịt cạn đến từ phương xa.
Hành trình tiếp theo của nhóm liếm biển chính là chụp ảnh bờ biển, dưới gốc cây, võng, đá ngầm, cửa hàng nhỏ bên bờ biển, phao cứu sinh, thuyền đánh cá hỏng, lưới đánh cá ngư dân phơi ở ven đường…
Mỗi khi chụp tấm nào, bọn họ sẽ gửi tấm đó vào trong nhóm chat, sau đó mọi người tự chọn một tấm để đăng lên tường nhà.
Ngay lập tức, trong tường nhà tràn ngập hình ảnh cười ngu của bọn họ với các kiểu tư thế kết hợp cùng các loại phong cảnh khác nhau.
Các bạn học nhao nhao bình luận, spam là có tội.
Còn có người hỏi bọn họ đi đâu vậy. Giang Lỗi rất phóng khoáng trả lời.
– Thái Lan.
Khi vòng vòng gần hết bãi biển rồi, Hoắc Nhiên cảm thấy mình chụp đến mức sắp không cười nổi nữa, mọi người chắc là cũng gần giống cậu. Cuối cùng quay lại bên xe, anh tài xế giúp bọn họ chụp một tấm ảnh tập thể ở bên ngoài cổng lớn.
Cả đám đều không cười.
Vô cùng ngầu.
Khấu Thầm đăng tấm ảnh đó lên trên tường.
Ngũ Hiểu Thần bình luận bên dưới.
– Mấy ông bị hướng dẫn viên lậu dẫn đi à?
Mọi người cười đến khi xe chạy rồi vẫn không nín được.
“Anh trai, dẫn tụi em đến chỗ người bản địa ăn cơm đi.” Từ Tri Phàm ngồi ở ghế phó lái, “Phần trăm tụi em cho anh luôn, đừng dẫn tụi em đến mấy quán chuyên dành cho du khách.”
Anh trai tài xế bật cười: “Chúng tôi đều ăn ở quán vỉa hè.”
“Vậy thì quán vỉa hè.” Khấu Thầm nói, “Tụi em thích ăn quán vỉa hè.”
“Được thôi, tôi dẫn mấy cậu đến quán của bạn tôi.” Anh trai nói, “Rất tươi, chỉ là có hơi mắc.”
“Mắc cũng không sao, ngon là được.” Khấu Thầm nói, “Nếu như ngon thì buổi tối tụi em đến nữa.”
“Tao thấy chúng ta có thể ăn đến tối luôn đó.” Hứa Xuyên nói, “Bây giờ đã ba giờ rồi.”
“Nếu ngon thì tụi em sẽ ăn đến tối, ăn luôn cả bữa khuya ở đó.” Khấu Thầm nói.
“Nếu như mấy cậu muốn ăn khuya.” Anh trai cười nói, “Tôi dẫn mấy cậu đến chợ đêm ăn, mười giờ bắt đầu, một hai giờ khuya mới dọn hàng, nhiều món, cả con đường đều là quán ăn, vô cùng náo nhiệt.”
“Được, đi chỗ này.” Khấu Thầm gật đầu.
Bình thường khi bọn họ ở trường cũng thường xuyên cùng ra ngoài dạo phố ăn vặt, nhưng mà cảm giác không giống với bây giờ.
Bây giờ cả đám bọn họ đang ở một thành phố bên bờ biển ở phía Nam xa xôi, con người lạ lẫm, cảnh vật lạ lẫm, không khí lạ lẫm, khẩu âm lạ lẫm… Không chỉ lạ lẫm, khi người ta nói tiếng phổ thông bọn họ liền giống như đang ở nước ngoài… Nói cũng chưa chắc có thể nghe hiểu hết, giọng miền Nam nhiều loại đa dạng giống như phương ngữ vậy.
Chuyến du lịch hoàn toàn tự do thoải mái, thích làm gì thì làm, hoàn toàn khác biệt với chuyện bình thường cùng nhau ra ngoài ăn cơm, vừa mới mẻ vừa thảnh thơi, còn có mấy phần cảm giác phấn khởi “chúng ta trưởng thành rồi, tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay”.
Bình thường cũng ăn khá nhiều hải sản, nhưng ngồi ở trước quán nhỏ cách bờ biển chỉ một con đường, cả đám chém gió uống rượu, hương vị lúc ăn cũng khác biệt.
Ngày thường gặp món ăn vô cùng đẹp mắt hoặc đặc biệt mới vừa ăn vừa chụp, lúc này vừa lên một món thì chụp một món, sau đó bảy người cùng nhau spam lên tường nhà.
Cuối cùng Đường Duy đăng lên một dòng trạng thái.
– Mấy người không có nhân tính các cậu cũng được lắm rồi đó, khoe khoang cái gì hả, đều học cùng một lớp, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, có chừng mực chút đi!
Sau khi dòng trạng thái này được đăng lên thì nhận được rất nhiều lượt thích.
Ăn xong cơm trưa cùng với cơm tối, Khấu Thầm vỗ bụng, cầm điện thoại chụp: “Được rồi, câu đắc ý cuối cùng, cho bọn họ một con đường sống thôi.”
– Ăn tối xong rồi, bắt đầu cuộc sống về đêm.
Khấu Tiêu bình luận đầu tiên.
– Biến.
Hoắc Nhiên cười không ngừng, cậu spam tường nhà, mẹ cậu đều bình luận, nói là con trai đừng quên về nhà, nhà con ở phía Bắc xa xôi không có quầy chợ đêm ngoài trời vào mùa đông.
Chợ đêm không chỉ có đồ ăn, mấy con phố, đồ ăn là trễ nhất, còn có hai con đường bán “đồ mỹ nghệ”, đồ mỹ nghệ chia làm hai loại, một loại là các kiểu vỏ sò ngọc trai với hải sản hoa quả khô của bản địa, một loại là hàng của Nghĩa Ô, có thể nhìn thấy ở cả nước.
Khấu Thầm là công tử nhà giàu chưa từng đi du lịch, nhìn thấy cái gì cũng muốn mua.
“Đừng mua, cái này quán ở sau trường có bán.” Hoắc Nhiên cứ cản lại, “Cái này cậu cũng muốn à? Cái này làm mà đòi 80 hả? 8 tệ tôi làm cho cậu mười cái…”
“Nói rồi đó.” Khấu Thầm chỉ Hoắc Nhiên, “Tôi không cần mười cái, một cái là được rồi.”
Hoắc Nhiên mở miệng.
“Cái này thì sao? Cái đèn vỏ sò này đẹp ghê.” Khấu Thầm lại đổi mục tiêu, “Mua cho cậu một cái nhé.”
“Hửm?” Hoắc Nhiên ngẩn người, nhìn cái đèn vỏ sò phèn phèn đang nhấp nháy đèn bảy màu ở trước mặt, cảm thấy sắp đánh mất chức năng ngôn ngữ của mình vì thẩm mỹ kỳ lạ của Khấu Thầm rồi.
“Mẹ nó tôi ngủ thế nào được hả?” Hoắc Nhiên nói, “Mở mắt nhắm mắt đều là đỏ cam vàng lục lam chàm tím, hiệu ứng giống như phim ma trong nước sản xuất vậy.”
“Vậy sao?” Khấu Thầm lại nhìn cái đèn, lưu luyến không nỡ đặt xuống.
Dạo nửa cái chợ đêm, Khấu Thầm hầu như đều cầm tất cả các hàng mỹ nghệ phèn phèn lên nhìn mấy lần.
Hoắc Nhiên thật sự không hiểu nổi, khiếu thời trang của Khấu Thầm rất tốt, trong thời gian không mặc đồng phục trường, từ đầu đến chân của Khấu Thầm đều lộ ra khí chất “tôi chính là người mẫu quyến rũ bị việc đi học làm trễ nải”, nhưng tại sao lúc chọn mấy thứ hàng lưu niệm thì thẩm mỹ chợt nhảy xuống học sinh tiểu học rồi.
Có lẽ là do bầu không khí.
Du lịch tập thể, không có “người lớn” lải nhải bên tai, không khí tự do.
Dạo xong mấy con đường, lúc nhìn thấy mỗi một người trong nhóm bảy người đều xách một thứ gì đó trong túi mua đồ, Hoắc Nhiên cảm thấy nhận xét của mình rất chính xác.
Thứ mà bình thường đám người này tuyệt không không thèm nhìn, lúc này trong mỗi túi đều có một hai thứ như thế.
Vòng tay vỏ sò của Từ Tri Phàm, bình hoa phát điện của Hứa Xuyên, đèn ngủ xông hương vỏ sò của Giang Lỗi, cát huỳnh quang của Ngụy Siêu Nhân và Hồ Dật, một cái huỳnh quang màu xanh lá, một cái huỳnh quang màu xanh lam…
“Tụi mày sao thế?” Hoắc Nhiên vô cùng hoảng hốt nhìn lần lượt từng người.
“Mày mua gì rồi?” Giang Lỗi hỏi.
Hoắc Nhiên cần chừ một chút nhìn thoáng qua túi đựng đồ của mình: “Tôm bóc vỏ với sò điệp khô.”
“… Mày có ý hay quá đó.” Hứa Xuyên giơ ngón cái với cậu, xoay người đi vào lại, “Chờ tao một chút, tao cũng mua một ít. Tao quên là có thể mua mấy thứ này.”
“Tao cũng đi!” Cả đám đều quay lại chợ.
“Tao cũng…” Khấu Thầm nói, cũng muốn quay lại.
“Chẳng phải cậu đã mua rồi sao?” Hoắc Nhiên đi ở sau lưng Khấu Thầm, vừa rồi Khấu Thầm đã mua cùng với cậu.
“Tôi đi mua cái đèn ngủ kia.” Khấu Thầm nói, “Bọn họ đều mua, vì sao tôi không thể mua chứ.”
Hoắc Nhiên thở dài, không cản Khấu Thầm nữa.
Đi du lịch mà, chỉ muốn vui vẻ thôi. Khi đi du lịch ai chẳng mua chút đồ mà sau khi về nhà tỉnh táo lại thì cảm thấy mình bị điên rồi.
Trước đây mẹ Hoắc đi du lịch, ở hòn đảo ngoại quốc xa xôi nào đó mang về một thùng “chuông gió” vỏ dừa, tặng cũng không được, cuối cùng phát hiện trên cửa hàng nào đó có bán, kiểu dáng y hệt mà giá rẻ một nửa.
“Tôi tưởng rằng chủ tiệm sẽ không đồng ý chứ.” Đi được mấy bước, Khấu Thầm lại lấy đèn ra cầm trên tay chơi, “Giá gốc đã 20 tệ rồi, tính cả tiền quầy hàng, vận chuyển, nhân công…”
“Ai nói cho cậu giá gốc là 20 tệ hả?” Hoắc Nhiên nói, “Chẳng phải lúc đầu tự cậu nói không thể nào sao?”
“Tôi lừa bà chủ mà.” Khấu Thầm nói, “Chẳng phải trả giá đều như thế sao?”
Hoắc Nhiên vỗ vai cậu: “Đúng vậy.”
“Tôi mua cho Khấu Tiêu một cái nhẫn vỏ sò đi..” Khấu Thầm nghĩ.
“Cậu tin chị ấy đánh chết cậu không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“… Tin.” Khấu Thầm nói.
“Hay là cậu mua mấy thứ làm từ ngọc trai đi, tặng mẹ cậu với Khấu Tiêu.” Hoắc Nhiên nói.
“Không đâu, mắc lắm.” Khấu Thầm lắc đầu.
“Lại có thứ mà cậu thấy mắc sao?” Hoắc Nhiên rất ngạc nhiên, “Lần trước số tiền cơm cậu ném cho đám Lý Giai Dĩnh cũng đủ mua được một viên ngọc trai tốt rồi.”
“Không phải.” Khấu Thầm đè thấp giọng nói, “Nếu như tôi đi một mình thì chắc chắn mua rồi, nhưng bây giờ chẳng phải đi cùng mọi người sao, tôi mua thứ mắc như vậy cho người thân… bọn họ nhìn thấy thì làm thế nào? Mua theo thì tốn nhiều tiền quá, không mua á, người ta mua thứ mắc như vậy, mình mua đồ rẻ cho người thân được sao?”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm không nói.
“Đúng không, đều là gia đình bình thường.” Khấu Thầm nói, “Vào lúc thế này thì không nên khoe mẽ, nếu khoe phải đúng chỗ.”
Hoắc Nhiên vẫn không lên tiếng, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện này, sự chu đáo của Khấu Thầm khiến cậu có hơi giật mình.
Khấu Thầm luôn coi giả ngầu làm nhiệm vụ của mình khi nói ra những lời như này vậy mà có mấy phần gợi cảm?
Nhóm bảy người lại tập họp một lần nữa ở đầu đường, ai cũng mua thêm không ít đồ, đều là mấy thứ mua về sẽ tự đâm mù mắt mình, lúc này ai nấy đều cảm thấy rất vui vẻ.
“Đến tiệm kia xem thử đi.” Hồ Dật chỉ một cửa hàng nhỏ bên cạnh, “Có vòng hạt khắc tên, chúng ta mỗi người một vòng nha.”
“Đeo tên mình sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Hành động liếm biển chớ.” Hồ Dật nói, “Chữ cái cũng được, chữ cũng được.”
“Cái này ok!” Mọi người lại vô cùng thống nhất.
Tuy Hoắc Nhiên cảm thấy rất ngốc, nhưng cũng đồng ý, cảm thấy rất có ý nghĩa.
Nhưng mà quả nhiên giống như cậu đoán, không có chữ “liếm”, đều là chữ thường đặt làm tên, không có ai tên X Liếm Liếm hết.
Cho nên bọn họ chọn chữ cái, THXD*. (*chữ cái đầu pinyin của Hành Động Liếm Biển)
Khối vuông nhỏ làm bằng kim loại màu bạc, bên trên là chữ cái màu đen, phối với sợi dây màu đen, trông rất ngầu.
Mọi người đều đeo vào, xếp thành một vòng, cùng đưa tay ra, sau đó chụp một tấm.
“Ai đăng?” Khấu Thầm hỏi, “Tao đã nói hôm nay không đăng hình nữa rồi.”
“Tao đăng.” Giang Lỗi nói, “Tao cũng nói hôm nay không đăng nữa, nhưng mà tao mặt dày, đó giờ nói chưa bao giờ làm theo.”
Mọi người cười lấy điện thoại ra, sau khi Giang Lỗi đăng lên thì bọn họ lập tức nhào vào xếp hàng nhấn thích.
– Đoán xem có nghĩa gì?
Phía dưới nhanh chóng có bình luận.
– Trông nó hơi giống.
– Nó ngại ngùng rồi.
– Rất ham học đó. (*ba câu này đều có chữ đầu pinyin là THXD)
…
– Hai cánh tay bên trái là Hoắc Nhiên với Khấu Thầm đúng không
– Rõ ràng là vậy, hai cánh tay này có cảm giác CP nhất.
Sau khi ăn khuya xong, lúc anh trai tài xế lái xe đưa bọn họ về lại khách sạn, Hoắc Nhiên còn đang suy nghĩ câu: “Cảm giác CP rốt cuộc là cảm giác gì?”
“Chính là cảm giác hai chúng ta là một đôi.” Khấu Thầm nhỏ giọng giải thích cho cậu.
“… Tôi biết là ý này.” Hoắc Nhiên nói, “Ý tôi là cảm giác này ở đâu ra, chỉ với hai cánh tay mà có thể nhìn ra được CP à?”
Khấu Thầm cười, duỗi tay của mình ra.
Hoắc Nhiên cũng duỗi tay mình ra để bên cạnh cánh tay Khấu Thầm: “Cậu nhìn ra được cái gì không?”
“Ừm.” Khấu Thầm gật đầu, “Cậu không trắng bằng tôi.”
“Cút.” Hoắc Nhiên nói, “Hôm nay phơi nắng cả ngày, ngày mai bảy người đều một màu cậu tin không?”
“Tôi có đen cũng trắng hơn cậu một chút.” Khấu Thầm nói, “Cậu phải chấp nhận sự thật này.”
“Được thôi.” Hoắc Nhiên lại nhìn tay.
“Bọn họ nói đùa thôi.” Khấu Thầm nói, “Cậu đừng để ý.”
“Hả?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Tôi không để ý.”
Khấu Thầm cười, không lên tiếng.
Khi về đến khách sạn đã hơn một giờ rồi, cả đám hôm qua không ngủ lập tức xông về phòng mình, giành phòng tắm để tắm rồi đi ngủ.
Sau khi Hoắc Nhiên vào phòng, nhân lúc Khấu Thầm thưởng thức cái đèn phèn phèn của mình thì giành vào phòng tắm trước, nhanh chóng tắm rửa.
Khi ra ngoài thì phát hiện Khấu Thầm đã cắm đèn, tắt đèn trong phòng, đang nằm trên giường ngắm nhìn ánh đèn bảy màu trên trần nhà.
“Mở như này thì hình như không dễ ngủ lắm thì phải?” Khấu Thầm gối đầu lên cánh tay, “Nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy nó đang nhấp nháy.”
“Tôi nói rồi mà cậu không tin.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Vậy làm sao đây, mua cũng đã mua rồi.” Khấu Thầm nói, “Hay là tôi tặng cho lão Viên.”
“Đừng có ăn hiếp lão Viên như vậy chứ.” Hoắc Nhiên nói, “Chẳng phải nói tặng tôi sao?”
“Không phải cậu nói ngủ không được à? Hiệu ứng phim ma trong nước.” Khấu Thầm nói.
“Thử xem đã.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu tặng thứ này cũng tặng không được, rất mất mặt.”
“Không cần cho tôi mặt mũi đâu.” Khấu Thầm nói, “Thứ tôi tặng cho người ta cũng nhiều rồi.”
Ban đầu Hoắc Nhiên cảm thấy Khấu Thầm là toàn tâm toàn ý muốn mua cái đèn phèn phèn này, nếu như mình kiên trì không muốn thì Khấu Thầm sẽ rất xấu hổ, cái người xem trọng bạn bè như thế.
Cuối cùng Khấu Thầm tự dưng thốt ra một câu hoàn toàn không có EQ, cậu nhịn một hồi vẫn không thể đỡ được.
Khấu Thầm bật cười: “Ấn tượng trước đây về cậu là miệng cậu rất đáng đánh, đấu có một trận bóng mà cứ chửi tới chửi lui không ngừng. Bây giờ thì tôi cảm thấy thật ra cậu rất mềm lòng, đúng không?”
“Cũng không phải.” Hoắc Nhiên nói, “Thật sự thì mặt cậu dày quá rồi, tôi đã không chửi nổi nữa.”
Khấu Thầm nằm trên giường cười đến mức không còn phát ra tiếng nữa thì mới ngừng thở một hơi: “Haiz…”
“Tính cách cậu thật ra rất tốt.” Hoắc Nhiên dựa vào bàn nhìn Khấu Thầm.
“Phải xem với ai đã.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên không biết có phải hôm nay phấn khích quá mức không mà lúc này lại không khống chế được bản thân, hỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu nhưng vẫn luôn cảm thấy hỏi ra thì không thích hợp lắm: “Rốt cuộc vì sao cậu chuyển trường thế?”
“Nghe nói là đánh giáo viên đó.” Khấu Thầm nói.
“Có đánh không?” Hoắc Nhiên truy hỏi, nếu đã mở miệng thì dứt khoát hỏi đến cùng luôn đi.
Khấu Thầm im lặng mấy giây: “Nói nhảm, đương nhiên có đánh. Tôi không có chém gió.”
“… Vì sao vậy?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Người thiếu đánh, đánh ông ta không cần có lý do.” Khấu Thầm nói, “Muốn đánh thì đánh thôi, muốn đánh mấy lần thì đánh mấy lần.”
Hoắc Nhiên hoảng sợ: “Đánh mấy lần hả?”
“Hai lần.” Khấu Thầm ngồi dậy, cong khóe miệng cười cười, “Đánh một lần không đến mức bắt tôi phải chuyển trường.”