CHƯƠNG 334

“Huống hồ, người ta làm nghề này vốn dĩ cũng cần phải kiếm tiền mà, sao tôi ngăn cản người ta được!” Mục Chính Hi nói.

Nói xong anh đi về một phía, nhìn đồ ăn mà Huống Thiên Hựu gửi tới, quay lưng lại với Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng cong lên một nụ cười…

Hạ Tịch Nghiên cau mày, cứ cảm giác có chỗ nào đó không ổn nhưng lại không nói ra được. Suy nghĩ một chút rồi cất lời: “Mục Chính Hi, không phải anh cố ý đấy chứ?”

“Cái gì mà cố ý?”

“Là anh tìm phóng viên chụp đúng không? Sau đấy đồn ầm chuyện của chúng †a lên?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi hỏi.

Nếu không một loạt những chuyện xảy ra này quá trùng hợp, mà Mục Chính Hi thì lại không hề có ý định mở họp báo, cứ nhìn những tin tức kia tràn ngập mọi nơi.

Nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói như vậy, Mục Chính Hi cau mày nhìn cô: “Hạ Tịch Nghiên, tôi nhàm chán tới mức đó à?”

Hạ Tịch Nghiên rất muốn nói, phải!

Nhưng cô dám cược rằng, nếu cô nói ra, e rằng Mục Chính Hi sẽ xông tới bóp chết cô luôn mất!

Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ rồi nói: “Tốt nhất là không phải vậy!”

Nếu phải…

Thì cô cũng chẳng có cách nào cải!

Thấy dáng vẻ này của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi nhìn cô thêm mấy lần, quay người lại nhìn chỗ đồ ăn kia.

Cái tên Huống Thiên Hựu kia, coi nơi đây là nhà đấy à!

Đúng lúc này lại có người gõ cửa: “Xin chào, cho hỏi tổng giám đốc Mục có ở đây không ạ?”

Nghe thấy giọng nói, Mục Chính Hi đi thẳng ra ngoài, một phút sau Mục Chính Hi cầm đồ ăn xuất hiện.

“Có đồ ăn rồi!” Mục Chính Hi nói, sau đó cầm đồ ăn tới trước mặt Hạ Tịch Nghiên.

Đồ ăn anh mua đều là cháo các loại.

Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Chỉ những thứ này thôi à?”

Mục Chính Hi gật đầu: “Đúng vậy!”

“W sao toàn là cháo vậy?”

“Không phải em là bệnh nhân à? Bệnh nhân thì phải ăn cháo!” Mục Chính Hi nói.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Hạ Tịch Nghiên cau mày: “ Mục Chính Hi, anh xem nhiều phim thần tượng à!”

“Có ý gì?”

“Có phải anh thấy trong phim, hễ bị bệnh là sẽ ăn cháo không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.

Hạ Tịch Nghiên vừa hỏi dứt lời, vốn tưởng rằng Mục Chính Hi sẽ nổi giận bỏ đi, nhưng không ngờ anh lại nhìn cô đầy ngây thơ: “Lẽ nào không phải sao?”

Ngay lúc đó, Hạ Tịch Nghiên lập tức có cảm giác choáng đầu hoa mắt.

Hóa ra người thông minh như Mục Chính Hi cũng sẽ mắc sai lầm cấp thấp như thế này!

Nhìn Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên không nhịn nổi mà bật cười, cười ngặt nghẽo.

Nhưng trong mắt Mục Chính Hi thì nụ cười đó hoàn toàn là đang cười nhạo anh!

“Em cười cái gì đấy?” Mục Chính Hi nhìn cô bất mãn hỏi.

Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Tổng giám đốc Mục, anh đúng là không trải sự đời mà, ha ha ha…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play