CHƯƠNG 283

Nghe thấy lời này, người nhà họ Mục hơi sửng sốt, sau cùng bà cụ Mục cười, nói: “Không hổ là người nhà họ Mục chúng ta, đây là điều Chính Hi nên làm!”

đây là điều Chính Hi nên làm!”

“Chính Hi, cháu quả không làm bà nội thất vọng Mục Chính Hi còn cho rằng Hạ Tịch Nghiên sẽ nói gì đó, nào ngờ lại là như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên, hơi sửng sốt một chút.

Hạ Tịch Nghiên cũng cười, sao cô lại không biết, cho dù Mục Chính Hi có rất nhiều điều không phải nhưng ai lại thích người khác nói con trai và cháu trai mình không tốt chứ?

Hạ Tịch Nghiên càng không nói.

Trên bàn, tiếng cười nói vui vẻ không ngớt, mặc dù bà cụ Mục và bà Mục đều nói chuyện hướng về Hạ Tịch Nghiên, nhưng có thể nhìn ra, họ rất hài lòng với Mục Chính Hi.

Bởi vì có Hạ Tịch Nghiên mà bữa cơm này ăn cũng rất thoải mái.

“Tịch Nghiên, cháu đến đây, bà nội có thứ này muốn tặng cho cháu!” Lúc này, bà cụ Mục nhìn Hạ Tịch Nghiên, vẫy tay với cô. Hạ Tịch Nghiên cười, ngồi qua đó.

Ở chung với bà cụ Mục cũng là một chuyện rất thoải mái, Hạ Tịch Nghiên cũng rất vui.

Sau khi Hạ Tịch Nghiên đến ngồi, bà cụ Mục lấy một chiếc hộp nhỏ từ phía sau ra, sau đó chậm rãi mở ra.

Bên trong đặt một chiếc vòng tay.

Sáng bóng như pha lê, lấp la lấp lánh, trông rất đẹp.

Khi nhìn thấy chiếc vòng tay này, Mục Trần đứng đó không nói gì. Bà Mục liếc nhìn Mục Trần, cũng không nói gì.

Quan trong nhất vẫn là Mục Chính Hy, khi nhìn thấy món đồ bà cụ Mục lấy ra, anh chẳng những không ngăn cản, ngược lại khóe môi còn giương lên…

Xem ra, bà nội thật sự rất thích Hạ Tịch Nghiên!

“Tịch Nghiên, đây là quà bà nội tặng cháu!” Nói xong, bà cụ Mục đưa tay ra nắm lấy tay Hạ Tịch Nghiên, ra vẻ muốn đeo vào cho cô.

“Tịch Nghiên, bà nội tặng cái này cho cháu!” Vừa nói, Cụ Mục vừa đưa tay nắm lấy tay Hạ Tịch Nghiên, trong tư thế sắp đeo vào cho cô.

Hạ Tịch Nghiên sau khi nhìn thấy, rụt tay Ị”

lại: “Bà nội, không được đâu Nhìn thấy động tác của Hạ Tịch Nghiên, bà bụ Mục nhìn cô: “Tại sao lại không được?”

“Cái này nhìn có vẻ rất đắt, cháu không †hể nhận!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô đã ly hôn với Mục Chính Hi, làm sao có thể nhận món quà đắt tiền đến như vậy.

Lúc này, sắc mặt bà cụ Mục trầm xuống: “Cháu muốn từ chối tấm lòng của bà nội sao?”.

“Khi cháu đến mang theo nhiều thứ như thế, bà nội đã nhận hết rồi. Bây giờ bà nội tặng cho cháu một món quà, cháu lại không cân!?” Bà cụ Mục hỏi.

“Không phải, những thứ đó không đáng bao nhiêu tiền, bà à…”

“Xem ra cháu không coi ta là bà nội!”

“Không phải!”

“Mặc dù cháu đã ly hôn với Chính Hi và không thể làm cháu dâu của bà nữa, nhưng trong lòng bà, cháu giống như Chính Hi vậy, và bà nội đều yêu mến các cháu như nhau!” bà cụ Mục nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play