“Tổng giám đốc Mục, tôi đi trước đây.” Lúc này Hạ Tịch Nghiên ôm đồ đi ra ngoài trước.

Mục Chính Hi cũng lập tức đi ra ngoài: “Để tôi đưa em về.”

“Không cần đâu, tôi gọi xe rồi.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên cười cười sau đó bước nhanh hơn.

Mục Chính Hi đứng ở đó nhìn bóng lưng của Hạ Tịch Nghiên, anh chỉ nhíu mày lại, cũng không nói cái gì nữa, tự mình cũng đi lái xe.

Kể từ ngày đó Lăng Tiêu Tường biết Hạ Tịch Nghiên là vợ cũ thì cũng không xuất hiện.

Đến lúc đó cô ta mới biết được bản thân mình ngu ngốc biết bao nhiêu.

Hạ Tịch Nghiên chưa từng nói, Mục Chính Hi cũng không nói cho cô ta biết, hơn nữa cô ta còn ngây ngốc đi tìm Hạ Kỳ Lâm để anh giúp đỡ, bây giờ nghĩ lại thật sự là buồn cười mà.

Trong quán bar, cô ta ngồi ở đó uống từng ly từng ly, nhưng mà lại không hề say.

Cô ta muốn để bản thân mình uống say, như thế này thì cô ta không cần phải suy nghĩ cái gì nữa, nhưng mà cho dù có uống bao nhiêu đi nữa thì cô ta cũng không say, hơn nữa còn rất tỉnh táo.

Đúng vào lúc này một bóng dáng đi đến, sau đó trực tiếp đi đến quầy bar ngồi xuống.

Lăng Tiêu Tường ngước mắt nhìn lên, trong lúc vô tình quét mắt nhìn người ngồi ở bên cạnh.

Lúc nhìn thấy thì cô ta hơi cau mày lại.

Hiển nhiên người ngồi ở bên cạnh của cô ta cũng hơi sửng sốt một chút.

Lúc này Lăng Tiêu Tường nhếch miệng tạo nên một nụ cười: “Tổng giám đốc Hạ, thật là trùng hợp.”

Hạ Kỳ Lâm ngồi ở một bên, anh cũng không thích Lăng Tiêu Tường, bởi vì cô ta lắm mưu nhiều kế, nhưng mà bây giờ gặp nhau dưới không khí như thế này, anh ta cũng không nói thêm cái gì.

Gọi rượu xong, mình ngồi ở nơi đó uống rượu.

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Hạ Kỳ Lâm, Lăng Tiêu Tường cũng không để ý đến, cười cười qua đó ngồi xuống.

“Làm sao vậy? Có muốn uống một ly không?” Nói xong, Lăng Tiêu Tường nâng ly lên, Hạ Kỳ Lâm nhìn cô ta vài lần, cũng đưa cái ly ra chạm vào ly của cô ta một cái, tiếp tục uống.

“Xem ra là anh cũng có chuyện đang phiền lòng.” Lăng Tiêu Tường cười nhìn Hạ Kỳ Lâm rồi nói.

Hạ Kỳ Lâm quét nhìn cô ta một cái: “Nhìn thấy cô thì lại càng phiền hơn.”

Nói đến đây, sắc mặt của Lăng Tiêu Tường thay đổi, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười đắng chát, ngồi ở bên cạnh của anh, ung dung mở miệng nói: “Tôi không nghĩ đến Hạ Tịch Nghiên là em gái của anh, càng không nghĩ đến cô ấy chính là vợ cũ của Mục Chính Hi.”

Nghe đến đây, động tác uống rượu của Hạ Kỳ Lâm khẽ giật mình, nhìn Lăng Tiêu Tường ở bên cạnh một chút.

“Sao nào? Có phải cảm thấy tôi rất ngu ngốc không?” Lăng Tiêu Tường trào phúng cười một tiếng: “Lúc trước tôi lại còn bởi vì nghĩ anh thích Hạ Tịch Nghiên, còn tìm anh... haha...” Nói đến đây, Lăng Tiêu Tường nở một nụ cười lạnh, bưng ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.

Hạ Kỳ Lâm ngồi ở một bên nghe thấy lời của cô ta cũng không mở miệng nói, biểu cảm khôi phục lại, tiếp tục uống rượu.

“Sao nào? Có phải tôi rất ngu ngốc không hả?” Lăng Tiêu Tường nghiêng đầu qua nhìn Hạ Kỳ Lâm rồi nói.

“Chuyện đã xảy ra, chúng ta ai cũng không thể thay đổi được.”

“Nhưng mà bọn họ đã ly hôn rồi, tại sao còn muốn trở về nữa.” Lăng Tiêu Tường đột nhiên rất phẫn nộ mà nói, cho đến bây giờ cô ta cũng cảm thấy Hạ Tịch Nghiên xuất hiện đã phá hủy bọn họ.

“Đã ly hôn với nhau rồi, vậy thì chẳng phải là cái gì nữa, tại sao còn muốn trở về?” Lăng Tiêu Tường hung dữ nói, trong giọng điệu đều là hận thù và chỉ trích Hạ Tịch Nghiên.

Nghe thấy lời nói của Lăng Tiêu Tường, Hạ Kỳ Lâm nghiêng đầu qua: “Sao lúc này cô lại nhớ đến Mục Chính Hi? Nếu như anh ta thật sự yêu cô, cho dù Hạ Tịch Nghiên có xuất hiện hay không thì người mà anh ta yêu cũng sẽ là cô.”

Cô ta tội gì vẫn cứ luôn trách móc Hạ Tịch Nghiên?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play