Sonny vừa nói xong rồi, Mục Chính Hi lúc này mới ngẩng mặt lên. Hạ Tịch Nghiên mặc một bộ lễ phục màu tím, tóc uốn xoăn, tùy ý xoăn lên một chút, để lại lơ thơ vài lọn tóc, điều này càng khiến cô thêm kiều mị. Khuôn mặt được trang điểm tinh tế khiến cô không giống bộ dáng thanh thuần như tước, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giá thần bí.
Mục Chính Hi đột nhiên có cảm giác Hạ Tịch Nghiên xuất hiện sẽ thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người. Anh tự nhiên thấy hối hận để Sonny trang điểm cho cô.
“Thế nào?“ Sonny hỏi Mục Chính Hi.
“Bình thường.” Nói xong, Mục Chính Hi quay: người rời đi.
Hạ Tịch Nghiên: “…“
Sonny nhìn cô: “Người đàn ông khẩu xà tâm phật!” Hạ Tịch Nghiên cười, vội vàng đuổi theo sau.
“Cô gái, chúc may mắn!” Sonny cũng không quên chúc cô may mắn. Hạ Tịch Nghiên toát mồ hôi, lập
tức đuổi theo sau.
Mục Chính Hi bước lên xe, cô cũng vội vàng kéo
nhiên nhào tới, ép cô dưới thân, Hạ Tịch Nghiên hoảng sợ, không có đường lui, nhìn Mục Chính Hi ở bên trên. Lúc này ánh mắt anh tràn ngập lửa giận. “Mục Chính Hi, anh…”
“Hạ Tịch Nghiên, tôi thực sự rất muốn giết chết cô!” Anh gằn từng chữ, thậm chí như đang nghiến răng nói. Hạ Tịch Nghiên dựa sát vào ghế, nhìn khuôn mặt của Mục Chính Hi, không biết nói thế nào cho phải.
“Hạ Tịch Nghiên, cô nói xem tôi nên trừng phạt cô thế nào đây!?”
“Tổng giám đốc mục, chỉ là đùa thôi mà…“ Lời còn chưa dứt, môi Mục Chính Hi đột nhiên áp sát và hôn lên môi cô. `
Hạ Tịch Nghiên ngây-ngốc, hoàn toàn không nghĩ rằng anh lại hôn mình, nhất thời quên mất phản kháng, một lúc lậu sau mới tỉnh ngộ và đầy anh ta, anh thuận tay giữ chặt tay cô, bàn tay to lớn tập kích bất ngờ cơ thể cô…
“Mục Chính Hi…“ Hạ Tịch Nghiên hoảng sợ, dùng hết sức lực đẩy anh ra. Lúc này Mục Chính Hi mới rời môi cô, rõ ràng còn có chút lưu luyến.
“Anh điên rồi?!“ Hạ Tịch Nghiên cau mày nhìn
anh. Mục Chính Hi cong khóe miệng nở ra nụ cười: “Hạ Tịch Nghiên, bắt đầu từ hôm nay cô tốt nhất thu hồi hành động kia đi, nếu còn để tôi phát hiện, tuyệt đối không chỉ đơn giản là hôn đâu, tôi nhất định sẽ để cô hối hận!” Mục Chính Hi cảnh cáo cô.
Nhìn Mục Chính Hi không giống như đang đùa, hơn nữa Hạ Tịch Nghiên tin anh có thể nói được làm được. Cuối cùng Hạ Tịch Nghiên lau lau khóe miệng: “Tổng giám đốc Mục, chỉ là đùa mà thôi, có cần thiết phải nghiêm túc thế không!”
“Đùa?“ Nghe đến đây, Mục Chính Hi cong môi cười lạnh, con ngươi hung hăng nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Nếu cô đã coi đó là trò đùa, vậy thì tiếp tục, nhưng còn hậu quả cô tự gánh chịu!”
Hạ Tịch Nghiên: “..“Người đàn ông lúc này vẫn còn chút ấm ức. Thể lực giữa nam và nữ chênh lệch khá xa, cô không muốn chọc giận Mục Chính Hi, đến lúc đó người hối hận chính là mình, vì vậy cô không nói gì thêm nữa. Anh trừng mắt nhìn cô một cái rồi mới khởi động xe rời khỏi đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT