“Cô muốn làm gì? Có ý muốn cá chết lưới rách sao? Tôi thân bại danh liệt, khách sạn của các cô thì tốt chỗ nào?”

Linh Đan cắn răng: “Chẳng lẽ vì một cái con bé ở quầy tiếp tân, cô liền đến cả công việc cũng không cần?”

Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan lạnh lùng, cười nhạo một tiếng: “Tôi không thẹn với lương tâm, huống chi cũng không có ý định cá chết lưới rách với cô.”

Linh Đan từ trong câu nói này ngửi được một chút hi vọng sống, nhíu mày nhìn Thịnh Tâm Lan.

“Không phải cô muốn náo loạn chuyện này sao? Khách sạn vì giữ bí mật khách, cho nên tôi sẽ xoá bỏ tất cả những gì mà điện thoại của nhân viên khách sạn vừa quay, cũng có thể cam đoan bọn họ sẽ không đem chuyện này phát lên mạng, nhưng tôi cũng có yêu cầu.”

“Cô nói đi.”

“Xin lỗi Văn Văn.”

Thời điểm nghe được câu này, Linh Đan khẽ giật mình, do dự nửa ngày, cuối cùng nhíu mày bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Sau đó ở sự chứng kiến của mấy người cao tầng của khách sạn, Linh Đan ở phòng nghỉ chính miệng nói xin lỗi với Văn Văn, Văn Văn có chút co quắp, mãi cho đến khi Linh Đan rời đi, đám người cũng đều tản đi, cô ta còn một mặt khẩn trương kéo tay của Thịnh Tâm Lan lại:

“Quản lý Thịnh, vậy tôi, vậy tôi sẽ còn bị sa thải sao?”

Thịnh Tâm Lan cười cười: “Sự tình đều đã tra rõ ràng, làm sao cô sẽ còn bị khai trừ chứ? Về sau đừng gặp một chút chuyện lại không muốn sống nữa, sinh mệnh là quan trọng nhất.”

Lúc này Văn Văn mới thở dài một hơi, trong mắt tỏa ra ánh sáng, trịnh trọng gật đầu một cái: “Vâng, cám ơn cô, quản lý Thịnh.”

“Chuyện này cô đừng cảm ơn tôi, là Thiên Ân giúp cô điều tra ra, muốn cám ơn thì cám ơn cậu ấy đi.”

“Thiên Ân?”

Văn Văn sửng sốt một chút, sắc mặt bỗng nhiên có chút phiếm hồng: “Anh ấy ở đâu?”

“Lúc này? Hẳn là ở quán cà phê dưới lầu đi."

“Vậy tôi đi tìm anh ấy.”

Nhìn thấy dáng vẻ Văn Văn khôi phục sức sống, Thịnh Tâm Lan ôm cánh tay bất đắc dĩ cười cười.

Sau khi Thiên Ân vào ở khách sạn, không ít cô gái ở khách sạn quanh co lòng vòng chạy đến chỗ cô nghe ngóng về anh ta, một người bệnh bị mất trí nhớ cũng có thể trêu hoa ghẹo bướm, có thể thấy được xã hội này là coi trọng giá trị nhan sắc cỡ nào.

Đang chuẩn bị đi, bên cạnh có một bóng người đứng vững, bên tai truyền đến giọng nói của Nguyễn Anh Minh:

“Cô cũng không lớn hơn thằng nhóc kia vài tuổi đi, lộ ra nụ cười của mẹ già này, là nghiện làm mẹ cho người khác sao?”

“Ai làm mẹ cho người khác?” Cô lập tức quay đầu, cáu giận nói:

“Nguyễn tổng, trường hợp công việc, trò đùa này cũng không buồn cười?”

“Tôi cũng chưa từng nói đùa với cô.” Lông mày của Nguyễn Anh Minh hơi nhướn lên, thần sắc chế nhạo: “Chỉ là rất hiếu kì, thằng nhóc kia nếu biết cô nhiệt tình chỉ dẫn cô gái đi tìm cậu ta như vậy, sẽ có phản ứng gì.”

Thịnh Tâm Lan nghe được không rõ nội tình: “Phản ứng gì?”

Đang nói chuyện, bên cạnh có hai nhân viên đi ngang qua, một người trong đó đang muốn chào hỏi, lại bị đồng nghiệp bên cạnh lôi đi, lờ mờ nghe thấy đối thoại của hai người:

“Cậu có hiểu chuyện không vậy, quan hệ của Nguyễn tổng và Quản lý Thịnh thế nào còn không biết sao, còn đi lên góp vui.”

“...”

“Coi như cái gì cũng không nhìn thấy...”

Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan lập tức đỏ bừng lên, nửa câu cũng nói không nên lời.

“Thịnh Tâm Lan...”

Nguyễn Anh Minh nâng tay lên còn chưa chạm vào bả vai của cô, cô bỗng nhiên lùi về phía sau hai bước, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tổng giám đốc Minh, xin tự trọng.”

Ngay trước mặt của nhiều người như vậy ôm cô xuống sân thượng, sau khi chiếm tiện nghi còn cố ý nhắc đến thời điểm cô ở trấn cổ bố trí anh, lấy việc công báo tư thù cũng nên có mức độ thôi, cô ăn thiệt thòi một lần cũng không thể ăn thiệt thòi cả một đời đi.

Nguyễn Anh Minh lại có chút dở khóc dở cười:

“Tôi chỉ là muốn hỏi cô, có muốn một bữa cơm cùng nhau hay không?”

Tin tức đã bị đè xuống, chuyến này anh đến khách sạn nói cho cùng cũng không có tác dụng gì, nhưng thu hoạch thì vẫn có, tối thiểu nhất đã biết được hoa ở văn phòng là ai đưa đến.

Thịnh Tâm Lan nhướn mày, cảnh giác nói:

“Anh lại muốn làm cái gì? Ngại những lời đồn còn chưa đủ nhiều?”

“Cô cũng không giống người sợ bị đồn đoán.” Hai tay Nguyễn Anh Minh đúc túi, ngũ quan thanh lãnh nhuộm thêm mấy phần trêu đùa:

“Huống chi tôi là cấp trên của cô, cô không có khả năng vì để tránh hiềm nghi, sau này thấy tôi đều trốn đi?”

Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan nhíu mày trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt vừa chuyển, né tránh ánh mắt của anh, nói:

“Tôi cũng không giống anh, đường đường là tổng giám đốc, muốn ăn cơm lúc nào thì ăn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tôi còn phải xử lý chuyện phía sau, cho nên chốc nữa tôi để trợ lý đi cửa hàng tiện lợi tùy tiện mua một phần thức ăn nhanh là được rồi, thực sự không có thời gian.”

Nguyễn Anh Minh nhìn bộ dáng lanh chanh của cô, khóe môi cong lên một đường cong có chút ý vị thâm sâu:

"Từ ngữ mập mờ, nếu như tôi không đoán sai, cô đây là đang thẹn thùng?”

“Hả?” Thịnh Tâm Lan mở to con mắt, nói năng lộn xộn:

“Ai thẹn thùng? Tôi... Tôi không có thời gian nói chuyện ở đây với anh, tôi còn có một đống việc phải làm.”

Nói xong, cô liền hốt hoảng rời đi.

Nhìn bóng lưng của Thịnh Tâm Lan, ý cười trong mắt Nguyễn Anh Minh càng sâu hơn, sự lo lắng treo ở đỉnh đầu mấy ngày nay nháy mắt này biến mất vô tung vô ảnh.

Sau khi rời khỏi khách sạn Thịnh Đường, Nguyễn Anh Minh ngồi ở chỗ ngồi phía sau của xe thương vụ, nghe Chu Phương báo cáo kết quả xử lý sự tình.

Tin tức trên mạng đều đã xoá bỏ, còn Linh Đan không cần chúng ta ra tay, quản lý công ty bên phía cô ta đã nhanh ra tay hơn, sự tình không có gây nên bao nhiêu dư luận, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến chuyện ngày kia tiếp đãi khách nước ngoài.”

“Ừ.” Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái, có chút không quan tâm.

“Đúng rồi, tổng giám đốc, bên kia thứ hai đã đến rồi, lúc nào anh vào ở khách sạn, tôi sớm nói với người phụ trách của bọn họ một chút.”

Nguyễn Anh Minh trầm ngâm chỉ chốc lát: “Chuyện này không vội, mặt khác có chuyện để anh đi làm một chút.”

“Anh nói đi.”

Lần này trong lúc khách nước ngoài đến, toàn bộ hành trình tiếp đãi quản lý khách sạn cũng phải phụ trách, bắt đầu từ tối mai cũng vào khách sạn.

Quản lý phụ trách tiếp đãi?

Chu Phương sửng sốt một chút, không phải chính là Thịnh Tâm Lan sao?

Lập tức đầu óc của anh ta vận chuyển nhanh chóng, thử thăm dò hỏi Nguyễn Anh Minh:

“Gian phòng nhân viên trước đó dựa theo yêu cầu của anh, tất cả đều đã để trống, vậy lần này người phụ trách ở chỗ nào?”

“Phòng trống ở tầng cao nhất.”

Chu Phương giật mình, phòng tầng cao nhất không phải chính là gian phòng mà Nguyễn Anh Minh thường ở kia sao? Rõ ràng sắp xếp như vậy, đây là có tiết tấu muốn chiêu cáo thiên hạ!

Xem ra về sau, phải nhìn ánh mắt của phu nhân tổng giám đốc để làm việc.

Một bên khác, Thịnh Tâm Lan vội vàng làm xong tất cả mọi chuyện trong tay, thời điểm trở lại văn phòng, chân đều sắp đứt mất, đặt mông ngồi trên ghế làm việc, thở ra một hơi thật dài.

Khi hai mắt đang thả lỏng, khóe mắt nhìn quanh, bỗng nhiên nhìn thoáng chiếc hộp ở trên bàn trà, nhất thời lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người.

Chiếc hộp màu đen, phía trên có nắp trong suốt, có thể thấy rõ ràng bên trong chính là đùi gà chiên, một phần rau xanh xào sơ qua, một phần thịt băm ớt xanh xào, còn có một phần cơm khoai tím, phối hợp rất là cảnh đẹp ý vui.

Sau khi cầm lấy hộp, nhìn thấy phía dưới đè ép một tờ giấy: Tổng giám đốc cũng không có nhiều thời gian như vậy muốn ăn cái gì liền ăn cái gì, thức ăn nhanh quả thật là lựa chọn tốt tiết kiệm thời gian.

Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, phảng phất có thể xuyên thấu qua giấy ghi chép.

Trong mắt Thịnh Tâm Lan dần dần nổi lên ấm áp, ngoài miệng lại lẩm bẩm một câu “Có quỷ mới tin anh ăn thức ăn nhanh đâu, mời người ăn cơm còn bày đặt như vậy”, trên tay lại không nhàn rỗi, trực tiếp mở hộp cơm ra.

Rõ ràng là hương vị bình thường ăn đã quen, nhưng lúc này đây lại cảm thấy có loại cảm giác ngọt lịm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play