"Hôm nay tâm trạng ta khá tốt, ngươi nếu chịu nói thật, nói không chừng ta sẽ tha ngươi một mạng." Thẩm Kinh Diễn nhíu đôi mắt che đi tia sáng kỳ dị.
Thời Lễ không mắc lừa: "Ta, ta vừa rồi nói chính là.."
"Hửm?" Thẩm Kinh Diễn lười biếng đánh gãy.
Thời Lễ nhanh chóng câm miệng.
"Trước khi mở miệng thì nghĩ kỹ một chút, ta vừa nói rồi, nếu còn nói dối, đầu lưỡi của ngươi chắc chắn sẽ mất." Thẩm Kinh Diễn sâu kín nhắc nhở.
Thời Lễ cố nặn ra một nụ cười giả dối, lúc sau không dám nói thêm gì nữa.
Thẩm Kinh Diễn đợi nửa ngày cũng không thấy cô nói chuyện, khóe môi không khỏi câu lên: "Xem ra ngươi tình nguyện im lặng cũng không chịu nói thật với ta?"
Thời Lễ: "..."
Ngượng ngùng rồi, cô há mồm chính là lời nói dối, nếu muốn nghe lời nói thật chắc phải đổi tính cách khác đi.
"Nhưng ta càng muốn nghe." Thẩm Kinh Diễn giống như biết rằng cô đang suy nghĩ cái gì, nghiền ngẫm bám riết không chịu bỏ.
Thời Lễ vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng có thể cảm giác được đuôi rắn buộc bên hông càng lúc càng siết chặt, cô nín thở cố lấy ý đồ đối kháng, nhưng về điểm này sức lực lại giống như châu chấu đá xe, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Thắt lưng đau như sắp bị vặn gãy, mặt Thời Lễ lúc trắng lúc hồng, hơn nửa ngày rốt cuộc không thể kiên trì được nữa: "Ta nói, ta đều nói!"
Vừa dứt lời, bên hông liền buông lỏng, cô lập tức từng hơi từng hơi mà hít không khí.
Thẩm Kinh Diễn dù bận vẫn ung dung chờ, đợi hô hấp của cô thông thuận mới chậm rãi mở miệng: "Nói đi, nói cho cẩn thận một chút."
".. Ta thật sự sợ rắn, nhưng cũng không phải là có thành kiến với ngài, mà là lá gan quá nhỏ, đừng nói là rắn, ngay cả là hổ sư tử huơu cao cổ ta cũng sợ," Thời Lễ nói xong, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Thẩm Kinh Diễn, xác định hắn không sinh ra phản cảm mới tiếp tục nói, "Còn về.. Là bởi vì cảm thấy thượng tiên hẳn là sẽ không thả ta ra rồi, hơn nữa trong khoảng thời gian này lại đối với ta tốt vô cùng, ta hẳn cũng nên khắc phục một chút sợ hãi, ngoan ngoãn ở chung với thượng tiên mới đúng."
Thẩm Kinh Diễn nâng lên mí mắt nhìn cô, không âm không dương nói: "Chắc chắn là như vậy sao?"
"Chắc chắn chắc chắn, là ta muốn làm thượng tiên vui vẻ, muốn cho thượng tiên thích, về sau cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn chút."
Thẩm Kinh Diễn cười nhạt một tiếng: "Mấy lời này ngươi nói vậy mà còn mang mấy phần thật tình."
Hắn vừa dứt lời, Thời Lễ liền cảm giác được bên hông đã hoàn toàn thả lỏng, chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi trên người Thẩm Kinh Diễn. Thân mình Thẩm Kinh Diễn vừa lạnh lại cứng, đặc biệt là đoạn thân rắn bên dưới, giông như là khôi giáp vậy, đập vào cũng không khác gì là rơi tảng đá xuống người, sau khi Thời Lễ ngã xuống ngực hắn, đau đến kêu nhe răng.
Thẩm Kinh Diễn thuận tay ôm lấy cô, lười biếng mở miệng nói: "Trên người ngươi cũng khá ấm đấy."
".. Nếu như thượng tiên thích, về sau có thể ôm ta nhiều hơn." Chân của Thời Lễ đang để lên thân rắn của hắn, nỗ lực giúp mình thích ứng.
Thẩm Kinh Diễn nghe vậy mắt hơi mở: "Sợ là ôm mấy ngày lá gan của ngươi sẽ nổ mất."
"Thượng tiên, ta thật sự nhát gan, nhưng thích ứng một chút cũng không thành vấn đề, chỉ cần ngài không dọa ta sợ là được." Vẻ mặt Thời Lễ đau khổ nói.
Bây giờ xem như cô đã suy nghĩ cẩn thận, vì sao tên xà tinh này lại hơi chút hù dọa cô, có vẻ hắn đã sớm nhìn ra cô đối với hắn có sự bài xích, mỗi lần thấy cô làm bộ dáng không ngại đều luôn nổi hứng muốn bức bách, muốn nhìn trạng thái hoảng loạn của cô. Mà cô còn ngốc hề hề, cảm thấy chính mình giấu giếm không tệ, phí công như vậy cuối cùng vẫn để đại xà tinh chê cười.
Thật sự quá tức giận rồi, vậy thì chỉ có thể tiếp tục lấy lòng.
Thời Lễ nghĩ kỹ rồi, cô lần này không nên tiếp tục bài xích rắn nữa.. Không, nói nghiêm khắc chính là, cho dù trong lòng cô vẫn thật sự bài xích, nhưng nếu muốn cố gắng thích ứng sự tiếp xúc với hắn, thích ứng chưa tốt thì cũng không được để lộ tý nào, chỉ có như vậy mới tạo cảm giác đặc biệt cho riêng hắn, vào lúc ngẫu nhiên có nổi sát ý, cũng sẽ tự hỏi một chút, nếu cô chết vậy về sau có còn tìm được sủng vật như vậy nữa hay không.
Việc yêu đương giữa người và xà thì cô cũng không chờ mong, trước mắt chỉ mong có thể trở thành sủng vật độc nhất vô nhị của hắn.
Thẩm Kinh Diễn nghe thấy cô chịu thua, tâm trạng không tệ sờ soạng cô mấy lần, cảm thấy xúc cảm cũng không tệ lắm liền dứt khoát đem tay đặt ở trên bụng mềm mại của cô: "Ta cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi không cảm thấy rằng sau khi bị ta hù dọa mấy lần mà lá gan đã lớn hơn sao?"
Thời Lễ: "..."
Ta đây cũng thật sự cảm ơn ngài.
Thẩm Kinh Diễn không nhìn cô, nhưng cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt nghẹn khuất đó, tức khắc nở nụ cười, Thời Lễ yên lặng vùi mặt vào lồng ngực hắn, lúc này mới không kiêng nể gì trợn trắng mắt.
Thẩm Kinh Diễn rất hưởng thụ cô chủ động tới gần, cứ thế ôm cô mà ngủ. Thời Lễ ôm hắn mà cứ như đang ôm khối băng, vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nào ngờ rằng vừa đặt đầu xuống đã ngủ lăn quay, chỉ là đến sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy cả người đau nhức giống như bị đánh, toàn thân đều vô cùng đau đớn.
Trong sơn động chỉ còn một mình cô, Thẩm Kinh Diễn hẳn là lại trốn đi tu luyện, xà tinh kia hỉ nộ vô thường giống như người điên vậy, nhưng cũng rất có tâm tư, nếu không cũng không thể nhanh chóng lịch thiên kiếp như vậy. Chỉ tiếc vận khí không tốt lắm, đập cho một nhát mà bay mất nửa tu vi.
Bây giờ bề ngoài của hắn nhìn thì khá tốt, kỳ thật lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, hơn nữa bởi vì lôi kiếp có tập trung linh khí, cho nên miệng vết thương cũng bị linh khí bao phủ, nếu hắn muốn hồi phục vết thương kia, nhất định tu vi phải mạnh hơn thứ linh khí đó, mà hiện giờ hắn còn bị nội thương, tu luyện so với người khác sẽ chậm hơn gấp trăm lần, cho dù tu luyện ngày đêm, cũng phải đến ngàn năm nữa mới có thể khôi phục.
Mà tính tình của đại xà tinh này, sao có thể nhẫn được.
Thời Lễ ngồi một mình không bao lâu liền cảm giác được dưới chân rung động, cô tập mãi thành thói quen về nằm lại trên đống cỏ khô, cảm giác mặt đất xung quanh càng ngày càng trấn động, không khỏi buông tiếng thở dài.
Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần tu luyện là sẽ tức giận, chờ khi hắn quay lại nhất định cần cẩn thận, nếu đem phần tức giận đó đổ lên đầu cô, vậy chắc chắn là muốn mạng.
Cô vừa mới nghĩ như vậy thì Thẩm Kinh Diễn đã quay trở lại, sắc mặt u ám dường như sắp chảy nước, Thời Lễ hít sâu mấy cái, lúc này mới cung kính đi qua: "Thượng tiên, tâm tình của ngài không tốt sao?"
Vào lúc này thật ra cô rất muốn giả chết, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, nếu mà cô giả chết, hắn sẽ càng dọa nạt cô nhiều hơn, lần trước cũng không biết lấy ở đâu ra một đống thuốc bắt cô uống, làm cô lăn lộn đến bị bệnh một hồi, lúc đó hắn mới miễn cưỡng nguôi giận.
"Ngươi cảm thấy sao?" Thẩm Kinh Diễn lạnh nhạt hỏi.
Thời Lễ nuốt nước miếng: "Ta cảm thấy.. Tâm trạng ngài có vẻ không tốt, ngài đừng nóng giận, ta đi rót cho ngài chút nước." Cô nói xong liền chạy nhanh về phía góc, cầm lấy lá sen tươi chuẩn bị múc nước, nhưng còn chưa kịp cầm đã bị đuôi rắn cuốn về, không kịp phòng ngừa đối diện với đồng tử dựng đứng của Thẩm Kinh Diễn.
Thời Lễ nhìn sâu vào đôi mắt đang đỏ lên của hắn, lúc sau những ký ức không tốt cũng trào ra, nháy mắt cứng đơ thành một cục đá.
"Không phải nói muốn thích ứng với ta à, sao vẫn còn sợ hãi thế?" Thẩm Kinh Diễn âm trầm hỏi.
Hắn lại tới hắn lại tới, lại bắt đầu bới lông tìm vết, Thời Lễ cẩn thận nói: "Ta, ta vốn không sợ hãi, nhưng tâm trạng của thượng tiên không tốt, lại làm ta có chút sợ."
"Thế nào, ngươi nói thích ứng, hóa ra cũng chỉ là thích ứng với tâm trạng tốt của ta, nếu bây giờ tâm trạng ta không tốt, có phải ngươi sẽ không tính thích nghi?" Thẩm Kinh Diễn hùng hổ dọa người.
Thời Lễ khóc không ra nước mắt: "Ta không có cái ý nghĩ này."
"Vậy ngươi có ý nghĩ gì?" Trên mặt Thẩm Kinh Diễn dần dần xuất hiện vảy hoa văn, giống như muốn hoàn toàn hóa thành nguyên hình.
Thời Lễ sắp phát điên: "Ta, ta, ta không hề có cái ý nghĩ nào hết, tâm trạng thượng tiên không tốt, ta vẫn nên lấy nước cho ngài uống đi, không chừng ngài uống xong tâm trạng sẽ tốt lên."
"Tâm trạng hiên tại của ta, cần làm việc khác mới có thể tốt lên." Thẩm Kinh Diễn buồn bã nói.
Thời Lễ nhìn hoa văn che kín khuôn mặt hắn, biết hôm nay có nói cái gì cũng không thể trốn thoát, dứt khoát cắn răng nói: "Vậy, vậy thượng tiên hạ độc ta đi."
"Hử?" Âm cuối của Thẩm Kinh Diễn nâng cao.
Thời Lễ mang lên khuôn mặt tang thương: "Thuốc độc lần trước vẫn chưa dùng hết, không phải ngài vẫn luôn muốn tìm lý do hạ độc ta một lần nữa sao? Đây, ngài làm đi." Nếu bây giờ không thỏa mãn tên biến thái này, hắn khẳng định sẽ không chịu từ bỏ.
Thầm Kinh Diễn cong khóe môi, ngón tay phủ đầy hoa vắn chạm lên mặt cô: "Mấy viên thuốc độc còn lại đó căn bản không có thuốc giải."
Thời Lễ run lên một chút: "Vậy ta sẽ chết sao?"
"Sẽ không chết." Thẩm Kinh Diễn trả lời.
Thời Lễ thở phào nhẹ nhõm, đã quen với việc bị hành hạ, cảm thấy không chết cũng tốt: "Vậy là tốt rồi."
"Nhưng tứ chi hẳn sẽ tàn phế, nếu vào tình huống kém hơn, mắt có lẽ cũng sẽ bị rơi ra." Thẩm Kinh Diễn thong thả ung dung nói.
Thời Lễ sửng sốt một chút, vừa muốn há miệng kêu khóc xin tha, nhưng đối diện với đôi mắt của Thẩm Kinh Diễn, liền biết lần xin tha này đối với xà tinh cũng sẽ vô dụng, việc hắn muốn làm, cũng không dễ dàng thay đổi.
Thôi được rồi, coi như số cô không tốt đi.
Thời Lễ yên lặng nhắm mắt lại, còn bởi vì quá dùng sức mà rớt xuống giọt nước mắt, từ gương mặt trắng nõn chảy xuống, hoàn toàn trực tiếp đi vào cổ áo căng phồng của cô.
"Chỉ cần thượng tiên vui vẻ.. Là được." Cô run rẩy nói xong liền không có động tĩnh, khóe mắt bởi vì khẩn trương mà bắt đầu phiếm hồng, giống như được bôi lên một tảng phấn, xinh đẹp nói không nên lời.
Đồng tử dựng thẳng của Thẩm Kinh Diễn dần dần biến hóa, cuối cùng biến thành con ngươi màu đỏ hồng, hoa văn trên mặt cũng không thấy, cảm xúc giống như đã khôi phục bình thường.
Vào lúc Thời Lễ còn đang chờ chết, đột nhiên nghe đươc hắn nói: "Vật nhỏ đẹp như vậy, nếu như mà chết, chỉ sợ sẽ rất khó tìm được một cái khác, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng thượng tiên, vậy ta làm sao có thể bỏ được ngươi."
Thời Lễ không dám tin mở to mắt, không nghĩ tới vậy mà mình lại tránh được một kiếp.
"Không bằng tha ngươi một mạng, ngươi làm việc khác khiến ta vui?" Ngón tay thon dài của Thẩm Kinh Diễn vuốt ve môi cô.
Thời Lễ ngập ngừng, hiểu được ý của hắn, đành chủ động ôm cổ hắn, hàm răng trắng nõn cọ xát với môi hắn. Đuôi của Thẩm Kinh Diễn buông lỏng cô ra, cô đột nhiên rơi xuống, theo bản năng ôm chặt lấy Thẩm Kinh Diễn, hai chân cũng bị hắn giữ chặt lấy, để có thể tiếp tục hôn hắn.
Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhận sự lấy lòng của cô, cho đến khi cô buông ra, trên mặt cũng không có nửa điểm trầm mê.
Tên xà tinh này căn bản không thích sự thân mật giữa nam và nữ, hắn làm như vậy, đơn giản cũng chỉ để bắt nạt người mà thôi. Thời Lễ nhịn xuống xúc động muốn lau miệng, yên lặng buông hắn ra.
"Thượng tiên, tâm trạng ngài tốt hơn chưa?" Thời Lễ thấp thỏm hỏi.
Thẩm Kinh Diễn quét mắt liếc cô một cái: "Còn được." Nói xong liền tiến ra khỏi động, không biết đi làm cái gì.
Thời Lễ ngồi trên đống cỏ khô, trong lòng mãnh liệt nhục mạ hắn tám trăm câu, lúc này mới bắt đầu đọc lại cốt truyện, nhanh chóng tìm ra cách giúp hắn hồi phục vết thương, miễn cho tên xà tinh bệnh này cả ngày dọa cô.
Cô biết xà tinh bệnh trong thời gian ngắn căn bản sẽ không trở lại, liền kiên nhẫn lật giở cuốn sách trong đầu, sau một giờ xem xong, cuối cùng cũng đọc tới phần chữa trị lôi thương*.
*Lôi thương: Vết thương do sấm sét gây ra.
Phương pháp này thật ra lại khá độc đáo, nói rằng có một loại cây tên Cam Tâm được tưới bằng máu của con người, tưới đủ bảy bảy bốn chín ngày cây sẽ kết trái, loại cây này có tác dụng thần kỳ trong việc chữa vết thương do lôi gây nên, trên cơ bản một viên liền có thể chữa lành nội thương của Thẩm Kinh Diễn.
Phương pháp này đại đa số người Tu Tiên giới đều biết, chỉ là rất ít khi nghe nói có người nào được chữa bằng thứ này, bởi vì cây cũng như tên, cần phải cam tâm tình nguyện trồng, mới có thể cho ra quả trị thương, nếu là loại người không có nửa điểm cam tâm tình nguyện nào, tuy rằng cũng sẽ ra quả, nhưng lại là loại quả độc nhất, ăn xong thì có là thần tiên cũng không cứu được.
Mỗi ngày lấy máu vô cùng đau đớn, khi quả chín thì người nuôi cây cũng sẽ mất đi một nửa tuổi thọ, với giá này sẽ chẳng có ai chịu trồng, mà cho dù có người nguyện ý, người bị thương cũng không chắc dám ăn, dù sao ai cũng không dám đảm bảo người nuôi cây lúc nào cũng cam tâm tình nguyện.
Trong nguyên văn viết rõ rằng không có ai nguyện ý giúp Thẩm Kinh Diễn trồng loại cây này, cho dù có người đi theo muốn trồng thì hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho nên đến chết cũng chưa thể chữa được loại vết thương này.
Việc này vậy mà lại phiền phức như vậy, cho dù cô cam tâm tình nguyện giúp xà tinh này trồng cây, chỉ sợ xà tinh cũng không chịu ăn. Thời Lễ nhíu mày, phát hiện vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn là vòng về quan hệ của hai người.
Chỉ có thể làm xà tinh tín nhiệm mình trước, cô mới có thể tạo ra được loại quả đó.
Nhưng để làm xà tinh tin tưởng chính mình thì còn khó hơn lên trời. Thời Lễ thở dài một tiếng, cảm thấy thế giới này quá là địa ngục rồi.
Xà tinh rời đi ba ngày, trong ba ngày này Thời Lễ chỉ tồn tại bằng đống quả dại, chờ khi hắn trở về, chạy nhanh đón lấy đồ ăn nóng hầm hập trong tay hắn.
"Có vẻ thấy đồ ăn còn vui vẻ hơn là thấy ta?" Tâm trạng xà tinh có lẽ không tệ, nhìn thấy bộ dáng lỗ mãng của cô cũng không hề trách cứ.
Thời Lễ cầm con vịt nướng gặm mấy miếng, lúc này mới thỏa mãn nói: "Thượng tiên, ngài rời đi ba ngày, ta đã không ăn cơm ba ngày, toàn bộ đều dựa vào đống quả dại để tồn tại."
"Lần này chơi khá vui nên quên mất ngươi." Thẩm Kinh Diễn xuy một tiếng, biến ra cái bình nhỏ, trực tiếp ném cho cô.
Thời Lễ vội vàng tiếp được cầm trong tay đánh giá, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Đây là cái gì?"
"Tích Cốc Đan, nếu mấy ngày sau ta lâu không quay lại, ngươi cứ ăn một viên, một viên có thể đỡ năm ngày đói khát." Thẩm Kinh Diễn thuận miệng nói.
Thời Lễ: ".. Đồ tốt như vậy ngài lấy ở đâu ra?" Nếu cô nhớ không lầm, hình như thứ này chỉ có nam chính ở Quế An môn mới có.
Như muốn xác minh suy nghĩ của Thời Lễ, Thẩm Kinh Diễn lười nhác nói: "Lấy từ Quế An môn đấy, tu vi của ta chững lại, kinh mạch ứ kết, nên đi lấy chút đan dược bồi bổ thân mình, cái này là thuận tay lấy."
Thời Lễ: "..."
Nói dễ nghe đi nữa cũng không che lấp được sự thật là ngài đi ăn trộm.
Cô nhanh chóng lật xem đoạn cốt truyện này ở trong đầu, biết được không lâu sau, nam chính dẫn nhóm thế gia ở Quế An môn tới khu rừng, đánh xà tinh trọng thương không nói, còn làm hỏng cả khu rừng.
Cô từng gặp qua cách tìm đường chết, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng sẽ có cách tìm chết đa dạng như vậy, biết rõ hiện giờ tu vi của mình đang yếu, cố tình còn không biết thu liễm, cả ngày bay nhảy đi trêu chọc thị phi.
"Thế nào, không lấy?" Thẩm Kinh Diễn nhìn vể mặt của cô, mày nhướng lên.
Thời Lễ thu lại suy nghĩ, xấu hổ cười một tiếng: "Không có không có, ta rất thích."
"Nếu thích, chi bằng nếm một viên." Thẩm Kinh Diễn hỏi.
Thời Lễ không có hứng thú đi ăn đồ bậy bạ, càng không có hứng thú ăn đồ vật không rõ mà Thẩm Kinh Diễn đưa, vừa muốn mở miệng từ chối, liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, dừng một chút cười một tiếng, lấy ra một viên nuốt xuống.
"Thấy thế nào?" Thẩm Kinh Diễn giống như có chút hứng thú.
Thời Lễ cẩn thận cảm thụ một chút, tức khắc bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Ta thật sự không đói nữa!"
"Đâu chỉ mỗi công dụng này, thứ thuốc này tuy rằng đối với người tu tiên là râu ria, nhưng đối với loại phàm nhân không có chút linh căn như ngươi đương nhiên rất hữu hiệu, ngươi ăn nhiều chút mà dưỡng tốt thân mình, chờ khi kỳ động dục của ta tới, liền ngoan ngoãn sinh cho ta một quả trứng." Thẩm Kinh Diễn thuận miệng nói.
Động vật đều có ham muốn sinh sản, cho dù là xà tinh cũng không khác là bao. Thời Lễ đối với lời nói sinh trứng treo trên miệng hắn đã tập mãi thành quen, cũng không thể hiện ra bất kỳ sự kháng cự nào, đơn giản cô biết, Thẩm Kinh Diễn sẽ không có kỳ động dục.
Không sai, Thẩm Kinh Diễn là một con rắn phế, nói tóm lại chính là, hắn không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT