Khi đầu óc cô còn đang quay cuồng nghĩ cách, Thẩm Kinh Diễn đã túm chân cô kéo người qua, động tác quá lớn, liên quan trực tiếp đến miệng vết thương của Thời Lễ, sắc mặt Thời Lễ lập tức tái mét. Thẩm Kinh Diễn không quan tâm đến tiếng kêu đau đớn của cô, trực tiếp vác người lên vai như vác bao gạo.

Thời Lễ: "!" Hắn là một thư sinh yếu đuối, sao lại có sức lực lớn như vậy?

* * *Nam phụ khi bị lưu đày, đã phải làm công việc tu sửa tường thành, sau khi hồi kinh vẫn luôn tập võ, hiện giờ không còn là một thư sinh nhu nhược nữa.

Thời Lễ không nghĩ tới chỉ một câu chửi thầm của mình sẽ đổi được một câu trả lời của hệ thống, không khỏi cảm thấy cạn lời. Chờ khi cô lấy lại tinh thần, Thẩm Kinh Diễn đã ra tới bên ngoài, cô hoảng loạn nắm chặt trường bào, tránh bị lộ thứ không nên lộ, rồi sẽ bị bắt "tự sát" trước mặt mọi người.

Thẩm Kinh Diễn đặt cô lên lưng ngựa, chính mình cũng xoay người ngồi lên, chỗ bị thương lại càng đau càng khó chịu hơn, bất an dựa vào người Thẩm Kinh Diễn xoay hai lần, nhận thấy được thân thể hắn vì thế mà sinh ra biến hóa, tức khắc cứng đờ không dám động.

* * * Người này là gì vậy? Hắn sẽ không mệt sao?

Như đoán được suy nghĩ của Thời Lễ, thẩm Kinh Diễn cười nhạt một tiếng, hô hấp sượt qua vành tai cô, nửa đầu Thời Lễ cũng sắp tê dần.

Sợ hãi.

Mỗi phút giây ngồi trên lưng ngựa đều giống như một năm, trong lòng Thời Lễ biết rõ Thẩm Kinh Diễn lần này sẽ cưỡi ngựa mang cô đi, cho nên khổ đau này sớm muộn gì cũng phải chịu đựng.

Một khi đã như vậy, đến muộn không bằng đến sớm, Thời Lễ chịu đựng cơn đau khiến lưng đổ mồ hôi hột, thấp giọng kêu Thẩm Kinh Diễn một tiếng: "Thẩm đại nhân, không đi sao?"

"Phu nhân muốn đi đâu?" Thẩm Kinh Diễn hỏi.

Thời Lễ đành phải ngậm miệng, tiếp tục ở trên lưng ngựa sống một ngày bằng một năm, đồng thời trong lòng không ngừng nói thầm, không biết hắn đang đợi cái gì.

Chẳng bao lâu cô đã biết hắn muốn làm gì, bởi vì binh lính của hắn đã trói hơn chục thôn dân, Thời Lễ tập trung nhìn kỹ, được rồi, họ đều là những người thường bắt nạt cô, trong số đó có một gia đình sáu người, đó là nhà cô vẫn luôn làm công giặt giũ.

Thời Lễ cau mày, không biết Thẩm Kinh Diễn muốn làm gì, đang định hỏi thì nghe thấy tiếng hắn khẽ nói sau tai cô: "Giết."

Phía dưới nhanh chóng có tiếng kêu rên, chỉ tiếc trận kêu này không kéo dài vài giây, đã bị tất cả trảm đao chém chết, trong đó còn có một người máu phun lên mặt cô.

Nóng, hơn nữa sền sệt.

Thời Lễ kinh ngạc mở to hai mắt, cho đến khi Thẩm Kinh Diễn lôi kéo cương ngựa quay đầu rời đi, dưới thân lại lần nữa truyền đến đau đớn, cô mới đột nhiên hoàn hồn.

* * * Nam phụ ở trước mặt cô làm trò, một câu liền giết mười mấy người.

Bộ dáng bọn họ trước khi chết xuất hiện ở trước mắt, dạ dày cảm thấy ghê tởm, không nhịn được cúi đầu nôn ra ngoài.

Phần lớn chất bẩn phun ra đều dính trên người cô, cũng có một phần nhỏ dính trên người Thẩm Kinh Diễn, nhưng cô đã không rảnh lo, mọi thứ trước mắt dần biến thành màu đen, dưới thân vô cùng đau đớn, hơn nữa bị kích thích, hai mắt trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Chờ khi cô tỉnh lại lần nữa, phát hiện chính mình nằm trên một chiếc gường mềm mại, cái thứ đắp trên người cùng trên giường, đều là lụa thêu tinh tế, loại vải dệt có tính chất như vậy được bắt gặp khắp nơi ở hiện đại, nhưng ở cổ đại sản xuất lạc hậu như vậy, lại vô cùng khó có được.

Mấy năm qua Thẩm Kinh Diễn cũng tham không ít đâu. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thời Lễ.

Sau khi tỉnh táo, cố gắng cử động thân thể, nhưng cơn đau từ bên dưới lại khiến sắc mặt cô tái nhợt, như thể vừa mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng nào đó, cả người đổ mồ hôi.

Thời Lễ lại lần nữa ngã xuống giường, không cử động nữa, chỉ có đầu óc là vận chuyển.

Gian phòng cô đang ở rất lớn, bài trí trong phòng cực đẹp, điều này làm cho cô có chút không ngờ tới. Cô còn tưởng Thẩm Kinh Diễn sau khi mang cô trở về, sẽ bị nhốt vào nhà lao, hoặc bị nhốt trong phòng chưa củi, dù sao cũng không nghĩ tới sẽ để cô ở một gian phòng tốt như vậy.

Nhưng Thời Lễ cũng không vui vẻ được, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia của cô, nam phụ càng đối tốt với cô, khả năng trả thù sẽ càng điên cuồng. Nghĩ đến việc chỉ cần tùy tiện nói một câu có thể giết mấy chục mạng người, đầu Thời Lễ đã muốn to ra.

Cô nghiêm túc suy tư nên ứng phó như thế nào, lại phát hiện rằng mình ngoài việc bị động chờ đợi, cũng không còn chỗ nào có thể chủ động xuất kích.

* * * Quên đi, vẫn là nên an toàn trước.

Thời Lễ than thở một tiếng nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ mất. Lần này cô ngủ thật sự không yên ổn, mơ thấy khoảng hơn chục người bị Thẩm Kinh Diễn giết đang đuổi theo phía sau, gào thét bắt cô phải trả giá bằng mạng sống của mình, cô cố gắng chạy trốn nhưng lại ngã vào vòng tay của Thẩm Kinh Diễn, sau đó bị hắn lôi kéo đi làm vận động.

* * * Để cô chết đi, cô tình nguyện đã chết, cũng không nghĩ làm việc đó cùng hắn.

Thời Lễ vừa xuất hiện ý nghĩ này, lại đột nhiên tỉnh dậy, mở to mắt liền đối diện với một ông lão râu bạc, hai người đồng thời sửng sốt.

"Thẩm phu nhân đã tỉnh? Lão hủ đã châm kim cho ngài, bây giờ ngài cảm thấy đỡ chưa?" Lão nhân ôn hòa nói.

Lông mi Thời Lễ run rẩy, sau một lúc lâu mới cẩn thận nói: "Ta làm sao vậy?"

"Tối hôm qua ngài sốt cao, còn bị co giật, lão hủ đến gặp ngài theo lệnh của Thẩm đại nhân, hiện giờ ngài đã giảm sốt, lại dùng thêm vài loại thuốc nữa, đảm bảo bệnh sẽ tiêu trừ."

".. Vậy sao? Cảm ơn ông." Thời Lễ không nghĩ rằng Thẩm Kinh Diễn sẽ mời người đến xem bệnh cho cô, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt.

Lão nhân gật đầu, lại dặn dò nha hoàn bên cạnh vài câu, sau đó liền xoay người rời đi, nha hoàn theo sau tiễn người, trong phòng tức khắc chỉ còn mình Thời Lễ.

Dưới thân vẫn đau, nhưng không còn nặng như cơn đau đêm qua, Thời Lễ thở phào một hơi, miễn cưỡng ngồi dậy. Cô chưa ngồi một mình được bao lâu, nha hoàn đã bưng chén thuốc đi vào: "Phu nhân, nên uống thuốc."

".. Ngươi để kia trước, lúc nữa ta sẽ uống." Thời Lễ đánh lên tinh thần.

Nha hoàn khó xử nhìn cô: "Nhưng thuốc phải uống khi còn nóng."

"Vậy đưa cho ta." Thời Lễ miễn cưỡng đưa tay về phía nàng ta.

Nha hoàn thấy thế vội nói: "Nô tỳ hầu hạ phu nhân uống thuốc."

"Không cần, đưa thuốc cho ta, ta tự mình uống." Thời Lễ chậm rãi nói.

Nha hoàn thấy cô kiên trì, đành phải đưa chén thuốc đến, Thời Lễ sau khi nhận lấy liền đưa tới bên miệng, nhưng đưa được một nửa lại nhíu mày: "Ngươi ra ngoài đi, ta không thích có người nhìn chằm chằm."

Nha hoàn ngẩn người, vội quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối không có ý muốn nhìn chằm chằm phu nhân, chỉ là lo lắng thân thể của phu nhân.."

"Được rồi, ta biết, ngươi đi xuống đi, thuốc ta sẽ tự uống, rồi ngủ một lát." Thời Lễ bất đắc dĩ nói.

Nha hoàn vừa rồi còn sợ hãi, nghe thấy cô buông tha chính mình liền nhanh chóng xoay người rời đi. Thời Lễ chờ nàng sau khi ra khỏi đây, lập tức chống thân mình dậy, run rẩy bước đến mép giường, đổ thuốc trong tay vào trong bình hoa.

Không có cách nào khác, nam phụ thế giới này quá độc ác, cô đi đâu cũng phải cẩn thận, giống như loại thuốc này, tốt nhất không nên uống một ngụm.

Thời Lễ làm xong mọi việc, đặt chén thuốc xuống bàn, sau đó trở lại giường nằm xuống, chỉ với một động tác đơn giản như vậy, trên người đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt hơn rất nhiều. Cô bình tĩnh lại hơi thở, mắt rơi vào trên cánh tay mình, nhìn thấy màu da trắng trẻo, mới ý thức được rằng mình đã được tắm rửa sạch sẽ.

Nhớ rõ thời điểm trước kia ở thế giới này, Thẩm Kinh Diễn rất thích giúp cô tắm rửa, hiện tại.. Khẳng định là nha hoàn tắm giúp! Bằng không cũng quá khủng bố! Thời Lễ lắc đầu, đem những ý niệm đó vứt ra ngoài, nhắm mắt lại tiếp tục tĩnh dưỡng.

Sau hai ngày, mỗi lần nha hoàn đưa thuốc đến đây, cô đều sẽ lấy đủ loại lý do đuổi người đi, rồi sẽ đổ thuốc vào bình hoa. Cô thật ra đang suy xét đổ xuống chỗ khác, gian phòng to như vậy, nhưng một chỗ thích hợp để giấu đồ cũng không có, cô chỉ có thể đổ ở chỗ cũ.

Không biết có phải hay không do duyên cớ không uống thuốc, thân thể của cô rất lâu khỏi, ba ngày liên tiếp cũng không có chuyển biến tốt, nhưng đau đớn trên người lại giảm đi nhiều, đã có thể tự nhiên xuống được giường.

Vào ngày thứ tư tĩnh dưỡng bệnh, vẫn luôn không thấy Thẩm Kinh Diễn xuất hiện, Thời Lễ vốn đang ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, cô hừ nhẹ một tiếng giãy giụa tỉnh lại, mở to mắt liền đối diện với một đối mắt thâm trầm.

Nam phụ giá trị cừu hận: 110%

Trong lòng Thời Lễ cả kinh, theo bản năng ngồi dậy, nỗ lực khắc chế chính mình, không cho kinh sợ biểu hiện trên mặt: "Ngài, sao ngài lại tới đây?"

Nam phụ giá trị cừu hận: 112%

Thời Lễ: "..."

Xem ra khắc chế thất bại.

"Ta không thể tới?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.

Thời Lễ cười gượng một tiếng: "Đương nhiên có thể tới."

Thẩm Kinh Diễn liếc cô một cái rồi vươn tay cầm tay phải của cô, Thời Lễ giật mình một lúc, theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Kinh Diễn, lại thức thời dừng lại.

Thẩm Kinh Diễn đem ba ngón tay giữ ở cổ tay cô, sau một lúc lâu chậm rãi nói: "Chu đại phu từng đảm nhận chức vụ những năm đầu ở thái y viện, y thuật cao siêu thoát tục, ngươi chỉ bị một cơn sốt bình thường, lại dùng mấy ngày thuốc của ông ấy, nên hồi phục như trước mới đúng, tại sao lại vẫn gầy yếu như vậy?"

Thời Lễ: "..."

Lời này ta vô pháp tiếp.

Thẩm Kinh Diễn nhẹ nhàng bâng quơ quét mắt liếc cô: "Chuyện gì vậy?"

Thời Lễ bị hắn nhìn chằm chằm đến chột dạ, cười gượng một tiếng nói lảng sang chuyện khác: "Ngài biết y thuật sao?"

Khóe môi Thẩm Kinh Diễn hiện lên chút độ cong: "Lưu đày nơi khổ hàn, bị bệnh cũng là chuyện thường, lại không có đại phu ở đó chữa trị, dù sao cũng phải tự mình học thêm một chút, mới có thể giữ được tính mạng trở về tìm ngươi."

Thời Lễ: "..."

Nói sang chuyện khác thất bại.

Thời Lễ ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn hắn.

Nhưng vào giây tiếp theo, Thẩm Kinh Diễn lại khơi mào nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô. Thời Lễ cho rằng hắn muốn làm chuyện đó, sắc mặt trắng bệch, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nếu muốn sống sót, tất nhiên không được chọc giận hắn.

Cô nhẫn nại nhắm mắt lại, đợi mưa dền gió dữ rơi xuống, nhưng Thẩm Kinh Diễn chỉ cạy khớp hàm cô ra hôn một lát, rồi trực tiếp buông ra, chờ khi cô mở to mắt, Thẩm Kinh Diễn đã ngồi thẳng thân mình: "Phu nhân quả nhiên thiên phú dị bẩm, dùng nhiều thuốc như vậy mà vị môi đỏ vẫn ngọt, một chút vị đắng cũng không có."

".. Ta uống thuốc xong liền súc miệng, ăn một chút mứt hoa quả trái cây, tất nhiên sẽ không đắng." Thời Lễ không nghĩ tới hắn vì việc này mà hôn chính mình, tức khắc có chút luống cuống.

Thẩm Kinh Diễn liếc mắt nhìn cô, sau đó đứng dậy đi quanh phòng, Thời Lễ nhìn chăm chú vào hắn, khi hắn đứng trước bình hoa làm trái tim cô sắp nhảy ra ngoài.

Tuy nhiên Thẩm Kinh Diễn cũng không có ý chạm vào, xoay người ngồi xuống cạnh cô, không đợi cô thở phào một hơi, liền nghe hắn hờ hững nói: "Tâm tư chơi đùa này của phu nhân, là sợ ta hạ độc, sẽ không được sống tiếp?"

Thời Lễ đột nhiên câm miệng, không tiếp lời hắn nói.

"Nếu là như vậy, thì trực tiếp nói cho ta một tiếng, ta đây sẽ cho người chuẩn bị đồ tốt, thanh toàn suy nghĩ của ngươi." Thẩm Kinh Diễn nói xong, liền muốn gọi người tiến vào.

Trong lòng Thời Lễ sợ hãi, vội vàng bắt lấy tay áo hắn: "Ta ta muốn sống."

"Vậy là sợ ta hạ độc?" Thẩm Kinh Diễn hỏi lại.

Thời Lễ nhận ra rằng mình bị dụ nói ra, nhận mệnh ngậm lại miệng.

Đáy mắt Thẩm Kinh Diễn hiện lên tia trào phúng: "Phu nhân đã làm chuyện gì có lỗi với ta, mới có thể sợ hãi ta sẽ không giữ ngươi lại?"

Thời Lễ lặng lẽ lùi về phía sau, có phần không dám nhìn vào mắt hắn.

Trong phòng nhất thời im lặng, Thẩm Kinh Diễn thản nhiên nói: "Phu nhân lo lắng quá, ta nếu đưa ngươi về đây thì tạm thời sẽ không động vào ngươi, ngươi vẫn còn có ích với ta, nếu ta muốn động tới ngươi, đâu chỉ có hơn hàng vạn cách, thuốc độc.. Chưa đủ tàn nhẫn."

Thời Lễ thề rằng cô đã nổi da gà, không nghĩ sao lại bàn về cách giết cô, cô lại cố gắng thay đổi chủ đề: "Ngài muốn ta làm gì?"

Thẩm Kinh Diễn đã nói giữ lại vì cô còn có ích, khẳng định muốn dùng cô để đạt được mục đích nào đó, tuy rằng cảm thấy hắn nhất định sẽ không nói ra, nhưng cô vẫn muốn hỏi một chút.

Nhưng ngoài dự kiến của cô, Thẩm Kinh Diễn thế nhưng nói thẳng: "Hoàng thượng muốn ta cùng tam công chúa thành thân, ta lại không có hứng thú muốn kết thân với người hoàng gia, cho nên mới mang ngươi về, tuy rằng ta đã rửa sạch những oan khuất, ngươi cũng không có tội danh, nhưng đức hạnh của ngươi không tốt, mặc dù hoàng thượng muốn gả tam công chúa cho ta làm bình thê, cũng sẽ chặt đứt ý niệm này."

Hắn nói xong nhéo tóc sau tai Thời Lễ: "Rốt cuộc cũng không có ai muốn nữ nhi của mình sẽ cùng một nữ nhân không sạch sẽ làm tỷ muội."

Thời Lễ cảm thấy lúc này mình nên lộ ra chút biểu tình khuất nhục, cô ấp ủ một lúc, vừa muốn thể hiện sự ủy khuất, lại nghe được hắn nhàn nhạt nói: "Chu đại phu sẽ kê tiếp cho ngươi mấy thang thuốc, ta muốn trong ba ngày ngươi phải khỏe lên, nếu vẫn không khỏe lên được.."

Hắn nói đến một nửa liền ngừng, Thời Lễ biết rõ vẫn chưa hết ý tứ uy hiếp, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Sẽ thế nào?"

"Ta đây sẽ chiếu theo mong muốn của ngươi, để ngươi nếm thử độc dược." Sắc mặt Thẩm Kinh Diễn ôn nhu, nhưng lời nói lại vô cùng hung ác.

Thời Lễ mặt lấy lòng: "Ta sẽ chăm chỉ khỏi bệnh, ngài không cần hấp tấp, dù sao.. Dù sao hiện tại ta vẫn còn hữu dụng với ngài, ta có thể giúp ngài chặn lại việc tứ hôn." Cô nỗ lực nhắc nhở Thẩm Kinh Diễn giá trị tồn tại của mình.

Thẩm Kinh Diễn cười nhạt, nắm lấy cổ tay cô, giống như rắn độc hướng lên trên: "Tất nhiên, ngươi còn rất hữu dụng đối với ta, đặc biệt là thân thể này, ta còn thích vô cùng."

Thời Lễ rùng mình, miễn cưỡng lộ ra chút ý cười, chờ Thẩm Kinh Diễn đi rồi, cô lập tức phân phó nha hoàn nấu thuốc.

Mấy ngày kế tiếp, cô vẫn luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng, nhưng cũng nghe được chút tin đồn nhảm nhí bên ngoài. Không thể không nói thủ đoạn của Thẩm Kinh Diễn thật tuyệt vời, chắn được việc hoàng thượng tứ hôn, lại còn đắp nặn cho mình hình tượng thành một người si tình, kéo được thật lớn sự hảo cảm của triều đình cùng dân chúng.

Chỉ là cô bị mắng quá thảm thiết.

Thời Lễ nghe nha hoàn kể sinh động như thật việc họ nhục mạ cô như thế nào, không khỏi lâm vào đau đầu: "Được rồi, ngươi đừng nói nữa, nói tiếp ta sẽ nổ tung đầu mất."

"Vâng, nô tỳ không nói." Nha hoàn vội nói.

Thời Lễ buông tiếng thở dài, vừa muốn để nàng ta lui ra, lại nghe được giọng nhắc nhở nhỏ nhẹ: "Phu nhân, đêm nay đại nhân sẽ ở lại phòng ngài, ngài cần phải làm chút thời gian chuẩn bị."

Thời Lễ ngẩn người: "Ngươi nghe ai nói?"

"Là người hầu hạ bên cạnh đại nhân, vừa rồi tự mình tới nói, nhưng nô tỳ cũng chỉ vừa vào cửa, phu nhân đã muốn nô tỳ kể lại những việc đồn đãi trên đường, nhất thời nô tỳ cũng chưa thể nhắc ngài," Nha hoàn cẩn thận nói, nói xong còn bổ sung một câu, "Đúng rồi, đại nhân còn phân phó, ngài không cần tắm gội thay quần áo trước, nói là, nói là đại nhân sẽ tự mình hầu hạ ngài."

Nha hoàn còn chưa thành thân, nói tới chuyện này không khỏi đỏ mặt, còn ở trong lòng cảm thán Thẩm đại nhân đối với phu nhân thật tốt.

Thời Lễ: "..."

Muốn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play