*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Hạ Lan xua tay, nhìn người đàn ông trước mặt, cười nói: “Đừng nói xin lỗi với em. Gần đây anh đã nói quá nhiều rồi. Mỗi lần có chuyện đều nói xin lỗi, nhưng thật ra chuyện đó không liên quan gì đến anh. Anh không thể cứ bảo vệ em mãi, đối thủ cũng không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy lối vào. Chẳng phải có câu nói, không sợ bị trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm để mắt. Em đã bị để mắt rồi, đương nhiên có bảo vệ chặt chẽ đến đâu cũng vô ích. “

Diệp Ân Tuấn nghe những lời này, có chút cảm giác không thể giải thích được.

“Em nhớ mấy đứa nhỏ.”

Đây là những lời thật lòng của Thẩm Hạ Lan.

Cô rất nhớ mấy đứa nhỏ, nhưng vì vết thương nên cô không thể gặp các con, đây là điều phiền lòng nhất.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh sẽ cho bọn nhỏ tới gặp em.”

“Đừng, để tụi nhỏ nhìn thấy em như thế này rồi lại lo lắng, đặc biệt là nhóc thúi Minh Triết, bây giờ thân phận nó khác rồi, bên đó có rất nhiều quy tắc, nếu biết em đang bị thương, lại không màng tất cả chạy đến đây, tương lai coi như xong.”

Lúc Thẩm Hạ Lan nói đến mấy đứa nhỏ, ánh lên trong mắt là niềm vui, sự thiêng liêng, còn mang chút dịu dàng.

Diệp Ân Tuấn nhìn cô như vậy, có cảm giác năm tháng yên bình không thể giải thích được.

Nhưng nghĩ kỹ lại xem, ở đâu có nhiều năm tháng yên bình như vậy? Chẳng qua chỉ là có người gánh vác thay cho mình.

Trong cuộc hôn nhân của anh với Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan luôn là người gánh vác tiến về phía trước.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn càng khó chịu.

“Mấy ngày nay em nên ăn nhạt hơn, chờ vết thương lành anh sẽ cho em ăn nhiều hơn.”

Thẩm Hạ Lan nghe xong có chút mắc cười.

Cô là người ăn hàng hay sao?

Cô cũng không phải Diệp Nghê Nghê, không có thịt không vui.

“Được.”



tha cho cô ta. Ba roi này em sẽ từng chút một trả lại.”

“Có kế hoạch gì?”

Diệp Ân Tuấn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Thẩm Hạ Lan, không nhịn được hỏi.

Thẩm Hạ Lan bây giờ giống như tiểu hồ ly, lại khiến anh càng ngày càng thích.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Em chưa nghĩ tới, nhưng hãy nhốt trước đi. Để cô ta nếm trải cảm giác bị bỏ rơi và bị bắt cóc.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn không phản đối những gì cô nói.

Trong lúc nói chuyện, một quả cam đã được bóc vỏ.

Thẩm Hạ Lan nhìn quả cam trong tay, khẽ nhíu mày.

“Em không nói muốn ăn.”

“Bổ sung vitamin, ăn chút cũng tốt cho sức khỏe.”

Diệp Ân Tuấn nói như vậy rồi, Thẩm Hạ Lan đương nhiên không đẩy ra được, chỉ có thể cầm lấy mà ăn.

Ừm, cam khá ngọt, mùi vị cũng được.

Thẩm Hạ Lan trước giờ chưa từng ăn hết một quả cam.

“Diệp Ân Tuấn.”

“Hửm?”

“Em không thoải mái.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play