Đọc truyện hay tại лhayhȯ

Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



“Khi nào cô trở về Malaysia?”

“Như thế nào? Muốn đuổi tôi về sao?”

“Tôi làm sao dám đuổi cô về chứ? Cô muốn ở đây đến bao lâu cũng được!”

“Như vậy mới đúng chứ, đây mới

là thái độ của anh dành cho ân nhân cứu mạng!” Ngưng Tích mỉm cười nói.

Hạ Tử Hy tĩnh lại, nhìn thấy bên cạnh lúc này đã không còn người, nhíu chặt mày, sau khi thay quần áo liền bước ra ngoài, khi vừa bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy bóng người đang ăn sáng dưới lầu.

Vừa muốn lên tiếng gọi, ngược lại thấy Mục Cảnh Thiên cầm lấy thức uống đưa cho Ngưng Tích, còn Ngưng Tích mỉm cười nhận lấy: “Vậy còn tạm được!” vừa nói, mỉm cười vô cùng ngọt ngào

nhấp một ngụm.

Cũng không biết Hạ Tử Hy có phải quá nhạy cảm hay không, cô vẫn luôn có cảm giác, bọn họ không giống như chỉ đơn giản cứu một mạng Mục Cảnh Thiên.

Cũng không biết có phải đứng suy nghĩ quá lâu hay không, đến khi dì Lý lên tiếng, mới đem suy nghĩ của cô kéo về lại bình thường.

“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?”

Theo giọng nói của dì Lý, Mục Cảnh Thiên cùng Ngưng Tích

cũng đưa mắt nhìn qua.

Hạ Tử Hy mỉm cười gật đầu, bước xuống.

“Em như thế nào không ngủ thêm một chút?” Mục Cảnh Thiên vươn tay về phía cô, Hạ Tử Hy cũng rất tự nhiên nắm lấy: “Đã ngủ đủ rồi!”

“Ăn sáng đi!”

“Vâng!” Hạ Tử Hy rất tự nhiên ngồi xuống một bên.

Ngưng Tích nhìn cô, mỉm cười lên tiếng: “Hạ tiểu thư, khí sắc hôm nay của cô nhìn có vẻ tốt

hơn hôm qua rất nhiều!”

Nhìn sang Ngưng Tích, Hạ Tử Hy mỉm cười: “Ngủ rất ngon, khí sắc tất nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều rồi!”

Lúc này, dì Lý mang lên thức ăn sáng, đặt xuống trước mặt Hạ Tử Hy: “Thiếu phu nhân, cô gần đây nhìn ốm đi rất nhiều!”

Hạ Tử Hy mỉm cười nói: “Đã lâu rồi không ăn thức ăn do dì Lý nấu cho nên tôi mới ốm đi như vậy!”

Dì Lý cũng bật cười, Hạ Tử Hy vẫn luôn khiêm tốn cùng ăn nói ngọt ngào như vậy, dáng vẻ này

khó khiến người khác không yêu thích.

“Vậy sau này tôi mỗi ngày đều sẽ nấu cho cô ăn!”

“Được!” Hạ Tử Hy mỉm cười đáp ứng.

Dì Lý cũng mỉm cười, sau đó bước vào nhà bếp tiếp tục bận rộn.

Mục Cảnh Thiên nhìn cô, khuôn mặt vẫn luôn yêu nghiệt vậy mà lại hiện ra nét dịu dàng hiếm có: “Sau khi ăn sáng thì quay về phòng ngủ bù một chút đi!”

“Như thế nào? Nhìn thấy em ốm đi, trong lòng cảm thấy ăn năn sao?”

“Anh không thể để người khác nói người phụ nữ của Mục Cảnh Thiên anh ốm yếu được!”

“Vậy thì nhớ đền bù cho em!”

Mục Cảnh Thiên nhìn cô nhếch lên nụ cười ta, ánh mắt thâm sâm loé lên tia mờ ám: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đến bù thật tốt cho em!”

Hạ Tử Hy nhìn anh mỉm cười, ngại ngùng vì Ngưng Tích vẫn

đang có mặt, cũng không nói quá nhiều, ngược lại chuyển chủ đề: “Đợi lát nữa em cùng anh đến công ty, tận mắt nhìn anh thu thập yêu quái!”

Quả nhiên, vẫn là Hạ Tử Hy hiểu anh nhất.

“Được!” Mục Cảnh Thiên mỉm cười gật đầu.

Hạ Tử Hy cũng mỉm cười, tiếp tục ăn sáng.

Còn Ngưng Tích một bên này nhìn hai người bọn họ, phát hiện ra căn bản nghe không hiểu hai

người bọn họ đang nói gì, càng không cách nào chen lời vào, cuối cùng chỉ đành chớp chớp mắt: “Hai người đang nói gì vậy?”

Mục Cảnh Thiên chuyển tầm nhìn sang cô: “Con nít không hiểu không nên hỏi nhiều!”

Ngưng Tích bĩu môi, trong mắt lóe lên tia bất mãn, nhưng cũng không nói thêm bất kỳ điều gì.

Hạ Tử Hy tiếp tục vừa ăn sáng vừa cười đùa.

***

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play