Đọc truyện hay:

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Nghe đến đây, Đô Đô mỉm cười: “Được thôi, vậy thì mình không tiễn cậu nữa, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho mình, mình cũng rất muốn biết, rốt cuộc là có

chuyện gì!” có đôi khi tinh thần bát quái nổi lên, thật sự không cách nào khống chế được.

Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó đẩy của xe bước xuống.

Nhìn thấy Hạ Tử Hy đã gọi được xe, Đô Đô lúc này cũng khởi động xe rời khỏi bệnh viện, giống như sợ có người phát hiện, dì Lý, thật sự xin lỗi dì!

Sau khi cùng Đô Đô tách nhau ra, Hạ Tử Hy lúc này trực tiếp bước đến sở tạm giam tìm A Thuật!

Khi nhìn thấy Hạ Tử Hy, A Thuật lúc này ngồi bên trong, lãnh đạm bình tĩnh, chỉ nói một câu: “Cô không cần tốn sức, tôi sẽ không đồng ý!”

Hạ Tử Hy nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

“Cô đang cười cái gì?” A Thuật nhìn cô hỏi.

“Tôi đang suy nghĩ, thay người khác nhận tội thì có cảm giác gì!” Hạ Tử Hy nói.

A Thuật thoáng ngây người nhìn sang Hạ Tử Hy, anh luôn cỏ cảm

giác người phụ nữ trước mặt này biết không ít chuyện, nhưng anh không nắm rõ cô biết được bao nhiêu chuyện trong đó.

A Thuật thoáng ngây người nhìn sang Hạ Tử Hy, anh luôn có cảm giác người phụ nữ trước mặt này biết không ít chuyện, nhưng anh không nắm rõ cô biết được bao nhiêu chuyện trong đó.

“Anh thích Lăng Tiêu Vân?” Hạ Tử Hy hỏi.

A Thuật nhìn cô: “Chuyện này thì liên quan gì đến cô?”

“Tôi chỉ muốn biết rằng, anh vì yêu cô ta hay vì đứa bé trong bụng mới quyết định thay Lăng Tiêu Vân nhận tội!” Hạ Tử Hy bình tĩnh nói.

Nếu như vì yêu, vậy thì cô không còn lời nào để nói, nếu như vì đứa trẻ…

Đôi mắt A Thuật đột ngột co rút, nhìn Hạ Tử Hy, khó lòng tin tưởng được.

“Đứa bé là con của anh sao?” cô tiếp tục hỏi.

“Không liên quan đến cô!” A Thuật lạnh giọng nói.

“Tất nhiên không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, nếu như anh vì đứa trẻ mà nhận tội thay, vậy thì tôi có thể nói cho

anh biết một tin tức!”

A Thuật nhìn Hạ Tử Hy, mặc dù không lên tiếng, nhưng biểu cảm của anh ta đã bán đứng anh.

“Muốn biết sao?” Hạ Tử Hy cố ý nhử mồi nhìn anh ta hòi.

A Thuật không lên tiếng, đôi mắt đen như mực vẫn luôn nhìn thẳng cô.

“Có lẽ tin tức này có chút tàn nhẫn, nhưng tôi nhất định phải nói cho anh biết, đứa trẻ đã không còn nữa rồi!” Hạ Tử Hy nói.

“Cô nói cái gì?” hai mắt A Thuật trừng lớn nhìn Hạ Tử Hy, giống như gấp gáp muốn biết điều gì khác.

Phản ứng của anh ta càng khiến Hạ Tử Hy càng thêm chắc chắn, có liên quan mật thiết đến chuyện này.

“Hôm nay cô ấy đến bệnh viện làm tiểu phẫu!” Hạ Tử Hy nói.

Nếu như đứa bé thật sự là của A Thuật, vậy thì nói cho anh ta biết tin tức này, thật sự có chút tàn nhẫn.

Nhưng tàn nhẫn hơn chính là Lăng Tiêu Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play