Quốc thái dân an, thì dễ dàng sinh ra tham quan, mấy tháng nay liên tục nhận được tấu thư mật, nói tri phủ Phong Châu tham ô phạm pháp, cướp đoạt ruộng đất, xua đuổi bách tính.
Tần Châu phái hai đại thần khâm sai đi điều tra, lại không tra ra được gì, ngược lại, một người lại nói tốt cho tri phủ Phong Châu, Tần Châu thầm nảy sinh nghi ngờ, đăng cơ hơn hai năm, nàng ta biết còn rất nhiều quan viên bất mãn với mình, dù nàng ta đã đăng cơ làm đế, nhưng cứ gọi nàng ta là hoàng hậu.
Tần Châu có thể nhịn xưng hô bất kính, nhưng lại không thể chịu được động tác nhỏ sau lưng mưu hại lợi ích bách tính, tổn hại thanh danh triều đình.
Lần này xuất tuần, nàng ta là cải trang vi hành, đến nơi nào cũng không truyền ra ngoài.
A Cảnh bây giờ rảnh rỗi, cũng muốn cùng Nhu Dao đi khắp giang sơn nước Tần, nên liền cùng nàng ta xuất tuần.
Phong Châu là ranh giới giao nhau với vương quốc Đại Nguyệt, trước đây là châu phủ biên thùy yên tĩnh, chỉ là núi cao hoàng đế xa, hơn nữa sau khi Tần Châu đăng cơ thì khai thác mối quan hệ hữu hảo hai nước, giao dịch kinh tế với Đại Nguyệt, nên hơn một năm nay, có rất nhiều thương nhân du nhập, nghe nói ngay cả Hồ gia của Đại Chu cũng có ngân hiệu và tiệm lương thực ở đây.
Vốn là một trấn nhỏ yên bình, bỗng có nhiều qua lại mậu dịch như vậy, lợi ích trong đó suy nghĩ là biết.
Quan thương cấu kết là vấn đề nghiêm trọng nhất, vì có rất nhiều người du nhập, đất đai cũng thuận nước đẩy thuyền, quan phủ liền lấy đất bán cho thương nhân, thu về lợi ích khổng lồ.
Tần Châu bí mật tuần tra, sau khi đến Phong Châu, liền tìm nơi ở lại trước.
Đất Phong Châu nổi danh mỳ lạnh, Nhu Dao nhất thời tham ăn ăn hai bát, tối đó liền đau bụng.
Tự nàng ta kê đơn thuốc, kêu tiểu nhị khách điếm đi bốc, tiểu nhị lấy thuốc quay về, liền hỏi Nhu Dao có cần đi sắc ngay không, vì ở bên ngoài, A Cảnh liền kêu Nhu Dao mở gói thuốc kiểm tra trước.
Nhu Dao phát hiện có hai vị thuốc thay đổi, không giống với đơn thuốc của nàng ta, bèn gọi tiểu nhị tới: “Ngươi có kêu người bốc thuốc theo đơn không?”
Tiểu nhị đáp: “Phu nhân, ta đưa đơn thuốc cho đại phu, đích thân đại phu bốc thuốc, có vấn đề gì sao? Sẽ không có vấn đề, đại phu A Ngữ là đại phu giỏi nhất nơi này.”
“Hắn không bốc thuốc theo đơn của ta.” Nhu Dao không vui nói.
Tiểu nhị cười nói: “Vậy cũng không sao, đại phu A Ngữ nói, người vừa tới Phong Châu, không quen thủy thổ nơi này, người thế này là không hợp thủy thổ, cho nên đổi hai vị thuốc khá nhẹ, nàng nói thuốc của người hơi nặng, uống vào mặc dù cũng có thể khỏi, nhưng sẽ thương căn cơ, mấy ngày sau bất kể là ở Phong Châu hay đi nơi khác đều sẽ tinh thần không yên lại dễ sinh bệnh.”
A Cảnh không hiểu y lý, nghe lời của tiểu nhị thì tức giận nói: “Nói năng kiểu gì vậy? Đây là nguyền rủa người ta đâu.”
Tiểu nhị vội nhận sai: “Gia, phu nhân, hai người đừng tức giận, nếu không, tiểu nhân lại đi một chuyến?”
Nhu Dao lại xua tay, phân tích cẩn thận dược liệu, bất giác nói: “Hắn nói không sai, dùng hương sa và liên kiều, một mặt có thể thanh nhiệt, hai lại có thể bảo vệ dạ dày, là phương thuốc tốt, chỉ là đại phu A Ngữ này chưa từng gặp ta, cũng chưa từng chẩn bệnh, đã khai đơn linh tinh, thực sự không tốt.”
Tiểu nhị nghe nàng ta nói đại phu A Ngữ không đúng liền không nhịn được biện bạch: “Lúc nàng bốc thuốc có hỏi tiểu nhân, tiểu nhân nói hết triệu chứng của phu nhân cho nàng biết, cũng nói luôn phu nhân vừa tới Phong Châu.”
“Vậy cũng quá qua loa.” Nhu Dao nói rồi lại nói: “Chỉ là phương thuốc này cũng không ngại, không phải không hợp thủy thổ mà là không hợp dạ dày, cũng có thể dùng, lần này bỏ đi, ngươi vẫn là đi nói với hắn một tiếng, làm đại phu thì trước khi không có triệu chứng, thì tuyệt đối đừng kê đơn linh tinh, không phải tất cả bệnh nhân đều có chứng bệnh này.”
”Đại phu A Ngữ cũng không phải kê thuốc tùy tiện, nàng đã trị khỏi cho rất nhiều bệnh nhân rồi.”
“Vậy cũng không được.” Về vấn đề này Nhu Dạo cực kỳ nghiêm túc: “Chính vì hắn đã kê thuốc chữa khỏi cho rất nhiều người nên dễ dàng sinh ra tâm lý ăn may, sau này sẽ càng thêm không thận trọng, nếu ngươi không đi nhắc nhở hắn, ngày mai ta sẽ đi.”
“Được, tiểu nhân đi, tiểu nhân đi.” Tiểu nhị nói.
Nhu Dao lúc này mới thôi, kêu hắn đi sắc thuốc.
Tiểu nhị đi rồi, nàng ta ngẫm nghĩ, nói với A Cảnh: “Tiểu nhị đó sùng bái đại phu A Ngữ như vậy, nhất định sẽ không đi nói, dù hắn nói, đại phu đó cuồng vọng như thế, sợ rằng cũng không nghe lọt, ngày mai ta phải đi một chuyến.”
A Cảnh cười nói: “Được, đi đi.”
Ngày hôm sau, Tần Châu thức dậy rất sớm, lệnh cho Lạc Đà thị vệ đi gọi A Cảnh, kêu Nhu Dao nghỉ ngơi thật tốt, nàng ta lại cùng thị vệ ra ngoài xem thử.
Nhu Dao hôm nay cũng thức dậy rất sớm, tinh thần đã tốt hơn nhiều, cơn ấm ách trong bụng và cảm giác buồn nôn cũng đã biến mất, mặc dù nàng ta cảm thấy thuốc của vị đại phu A Ngữ đó rất hiệu quả, nhưng vẫn nói muốn đi nói một chút.
Nghe Lạc Đà đến nói, Nhu Dao vội đáp: “Không, ta không nghỉ ngơi, ta muốn ra ngoài.”
A Cảnh nói: “Nàng không nghỉ ngơi thêm một lát sao? Đợi nàng nghỉ ngơi khỏe rồi ta lại cùng nàng ra ngoài.”
Nhu Dao nói: “Không sao, ta khỏe hơn nhiều rồi, ở lại khách điếm buồn chết ta, còn không bằng theo hoàng thượng ra ngoài.”
A Cảnh cười nói: “Xem ra, thuốc của vị đại phu A Ngữ đó vẫn thật có hiệu quả.”
Nhu Dao hừ nói: “Có hiệu quả thì sao? Mèo mù còn tông không chết một con chuột?”
“Theo tiểu nhị nói, số chuột nàng ta tông chết thật nhiều.”
Nhu Dao lười nói với hắn, sửa soạn một chút rồi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, còn đặc biệt hỏi tiểu nhị y quán của đại phu A Ngữ kia ở đâu.
Trên đường, Tần Châu nghe nói phong ba bốc thuốc tối qua của Nhu Dao bèn cười: “Hắn là đại phu tốt nhất nơi này, thì phải hiểu thủy thổ khí hậu nơi đây, Phong Châu ấm áp ấm thấp, rất nhiều người tới đây nhất định sẽ có triệu chứng không thích ứng, hắn cũng không phải đoán bệnh linh tinh, chỉ là biết được tình huống của ngươi từ phương thuốc, không phải tiểu nhị đó cũng nói tình huống của ngươi cho hắn nghe sao?”
Nhu Dao nghe phân tích của Tần Châu, cảm thấy có lý nhưng chung quy vẫn là không quá thận trọng.
“Ta đi gặp hắn thử, nếu hắn thật sự có bản lĩnh, ta sẽ thỉnh giáo hắn, nếu không, ta thế nào cũng phải nhắc nhở đôi câu.” Nhu Dao nói.
Nhu Dao hai năm nay cũng có nghiên cứu về mặt y thuật, nhưng không có Thương Mai chỉ điểm, y thuật của nàng ta còn không bằng Ngô Yến Tổ.
Ngô Yến Tổ thắng ở kinh nghiệm lâu năm, kinh nghiệm lâm sàng phong phú.
Mấy người đi khoảng nửa canh giờ, vẫn chưa gặp được y quán Bảo Nguyên Đường mà tiểu nhị nói, bèn tùy tiện tìm một người qua đường hỏi, trải qua sự chỉ đường của họ, cuối cùng đã tìm thấy, thực ra cách khách điếm không tính là xa, chỉ là vừa rồi họ đi ngược hướng.
Bảo Nguyên Đường nằm trên con phố mặt ngoài phủ nha, được xem là con phố phồn hoa bậc nhất Phong Châu, mở y quán ở đây, thì hẳn kiếm được rất bộn.
Nhu Dao nhìn dòng người không ngớt ngoài Bảo Nguyên Đường, lại nhìn vào bên trong, rất nhiều bệnh nhân, đều đang chờ khám bệnh.
Nhu Dao nói: “Người Phong Châu thật giàu có, y quán này ai cũng có thể vào.”
Trong Kinh Thành Đại Chu, giai cấp hạ bần vào y quán, thì ít nhất phải tiêu tốn một tháng tiền phí, đây còn là bệnh nhẹ, nếu thật sự mắc chút bệnh nặng gì, sợ là bán nhà cũng không đủ chữa trị.
Nhu Dao luôn muốn mở y quán, nhưng không thể tiến hành, đây cũng là nuối tiếc trong lòng nàng ta.
Cũng không phải Kinh Thành Đại Chu không nhận nữ đại phu, nhưng chủ yếu là người người ta nhận là Hạ Thương Mai, chỉ biết có Hạ đại phu, nào biết còn có nữ đại phu khác?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT