Vào cái ngày Tiêu Kiêu điều binh rời khỏi Kinh Thành, đúng lúc Đao lão đại trở lại Kinh Thành, Tô Thanh một phát bắt được hắn ta, liền kêu hắn ta dẫn đường, mặc dù là có bản đồ nhưng mà Đao lão đại đến Miêu Cương không cần phải xem bản đồ nữa.
Lúc Đao lão đại trở về liền biết vương gia xảy ra chuyện, nhưng mà lại không biết vương phi cũng sắp xảy ra chuyện, bị dọa đến nỗi hắn ta sắp mất hết cả hồn, vội vàng đi theo đội ngũ xuất phát.
Gần đây hắn ta cứ luôn luôn đi trên đường, Linh Lợi và Nhu Dao cũng xuất phát cùng, khuyên cũng không khuyên nổi.
Đồng thời lúc này Mộ Dung Khanh được mang đến Hàn Sơn, Dạ Vương và Tô Thanh phụ trách đưa hắn đi.
Dạ Vương cũng đã nhận được thư của Cao Phụng Thiên, trong thư bàn giao từ đầu đến cuối khi Tần Châu đăng cơ đến bây giờ, Tần Châu đã tự mình dẫn binh mã tiến về Miêu Cương, muốn tiêu diệt Sở Kính hoàn toàn.
“Không ngờ đó là cuối cùng Khang Bình đế lại chết thảm như vậy.” Dạ Vương đọc thư, nhớ đến nam tử như ngọc mà mình đã từng gặp, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Trong lòng của Tô Thanh có tư vị phức tạp nói không thành lời: “Lúc ấy ta còn hoài nghi Khang Bình đế, ta cảm thấy có lẽ là Khang Bình đế đang giúp đỡ cho Sở Kính để hãm hại Lạc Thân Vương cùng với An công chúa, vì cứu được Tần Châu, ông ta chết dưới tay của Tần lão phu nhân thật thảm hại.”
“Cái tên Tần lão phu nhân tuổi tác đã cao mà võ công lại lợi hại như thế, tâm cơ của không đơn giản vậy, mà có thể mua chuộc người thân cận ở bên cạnh Lạc Thân vương, còn có thể thay đổi cục diện hoàn toàn. Sau khi Tần Châu trở về nàng ta lại phải giả vờ hòa hảo, bày một bữa hồng môn yến để vây quét Tần Châu, nếu như không phải Khang Bình đế liều chết bẩm báo, chắc có lẽ là Tần Châu đã gặp độc thủ, chỉ là sau đó Khang Bình đế đã chết trong tay của Tần lão phu nhân trong cuộc phản loạn.."
“Ta tin tưởng là hồng môn yến này là do Tần Châu đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng mà nàng ta với Khang Bình đế vẫn còn chỗ thổ lộ tâm tình, không ăn ý với nhau, cho nên Khang Bình đế cho rằng nàng ta sẽ xảy ra chuyện..."
Dạ Vương tâm phiền ý loạn, hắn không quan tâm đến chuyện của Bắc Mạc nhiều cho lắm, chỉ lo lắng thất ca với thất tẩu, thật sự là số phận của đôi phu thê bọn họ rất thăng trầm.
Nhất là thất tẩu, bây giờ cô đã sắp đến thời gian lâm bồn, nếu như quả thật xảy ra chuyện gì đó, cho dù thất ca có thể sống qua được cửa ải này, cả đời này chắc cũng sẽ không vui vẻ.
Hắn không thể rời khỏi Kinh Thành được, thái tử sắp lên ngôi rồi, chắc chắn trong triều sẽ có người chống trận.
Lại nói đến Miêu Cương.
Thương Mai ngoại trừ được trị liệu ở Miêu Cương, còn bắt đầu học thuật kim châm.
Không thể không nói, có người chỉ dạy, quả thật Thương Mai đã tiến bộ thần tốc, ngay cả Ôn Yến cũng khen cô là thiên tài ở phương diện này.
Lúc rảnh rỗi hai người sẽ thường xuyên nói chuyện phiếm với nhau.
Thương Mai phát hiện người của Miêu Cương đối với Ôn Yến vô cùng tôn kính, cô đã nói mình không phải là thủ lĩnh của Miêu Cương, nhưng mà người ở nơi đây đều đề cử cô lên làm thủ lĩnh.
Ở đây không có quan viên, là một tiểu bộ lạc, tuy nằm trong biên giới Đại Chu, nhưng mà đối với việc ai làm hoàng đế bọn họ căn bản cũng không quan tâm, bởi vì đa số người của bọn họ cả một đời này cũng sẽ không đi ra khỏi ngọn núi.
Bọn họ chỉ phục tùng thủ lĩnh mà bọn họ đã đề cử.
Ngày hôm đó sau khi châm cứu xong, Ôn Yến liền để Thương Mai đi ra ngoài với nàng một chút, nhìn phong cảnh xinh đẹp ở nơi đây.
Đứng trên đỉnh núi quan sát, ở phía dưới một biển mây, dường như là tiên cảnh, đẹp không tả xiết.
Thương Mai tò mò hỏi Ôn Yến: “Người cũng không phải là người của Miêu Cương, tại sao bọn họ lại đề cử người làm thủ lĩnh vậy?”
Ôn Yến nói: “Lần đầu tiên ta đến nơi này chắc có lẽ là chuyện của ba mươi năm trước, khi đó ta vừa chữa khỏi cho một người trúng cổ độc, nàng ta đã nói với ta nàng ta bị một nam nhân của Miêu Cương hạ cổ, nam nhân đó cũng chính là vị hôn phu của nàng ta. Sau khi hạ cổ nàng ta thì lấy đi hết tất cả gia tài của nàng ta, lúc đó cổ độc của Miêu Cương rất lợi hại, nhưng mà ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, cũng chưa tiếp xúc qua. Người nào chân thật bị mắc nó, bệnh nhân đã nói cho ta biết Miêu Cương có rất nhiều người xuống núi, bọn họ không cam tâm chỉ ở lại trong ngọn núi lớn, muốn đi ra ngoài để tìm kiếm vinh hoa phú quý. Chắc có lẽ là ngươi cũng biết một người không có bất cứ kỹ năng gì, thậm chí còn chưa từng thấy việc đời bước ra một thành thị, gặp phải áp lực sinh tồn, vì để sống cho thật tốt, bọn họ có thể bán hạ cổ chi thuật cho người có ý định khác, cái này mang ý nghĩa sẽ có người bị cổ độc làm hại, vì để nghiên cứu cổ độc cho nên ta đã tới Miêu Cương.”
Ôn Yến đại phu nói đến đây, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Lúc ta đến đây, địch ý của người ở nơi này đối với người ngoài rất lớn, bởi vì trước đó từng có người đi lạc vào Miêu Cương, đi xuyên qua rừng rậm chướng khí, được người của Miêu Cương cứu lại, nhưng mà người này cùng với một vài người trẻ tuổi trong tộc truyền bá tin tức ở bên ngoài thế giới, dẫn đến thế hệ trẻ tuổi đồng loạt ao ước nó. Thế là có người muốn ngo ngoe động đậy, muốn xuống núi để xông xáo một phen, nhưng mà bởi vì lúc ấy thủ lĩnh của Miêu Cương có thành kiến rất lớn đối với người bên ngoài, nói trắng ra cũng không phải là thành kiến, bởi vì cô độc của người Miêu Cương rất lợi hại, cái này được ghi chép ở trong sách, có rất nhiều người đều sợ người của Miêu Cương, cũng xa lánh người Miêu Cương. Thủ lĩnh sợ là bọn họ sẽ dẫn dắt kẻ thù, cho nên mới đưa ra lệnh cấm xuống núi, chỉ là lệnh cấm này sao có thể cấm được những người trẻ tuổi mang theo tâm tư muốn đi xuống núi. Vì có thể thuận lợi xuống núi, năm người bắt tay lại với nhau nghiên cứu chế tạo ra một loại cổ độc, hạ cổ hết toàn bộ những trưởng bối cùng với nhóm người khỏe mạnh trong tộc, sau đó lén lút đi xuống núi, vị hôn phu của bệnh nhân của ta chính là một trong số năm người này bọn họ, vừa mới thành thân với nhau, hắn ta đã cuốn đồ chạy trốn. Lúc ta đến Miêu Cương, là lúc cổ độc trưởng bối trong tộc phát tán, ta với bọn họ đã cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, cứu bọn họ trở về, cho nên được đề cử làm thủ lĩnh.”
“Thì ra là thế.” Thương Mai không ngờ đến Miêu Cương trông có vẻ giống như ngoại đào nguyên lại trải qua một trận nguy cơ như vậy.
“Nhưng mà.” Ôn Yến đại phù nhẹ nhàng thở dài: “Cho dù là như thế, bắt đầu từ khi đó cũng bắt đầu có không ít người đi xuống núi, lúc xuống núi thì không có chuyện gì, chỉ cần không lấy cổ độc ra hại người thì không có việc gì. Nhưng mà cổ độc lại có thể để bọn họ thu được địa vị xã hội cùng với tiền tài một cách nhanh chóng, sao bọn họ lại không sử dụng cơ chứ?”
“Mọi người đều thích thiên hạ rộn ràng.” Thương Mai cũng thở dài: “Nói như vậy thì người đã trong Miêu Cương ba mươi năm rồi?”
Ôn Yến cười lắc đầu: “Không có, hàng năm ta cũng chỉ đến đây có một hai tháng, cũng không phải là ở đây thường xuyên, ta cũng chỉ là thủ lĩnh trên danh nghĩa mà thôi, chủ sự chân chính còn có người khác.”
Nàng nhìn Thương Mai, nhìn thấy đôi mắt của cô có quầng thâm, thuận miệng nói: “Gần đây ngươi ngủ không quen có đúng không, buổi tối ngủ không ngon hả?”
Thương Mai nói: “Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, tâm trạng cứ không tập trung được, buổi tối mơ thấy ác mộng, mơ thấy đậu phụ của ta xảy ra chuyện.”
Ôn Yến đại phu an ủi: “Không cần phải lo lắng vớ vẩn, hắn là một người có phúc, cho dù thật sự có chuyện gì đó thì cũng sẽ có người hết lòng giúp đỡ.”
Lúc Thương Mai rời khỏi Kinh Thành, trong kinh vẫn tương đối hỗn loạn, tuy là nói lão thất đã có thể nắm cục diện ở trong tay không sai biệt lắm, nhưng mà không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Thiệt tình, lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Ôn Yến đại phu đến thi châm cho Thương Mai, nói: “Ngày hôm nay ta phải xuống núi một chuyến, chắc có lẽ là ba bốn ngày mới trở về được, ngươi cũng học thuật kim châm tương đối nhanh, cho nên mấy ngày ta không có ở đây, ngươi cứ dựa theo châm cứu uống thuốc như thường lệ, ta sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
Thương Mai giật mình: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế, xuống núi gấp gáp như vậy.”
Ôn Yến nói: “Vừa nãy có thôn nhân ở dưới núi đến đây, trong làng có mấy người bị bệnh cùng một lúc, triệu chứng lại giống y như nhau, nôn mửa và tiêu chảy, ớn lạnh co giật, mời ta đi xem một chút.”
Thương Mai nghe thấy có người bị bệnh, vội vàng nói: “Vậy người đi nhanh đi, đừng trì hoãn bệnh tình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT