Mộ Dung Khanh không trở về phủ mà ở lại trong cung.

Các đại thần lần lượt được truyền đến, cuối cùng là Lễ bộ thượng thư và thiên giám giám chính.

Trong nhân dân, một bài hịch do Viên Đại học sĩ công bố thảo phạt hoàng đế hiện nay, hịch văn trực tiếp chỉ trích hoàng đế không quan tâm đến sống chết của bách tính, đốt dược liệu để chữa bệnh làm cho dịch bệnh lây lan ở Giang Đông, thực ra mục đích là vì muốn gọi kêu gọi dừng y bảo

Mộ Dung Khanh không trở chuột qua đường, hoàng đế lại trở thành chuột qua đường.

Trong lúc này Mộ Dung Khanh chuẩn bị tổ chức lễ cúng tế trời.

Từ khi triều đại Đại Chu mở ra, nghi lễ tế trời đều do hoàng đế chủ trì.

Hoàng đế vẫn chưa thoái vị, vì vậy, lễ tế trời này ông ta phải tự mình đến.

Mộ Dung Khanh cưỡi ngựa mở đường, loan giá theo sau, cấm quân duy trì trật tự dọc đường đi, hoàng đế ngồi trên loan giá, nghe bách tính hai bên mắng ông ta.

Khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh của ông ta cuối cùng cũng xuất hiện một chút vết nứt.

Ông ta nắm chặt tay, trong lòng liều mạng hét lên, trẫm không muốn đốt dược liệu, là đám người ngu đốt tự cho mình là trung thành làm.

Trên tế đàn, gió lạnh thổi phần phật.

Từ sau lễ thanh minh, thời tết đã dần trở nên ấm hơn, nhưng hôm nay đột nhiên có không khí lạnh bổ sung, khiến quần áo bông vừa cởi xuống lại phải mặc lên.

Hoàng đế mặc áo long bào, được người khác dìu từng bước đi lên tế đàn.

Lần trước, ông ta lên tế đàn, lúc đó, người ông ta phòng bị là lão bát, lão thất bảo vệ ông ta.

Bây giờ, lần này, kẻ địch của ông ta là lão thất, nhân sinh đúng là nực cười.

Ông ta nhìn Mộ Dung Khanh, mỉm cười: “Thất đệ, tất cả như ý nguyện rồi, cảm thấy thế nào?”

Bách tính ở phía dưới, chỉ vào ông ta mà mắng, ông ta là hoàng đế của Đại Chu, nhưng không ai quỳ lạy, chỉ có tiếng mắng chửi.

“Bổn vương chỉ cảm thấy, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng không sai.” Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói, hắn chỉ vào bách tính phía dưới: “Người có thể nghe thấy bọn họ nói gì không? Không nghe thấy? Tiếng gió quá lớn? Nhưng người có nhìn thấy trên khuôn mặt của bọn họ là cái gì đúng không?”

Hoàng đế nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, trên mặt là một nụ cười lạnh lùng.

Mộ Dung Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Là chán ghét, là thống hận, là hận không thể giết chết người.”

Hoàng đế nhìn khuôn mặt của mỗi người, thực ra, quả thực là quá xa, ông ta không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của mỗi người, ông ta chỉ nhớ, lễ tế trời mỗi năm, phía dưới đều có bách tính hô vang vạn tuế.

Ông ta chỉ nhớ về những năm tháng tốt đẹp đó.

“Lão thất, ngày mà ngươi ngồi lên ghế long, trẫm đã biết được ngươi muốn giết trẫm.” Hoàng đế từ từ di chuyển ánh mắt lên khuôn mặt của Mộ Dung Khanh, nhìn khuôn mặt rất giống mình, nhưng còn anh tuấn hơn mình hồi trẻ, những năm tháng đã qua đột nhiên hiện lên trong đầu chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, ông ta khẽ thở dài: “Trẫm vẫn luôn yêu thương ngươi, tin tưởng ngươi như vậy, trẫm đã từng nói với thái hậu, nếu như nói ở thiên hạ này người mà trẫm yên tâm nhất chỉ có ngươi, vì vậy, trẫm bị trọng bệnh, giao giang sơn cho ngươi.”

“Ngươi lại không tin, nếu như ngươi tin, ngày hôm nay sẽ không thành như thế này.” Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói.

“Tin, trẫm đã từng tin.” Hoàng đế cảm thấy gió ngày càng lớn, mây đen kéo đến, giống như có yêu quái cắt ngang trời xuất thế, bầu trời lập tức trở nên đen kịt: “Đều nói trẫm đa nghi, đều nói trẫm sợ công thần, võ tướng, nhưng trẫm có thể không sợ sao? Giang sơn này, là tổ tiên đời trước của Mộ Dung gia ta dùng máu để giành được, trẫm vẫn luôn cho rằng ngươi không thích hợp làm hoàng đế, ngươi không đủ tàn nhẫn!”

Ông ta nhìn Mộ Dung Khanh với đôi mắt giống như được nhuộm bởi sự hận thù, đột nhiên mỉm cười: “Nhưng, trẫm đã sai rồi, làm hoàng đế không phải cứ tàn nhẫn là được, trẫm đọc chính sách mà ngươi đệ trình lên, trẫm không thể không nói, phụ hoàng phải nói ngươi thật sự có tài của bậc đế vương, vậy thì, trẫm càng phải giết ngươi, cái này không liên quan đến sự tín nhiệm.”

“Vậy thì có liên quan đến cái gì?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng hỏi.

Hoàng đế khẽ cười: “Đó là tranh chấp giữa các thiên tử, trẫm ngồi trên ngai vàng bao nhiêu năm, không thể khiến người khác cho là, Mộ Dung Khanh người không thể thích hợp làm hoàng đế hơn ta.”

Mộ Dung Khanh nhìn khuôn mặt của ông ta hiện lộ ra sự hung ác: “Chỉ tiếc là, người thua rồi, bổn vương sớm đã nắm quyền rồi.”

Hoàng đế nhìn hắn, khẽ lắc đầu: “Ngươi không thắng, trẫm cũng không thua.”

“Ồ?” Mộ Dung Khanh cười khẩy: “Người hãy nhìn bách tính ở phía dưới, người thật sự không thua sao?”

“Trẫm không thua, những điều mà trẫm nhìn thấy hôm nay tất cả đều do Mộ Dung Khanh ngươi cố ý tạo ra, tì vết không che được ánh ngọc, trẫm đăng cơ nhiều năm như vậy, dốc sức vì đất nước, có công với giang sơn xã tắc, một chút khuyết điểm không thể ảnh hưởng đến tài đức của trẫm, sau nhiều năm, bọn họ chỉ nhớ những chuyện mà trẫm đã làm cho Đại Chu, hoàng đế sau này, vì trẫm là phụ thân của hắn, hắn sẽ để sử quan ghi chép lại công lao to lớn của trẫm, bút tích này sẽ được lưu truyền.”

“Vậy sao?” Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm vào ông ta: “Nhưng có một ngày bổn vương sẽ yêu cầu sử quan viết sự thật.”

Hoàng đế bật cười, cười xong lại lắc đầu: “Người đó, rốt cuộc vẫn có chút non nớt, ngươi nên thắng, nhưng, ngươi quá căng thẳng với việc cầm quyền trị quốc, ngươi quá lo lắng không ngừng bồi dưỡng nhân tài, thế lực cho thái tử, ngươi không có phòng bị hắn.”

Sắc mặt Mộ Dung Khanh có chút thay đổi: “Có ý gì?”

“Đồng mệnh cổ.” Hoàng đế ghé bào tai hắn, khẽ nói: “Không phải chỉ có Tôn Phương Nhi hiểu, còn có người khác cũng hiểu, trẫm đã uống tử cổ, mẫu cổ ở trên thân thể ai biết không? Ai là người hạ sâu độc, có biết không?”

Giọng nói của ông ta dường như không mang một chút ấm áp nào, hơi lạnh trực tiếp phả ra, Mộ Dung Khanh chỉ cảm thấy cả người nổi hết cả da gà, không khỏi run rẩy: “Mẫu cổ là Thương Mai?”

Hoàng đế bật cười, đắc ý nhìn hắn: “Mẫu cổ là Hạ Thương Mai, một khi sâu con chết, sau 7 ngày mẫu cổ cũng sẽ chết, người hạ sâu độc đã chết trong Hi vi cung, hắn ta chết rồi, độc này không ai có thể giải được, Hạ Thương Mai sẽ chết, đứa con trong bụng nàng ta cũng sẽ chết, còn có, không phải ngươi vẫn luôn tò mò, tại sao trẫm phải lấy Hồ Hoan Linh sao? Không sai, trẫm là vì bạc của nàng ta, số bạc kia làm gì? Có bạc sẽ có người bán mạng vì ngươi, làm một số chuyện không quang minh chính đại trẫm đã treo thưởng cho người khác 10 vạn, giết Nam Hoài vương, trẫm đối xử với phu thê hai ngươi rất tốt, để một nhà ba người của người đoàn tụ dưới địa phủ.”

“Ngươi….” Mộ Dung Khanh tức giận, túm lấy vạt áo trước của hoàng đế

Hoàng đế cười, vô cùng đắc ý nói: “Không dám giết trẫm? Ngươi ra tay đi, dưới ánh mắt của mọi người, tự tay giết chết trẫm.”

Khuôn mặt của Mộ Dung Khanh tái mét, nghiến răng, cắn môi đến mức chảy cả máu.

Hắn không ra tay, nhưng hoàng đế lại đột nhiên hét lên: “Mộ Dung Khanh, ngươi lại dám giết vua? Cái đồ nghịch tặc này!”

Mộ Dung Khanh buông ông ta ra, không dám tin nhìn cổ ông ta chảy máu, từ từ rỏ xuống.

Trên khuôn mặt ông ta là nụ cười vui sướng: “Lão thất, trẫm chết rồi, mang theo tiếng xấu, ngươi cũng sẽ chết, ngươi cũng sẽ mang tiếng xấu, ngươi còn phải tận mắt nhìn thấy Hạ Thương Mai chết, trẫm thắng rồi.”

Ông ta vừa nói, máu trên cổ vừa chảy ra, giữa hai ngón tay của ông ta có một con dao, con dao nhiễm máu, tay của ông ta từ từ thả ra, con dao rơi xuống đất.

Hoàng đế nhìn mây đen trên bầy trời, càng ngày càng dày, "sắp mưa rồi, thật tốt, trở giời rồi, trẫm băng hà rồi, giở trời rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play